Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 112:, quan phương xây cất Lộc đài tin tức
Chương 112: Quan phương xây dựng Lộc Đài
Tin tức Triều Ca trong thành, ánh sáng sớm ban mai yếu ớt, lại một ngày bận rộn bắt đầu. Giờ phút này, những Siêu Phàm giả đã tiến vào di tích đều biết có một thành Triều Ca như vậy, có thể nhận nhiệm vụ, tăng hảo cảm với người xưa, kiếm tiền đồng bối, tìm cơ duyên... Nhưng so với những chuyện nhỏ nhặt này, có một việc quan trọng hơn.
Ngay tối hôm qua, những Siêu Phàm giả ở gần miếu hoang đã nghe thấy tiếng binh binh bàng bàng suốt đêm, rất rõ là tiếng chiến đấu kịch liệt. Sáng sớm nay mọi người sợ hãi nhìn thấy miếu đổ nát thê lương, cứ như trong một đêm gặp phải cướp bóc.
"Đây không phải là cái tên nhóc suốt ngày mang thịt muối đi khắp phố rao bán đấy sao, sao một đêm không thấy đã ra nông nỗi này rồi."
"Còn phải nói sao, nhất định là bị kẻ xấu nhòm ngó rồi."
"Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, không hiểu rõ đạo lý 'Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội', cứ tưởng trong di tích này có luật pháp ràng buộc."
"Đáng tiếc, cũng không biết miếng thịt muối kia bị ai cướp đi mất rồi."
Mấy chục người đứng bên ngoài miếu, cảm thán liên hồi về việc Lục Việt còn quá trẻ.
"Chào buổi sáng mọi người." Một âm thanh đột nhiên vang lên làm mọi người giật mình, nhìn thấy Lục Việt hoàn hảo không hề tổn hại bước ra khiến họ suýt chút nữa cho là gặp ma sống.
Điều này sao có thể! ! !
Đêm qua trận chiến ấy ồn ào như vậy, người bình thường chắc chắn không sống nổi.
Rất nhanh, mọi người đã hoàn hồn, ánh mắt nhìn Lục Việt lộ vẻ hết sức kỳ lạ. Không phải Lục Việt quá trẻ, mà là bọn họ quá trẻ, nếu tối qua họ vì lợi ích mà mờ mắt đi theo thì có lẽ đã không thấy được ánh mặt trời ngày hôm nay rồi. Chẳng lẽ người trẻ tuổi này là một truyền nhân gia tộc Siêu Phàm giả?
Lục Việt tự nhiên không quan tâm đến những suy đoán của người khác. Sau nửa đêm hôm qua hắn nhẫn nhịn cả đêm, há miệng chờ sung rụng, đúng là đã có không ít kẻ điên tự xông tới. Tổng cộng thu hoạch được 20 sợi Nguyên Khí.
Vì vậy hôm nay hắn định buổi sáng tiếp tục dùng cách tương tự để hấp dẫn một vài kẻ điên, sau đó buổi chiều sẽ đến cung điện của người phụ nữ bị bệnh ở Thành Nam để xem sao. Mười lăm đồng bối thịt muối này so với trong tay mình thì có gì khác nhau đâu.
Cũng giống như hôm qua, Lục Việt nghênh ngang giơ thiên tài địa bảo này lên đã gây sự chú ý của Siêu Phàm giả trong thành Triều Ca, bây giờ gần như tất cả mọi người đều biết có một nhân vật như vậy. Khác với những người khác lấy được pháp khí cấp thấp bị hư hại thì cứ giấu giấu diếm diếm, hành động của người trẻ tuổi này cứ như sợ người khác không biết mình có trọng bảo trong người vậy.
Nhưng mấu chốt nhất là đối phương trải qua một đêm vậy mà vẫn có thể sống được. Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Lục Việt đều tràn đầy kính sợ.
"Nhường một chút, nhường một chút..." Ngay khi Lục Việt đang đi trên một con phố thì bên tai truyền đến tiếng nói của người cổ đại.
Nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy phía trước một đám đông người cổ đại đang đẩy mấy chiếc xe ba gác không có động cơ đi tới, mà trên xe chở những vật liệu như đá tảng và gỗ. Không chỉ Lục Việt nghi ngờ mà những người khác cũng tò mò đi theo xem.
"Mấy người cổ đại này đang làm gì vậy, hướng đi này hình như là cổng thành, chẳng phải bọn họ không ra được sao?"
"Mấy người biết tòa cung điện thanh đồng trôi lơ lửng bên ngoài thành Triều Ca chưa, con đường của quan phương khác với chúng ta, nghe nói phía sau có cao nhân chỉ điểm, cơ duyên trong cung điện thanh đồng còn lớn hơn cả ở thành Triều Ca, bây giờ bọn họ đang toàn lực dẫn lối đến đó."
"Ta đã đến cái cung điện thanh đồng kia rồi, quả thực rất thần bí, nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến đám người cổ đại này đang vận chuyển gỗ đá, thành Triều Ca lấy đâu ra vật liệu gỗ và đá vậy?"
"Gỗ đá là do phá dỡ nhà cửa mà ra, mấy người cổ đại này đều là quan phương thuê, chỉ cần vận chuyển vật liệu gỗ, đá đến cửa thành, nơi đó có người của quan phương tiếp nhận. Ta nghe nói những vật liệu này dùng để xây dựng Lộc Đài..."
Trên đường phố, có người thảo luận về việc những người cổ đại đang vận chuyển vật liệu xây dựng.
Lục Việt nghe được hai chữ Lộc Đài liền tò mò đi theo đội ngũ chạy đến cửa thành, đúng lúc thấy những người cổ đại đang giao vật liệu cho nhân viên quan phương. Hai bên vui vẻ hòa thuận, không hề có xung đột nào xảy ra.
Mà khi Lục Việt nhìn thấy thù lao, suýt chút nữa thì không đứng vững. Thù lao lại là mì ăn liền! ! ! !
Sắc mặt Lục Việt trở nên cổ quái, chẳng phải cái này giống với một đoạn video ngắn trên mạng sao? Đoạn video nói người ta đem loại "rác rưởi" mì ăn liền thường thấy ở hiện tại quay trở về thời cổ đại, cung cấp cho người cổ đại ăn no, liệu họ có thấy ngán không. Bây giờ thì đúng là đã bị vạch trần, căn bản là không có! !
Thấy giao dịch đã kết thúc, Lục Việt lập tức ra khỏi thành, với thân phận là cố vấn hắn định đi tìm hiểu về tình hình quan phương đang hoạt động trong những ngày qua.
Theo số lượng Siêu Phàm giả tiến vào ngày càng đông, bản đồ di tích gần như ngày nào cũng có sự thay đổi. Ngoài cung điện thanh đồng và thành Triều Ca, trong di tích vẫn còn tồn tại rải rác vài thôn trang. Những thôn trang này cũng có những cơ duyên không nhỏ. Nhưng nói chung thì cung điện thanh đồng và thành Triều Ca vẫn có giá trị lớn nhất.
Có chuyên gia dự đoán, sự biến đổi bên trong di tích sẽ xảy ra ở cung điện thanh đồng, hơn nữa đó còn là một đại cơ duyên bên trong di tích, vì vậy quan phương đã bắt đầu tập trung vào cung điện thanh đồng. Sau khi trải qua quá trình hội họp, bàn bạc đã nghĩ ra được biện pháp này. Đó là xây dựng Lộc Đài để dẫn cung điện thanh đồng xuống.
Lục Việt chợt nhớ lại câu chuyện về Lộc Đài trong lịch sử. Tương truyền Lộc Đài là nơi Trụ Vương tích lũy tài sản, dùng để khống chế thần dân và uy hiếp chư hầu, quy mô to lớn, công trình hoành tráng, phải mất bảy năm mới xây xong. Nhưng trong một số truyền thuyết thần thoại lại có một phiên bản khác. Lộc Đài không chỉ là cung điện nhân gian mà còn là cầu nối giữa trời đất, mục đích là để dẫn thần tiên hạ phàm.
Lục Việt có chút tò mò, cái Lộc Đài này có thực sự thần kỳ như vậy, có thể dẫn cung điện thanh đồng xuống được sao? Bất quá quan phương làm như vậy, chắc chắn có lý do riêng của họ.
Biết được tiến độ xây dựng Lộc Đài chỉ mới bắt đầu, Lục Việt tạm thời không đi mà quay trở về thành Triều Ca, tiếp tục vác thịt muối đi dạo. Cứ thế lang thang cho đến giữa trưa, Lục Việt bắt đầu lên đường hướng về Thành Nam. Đến cái nơi bán thịt muối ngày hôm qua.
Dọc đường, hắn lại được chứng kiến đủ loại cách thức kiếm đồng bối hoa lệ của các Siêu Phàm giả.
"Mấy người cổ đại này thật không biết xấu hổ, ta thức cả ngày lẫn đêm làm việc, nói là cho hai đồng bối, sao bây giờ chỉ cho một đồng bối."
"Ngươi như vậy còn tốt chán, ta hôm qua đi làm thuê kiếm được một đồng bối, phát hiện có người cổ đại bán Linh Thủy, ta mua một chén, kết quả lại chỉ là nước thường, đáng hận hơn là cái tên cổ nhân kia lại cứ khăng khăng là ta đã uống hai chén nước, muốn hai chén tiền nước."
"Mấy người có biết ta trải qua chuyện gì không, tối hôm qua ta ở nhờ nhà một bà góa, bà góa nói sợ ở một mình, cho ta một đồng bối bảo ta ở cùng... "
"Cầm thảo, ngươi kiếm lời rồi."
"Ai, đừng nói nữa, ngày thứ hai bà góa dẫn một đám người đến chặn cửa, nói ta vô lễ, không trả tiền sẽ không thả ta đi, ta một đêm chẳng làm gì cả mà còn bị tiên nhân nhảy, mất một đồng bối."
Mọi người rối rít dành cho nhau những ánh mắt đồng cảm.
"Nói đi nói lại, đồng tiền này khó kiếm như vậy, rốt cuộc thì tác dụng của nó là gì?"
"Không biết, ta thì không cần đồng bối, ta muốn pháp khí, ai cho ta pháp khí, bảo ta làm gì cũng được."
Lục Việt âm thầm lắc đầu, đang tiếp tục tìm kiếm thì từ con hẻm xa xa vọng đến tiếng nổ như sấm, có người chạy như điên mà ra, la lớn: "Tửu trì thịt lâm! Tửu trì thịt lâm thời Thương Triều xuất hiện rồi..."
Cái gì? Tửu trì thịt lâm! ! ! !
Trong thoáng chốc chuyện này đã thu hút sự chú ý của mọi người. Lục Việt khẽ động tai, bám theo đám đông đi tới. Sau một hồi quanh co khúc khuỷu, đi đến trước một nơi đổ nát thê lương.
Nơi đây dường như từng là một cung điện phồn hoa, nhưng đã bị động đất tàn phá trở thành bộ dạng như hiện tại. Nhìn từ dấu vết để lại, trận động đất xảy ra cũng không quá xa, chính là trận động đất hai tháng trước?
Chen vào giữa đám người, Lục Việt cũng nhìn thấy cái Tửu Trì Thịt Lâm trong truyền thuyết. Nhất thời khóe mắt hắn giật giật. Cái này khác hoàn toàn so với những gì hắn tưởng tượng.
Sách sử từng ghi chép, Ân Trụ lấy rượu làm ao, lấy thịt làm rừng, tức là dùng rượu đổ đầy ao, treo thịt lên coi như rừng, dùng để bản thân và các quý tộc ngày đêm yến tiệc vui đùa. Đây là một loại hình thức xa xỉ, hoang dâm trụy lạc đến cực đoan.
Nhưng cái trước mặt Lục Việt lại là một cái ao sứt mẻ lồi lõm trông chẳng ra gì, ở giữa là một tượng đá phun nước nhưng giờ phút này, vòi phun không đủ lực, cứ nhỏ giọt từng giọt một rồi chảy vào khe đá bên cạnh. Bên cạnh đó còn nằm một con Cự Miết bằng đồng xanh.
Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, lượng nước trong khe đá chẳng quá hai ba lít. Đây chính là Tửu Trì trong truyền thuyết sao? Thịt lâm còn càng thêm khoa trương. Bên phải Tửu Trì có mấy cái cây mọc khẳng khiu, thân cây trơ trụi, không nhìn ra là loại gì, hơn nữa trên thân cây còn có vài dấu răng, giống như bị một người ham ăn nào đó gặm.
Lục Việt phóng tầm mắt nhìn, phát hiện đúng là có hai miếng thịt muối được treo ở trên. Mấy miếng thịt muối này chẳng khác gì so với những miếng thịt Trương Nhã Linh đưa cho người cổ đại. Đây quả thực giống như là một cái sân chơi vô lương tự chế hàng nhái cái "Tửu Trì Thịt Lâm" y như mấy kiểu quảng cáo “Đường hầm xuyên thời gian" trên mạng, chỉ cần dựng một vài cái lều bằng ni lông rồi gắn mấy cái đèn nhiều màu, xong thì tự xưng đó là “dự án đặc biệt”.
"Cầm thảo, trong khe đá kia lại là Linh Tửu, linh khí bên trong thật là phong phú, chỉ cần đứng ngửi ở bên cạnh thôi, ta cũng cảm giác bình cảnh Thần Tàng nhất trọng thiên đang lỏng ra."
"Mấy miếng thịt kia không phải là thịt muối bình thường đâu, là một loại thiên tài địa bảo đấy, hôm qua ta thấy cái thằng nhóc thần kinh kia vác đi khắp phố khoe khoang, nếu mà ăn hết một miếng, lại kết hợp với Linh Tửu kia, nhất định có thể đột phá đến Thần Tàng Tứ Trọng thiên."
Giờ phút này, đông đảo các Siêu Phàm giả đều đang run rẩy hưng phấn. Từ lúc tiến vào di tích, nơi này chưa từng thích hợp cho việc tu hành, giống như sương mù tan hết để lộ bầu trời quang đãng. Cơ duyên đột phá Thần Tàng Tứ Trọng Thiên đang ở ngay trước mắt.
Vậy mà lúc này, Lục Việt lại không hưng phấn như những Siêu Phàm giả kia, hắn đang suy nghĩ vài chuyện. Nếu như nghe theo lời của những kẻ điên kia thì những thứ này cũng không dễ lấy như vậy, nếu không bọn họ đã sớm cướp hết rồi. Hơn nữa người phụ nữ mắc bệnh đó nói là "mua".
"Những cơ duyên này đều là của ta! ! !" Có người không nhịn được nữa, dẫn đầu xuất thủ, lao thẳng đến Tửu Trì. Vừa bước chân vào phạm vi của Tửu Trì Thịt Lâm. Một giây tiếp theo, tên Siêu Phàm giả đó đã trơ trọi quay lưng lại với mọi người. Quần áo trên người đột nhiên biến mất không chút dấu vết.
(hết chương này)
Tin tức Triều Ca trong thành, ánh sáng sớm ban mai yếu ớt, lại một ngày bận rộn bắt đầu. Giờ phút này, những Siêu Phàm giả đã tiến vào di tích đều biết có một thành Triều Ca như vậy, có thể nhận nhiệm vụ, tăng hảo cảm với người xưa, kiếm tiền đồng bối, tìm cơ duyên... Nhưng so với những chuyện nhỏ nhặt này, có một việc quan trọng hơn.
Ngay tối hôm qua, những Siêu Phàm giả ở gần miếu hoang đã nghe thấy tiếng binh binh bàng bàng suốt đêm, rất rõ là tiếng chiến đấu kịch liệt. Sáng sớm nay mọi người sợ hãi nhìn thấy miếu đổ nát thê lương, cứ như trong một đêm gặp phải cướp bóc.
"Đây không phải là cái tên nhóc suốt ngày mang thịt muối đi khắp phố rao bán đấy sao, sao một đêm không thấy đã ra nông nỗi này rồi."
"Còn phải nói sao, nhất định là bị kẻ xấu nhòm ngó rồi."
"Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, không hiểu rõ đạo lý 'Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội', cứ tưởng trong di tích này có luật pháp ràng buộc."
"Đáng tiếc, cũng không biết miếng thịt muối kia bị ai cướp đi mất rồi."
Mấy chục người đứng bên ngoài miếu, cảm thán liên hồi về việc Lục Việt còn quá trẻ.
"Chào buổi sáng mọi người." Một âm thanh đột nhiên vang lên làm mọi người giật mình, nhìn thấy Lục Việt hoàn hảo không hề tổn hại bước ra khiến họ suýt chút nữa cho là gặp ma sống.
Điều này sao có thể! ! !
Đêm qua trận chiến ấy ồn ào như vậy, người bình thường chắc chắn không sống nổi.
Rất nhanh, mọi người đã hoàn hồn, ánh mắt nhìn Lục Việt lộ vẻ hết sức kỳ lạ. Không phải Lục Việt quá trẻ, mà là bọn họ quá trẻ, nếu tối qua họ vì lợi ích mà mờ mắt đi theo thì có lẽ đã không thấy được ánh mặt trời ngày hôm nay rồi. Chẳng lẽ người trẻ tuổi này là một truyền nhân gia tộc Siêu Phàm giả?
Lục Việt tự nhiên không quan tâm đến những suy đoán của người khác. Sau nửa đêm hôm qua hắn nhẫn nhịn cả đêm, há miệng chờ sung rụng, đúng là đã có không ít kẻ điên tự xông tới. Tổng cộng thu hoạch được 20 sợi Nguyên Khí.
Vì vậy hôm nay hắn định buổi sáng tiếp tục dùng cách tương tự để hấp dẫn một vài kẻ điên, sau đó buổi chiều sẽ đến cung điện của người phụ nữ bị bệnh ở Thành Nam để xem sao. Mười lăm đồng bối thịt muối này so với trong tay mình thì có gì khác nhau đâu.
Cũng giống như hôm qua, Lục Việt nghênh ngang giơ thiên tài địa bảo này lên đã gây sự chú ý của Siêu Phàm giả trong thành Triều Ca, bây giờ gần như tất cả mọi người đều biết có một nhân vật như vậy. Khác với những người khác lấy được pháp khí cấp thấp bị hư hại thì cứ giấu giấu diếm diếm, hành động của người trẻ tuổi này cứ như sợ người khác không biết mình có trọng bảo trong người vậy.
Nhưng mấu chốt nhất là đối phương trải qua một đêm vậy mà vẫn có thể sống được. Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Lục Việt đều tràn đầy kính sợ.
"Nhường một chút, nhường một chút..." Ngay khi Lục Việt đang đi trên một con phố thì bên tai truyền đến tiếng nói của người cổ đại.
Nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy phía trước một đám đông người cổ đại đang đẩy mấy chiếc xe ba gác không có động cơ đi tới, mà trên xe chở những vật liệu như đá tảng và gỗ. Không chỉ Lục Việt nghi ngờ mà những người khác cũng tò mò đi theo xem.
"Mấy người cổ đại này đang làm gì vậy, hướng đi này hình như là cổng thành, chẳng phải bọn họ không ra được sao?"
"Mấy người biết tòa cung điện thanh đồng trôi lơ lửng bên ngoài thành Triều Ca chưa, con đường của quan phương khác với chúng ta, nghe nói phía sau có cao nhân chỉ điểm, cơ duyên trong cung điện thanh đồng còn lớn hơn cả ở thành Triều Ca, bây giờ bọn họ đang toàn lực dẫn lối đến đó."
"Ta đã đến cái cung điện thanh đồng kia rồi, quả thực rất thần bí, nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến đám người cổ đại này đang vận chuyển gỗ đá, thành Triều Ca lấy đâu ra vật liệu gỗ và đá vậy?"
"Gỗ đá là do phá dỡ nhà cửa mà ra, mấy người cổ đại này đều là quan phương thuê, chỉ cần vận chuyển vật liệu gỗ, đá đến cửa thành, nơi đó có người của quan phương tiếp nhận. Ta nghe nói những vật liệu này dùng để xây dựng Lộc Đài..."
Trên đường phố, có người thảo luận về việc những người cổ đại đang vận chuyển vật liệu xây dựng.
Lục Việt nghe được hai chữ Lộc Đài liền tò mò đi theo đội ngũ chạy đến cửa thành, đúng lúc thấy những người cổ đại đang giao vật liệu cho nhân viên quan phương. Hai bên vui vẻ hòa thuận, không hề có xung đột nào xảy ra.
Mà khi Lục Việt nhìn thấy thù lao, suýt chút nữa thì không đứng vững. Thù lao lại là mì ăn liền! ! ! !
Sắc mặt Lục Việt trở nên cổ quái, chẳng phải cái này giống với một đoạn video ngắn trên mạng sao? Đoạn video nói người ta đem loại "rác rưởi" mì ăn liền thường thấy ở hiện tại quay trở về thời cổ đại, cung cấp cho người cổ đại ăn no, liệu họ có thấy ngán không. Bây giờ thì đúng là đã bị vạch trần, căn bản là không có! !
Thấy giao dịch đã kết thúc, Lục Việt lập tức ra khỏi thành, với thân phận là cố vấn hắn định đi tìm hiểu về tình hình quan phương đang hoạt động trong những ngày qua.
Theo số lượng Siêu Phàm giả tiến vào ngày càng đông, bản đồ di tích gần như ngày nào cũng có sự thay đổi. Ngoài cung điện thanh đồng và thành Triều Ca, trong di tích vẫn còn tồn tại rải rác vài thôn trang. Những thôn trang này cũng có những cơ duyên không nhỏ. Nhưng nói chung thì cung điện thanh đồng và thành Triều Ca vẫn có giá trị lớn nhất.
Có chuyên gia dự đoán, sự biến đổi bên trong di tích sẽ xảy ra ở cung điện thanh đồng, hơn nữa đó còn là một đại cơ duyên bên trong di tích, vì vậy quan phương đã bắt đầu tập trung vào cung điện thanh đồng. Sau khi trải qua quá trình hội họp, bàn bạc đã nghĩ ra được biện pháp này. Đó là xây dựng Lộc Đài để dẫn cung điện thanh đồng xuống.
Lục Việt chợt nhớ lại câu chuyện về Lộc Đài trong lịch sử. Tương truyền Lộc Đài là nơi Trụ Vương tích lũy tài sản, dùng để khống chế thần dân và uy hiếp chư hầu, quy mô to lớn, công trình hoành tráng, phải mất bảy năm mới xây xong. Nhưng trong một số truyền thuyết thần thoại lại có một phiên bản khác. Lộc Đài không chỉ là cung điện nhân gian mà còn là cầu nối giữa trời đất, mục đích là để dẫn thần tiên hạ phàm.
Lục Việt có chút tò mò, cái Lộc Đài này có thực sự thần kỳ như vậy, có thể dẫn cung điện thanh đồng xuống được sao? Bất quá quan phương làm như vậy, chắc chắn có lý do riêng của họ.
Biết được tiến độ xây dựng Lộc Đài chỉ mới bắt đầu, Lục Việt tạm thời không đi mà quay trở về thành Triều Ca, tiếp tục vác thịt muối đi dạo. Cứ thế lang thang cho đến giữa trưa, Lục Việt bắt đầu lên đường hướng về Thành Nam. Đến cái nơi bán thịt muối ngày hôm qua.
Dọc đường, hắn lại được chứng kiến đủ loại cách thức kiếm đồng bối hoa lệ của các Siêu Phàm giả.
"Mấy người cổ đại này thật không biết xấu hổ, ta thức cả ngày lẫn đêm làm việc, nói là cho hai đồng bối, sao bây giờ chỉ cho một đồng bối."
"Ngươi như vậy còn tốt chán, ta hôm qua đi làm thuê kiếm được một đồng bối, phát hiện có người cổ đại bán Linh Thủy, ta mua một chén, kết quả lại chỉ là nước thường, đáng hận hơn là cái tên cổ nhân kia lại cứ khăng khăng là ta đã uống hai chén nước, muốn hai chén tiền nước."
"Mấy người có biết ta trải qua chuyện gì không, tối hôm qua ta ở nhờ nhà một bà góa, bà góa nói sợ ở một mình, cho ta một đồng bối bảo ta ở cùng... "
"Cầm thảo, ngươi kiếm lời rồi."
"Ai, đừng nói nữa, ngày thứ hai bà góa dẫn một đám người đến chặn cửa, nói ta vô lễ, không trả tiền sẽ không thả ta đi, ta một đêm chẳng làm gì cả mà còn bị tiên nhân nhảy, mất một đồng bối."
Mọi người rối rít dành cho nhau những ánh mắt đồng cảm.
"Nói đi nói lại, đồng tiền này khó kiếm như vậy, rốt cuộc thì tác dụng của nó là gì?"
"Không biết, ta thì không cần đồng bối, ta muốn pháp khí, ai cho ta pháp khí, bảo ta làm gì cũng được."
Lục Việt âm thầm lắc đầu, đang tiếp tục tìm kiếm thì từ con hẻm xa xa vọng đến tiếng nổ như sấm, có người chạy như điên mà ra, la lớn: "Tửu trì thịt lâm! Tửu trì thịt lâm thời Thương Triều xuất hiện rồi..."
Cái gì? Tửu trì thịt lâm! ! ! !
Trong thoáng chốc chuyện này đã thu hút sự chú ý của mọi người. Lục Việt khẽ động tai, bám theo đám đông đi tới. Sau một hồi quanh co khúc khuỷu, đi đến trước một nơi đổ nát thê lương.
Nơi đây dường như từng là một cung điện phồn hoa, nhưng đã bị động đất tàn phá trở thành bộ dạng như hiện tại. Nhìn từ dấu vết để lại, trận động đất xảy ra cũng không quá xa, chính là trận động đất hai tháng trước?
Chen vào giữa đám người, Lục Việt cũng nhìn thấy cái Tửu Trì Thịt Lâm trong truyền thuyết. Nhất thời khóe mắt hắn giật giật. Cái này khác hoàn toàn so với những gì hắn tưởng tượng.
Sách sử từng ghi chép, Ân Trụ lấy rượu làm ao, lấy thịt làm rừng, tức là dùng rượu đổ đầy ao, treo thịt lên coi như rừng, dùng để bản thân và các quý tộc ngày đêm yến tiệc vui đùa. Đây là một loại hình thức xa xỉ, hoang dâm trụy lạc đến cực đoan.
Nhưng cái trước mặt Lục Việt lại là một cái ao sứt mẻ lồi lõm trông chẳng ra gì, ở giữa là một tượng đá phun nước nhưng giờ phút này, vòi phun không đủ lực, cứ nhỏ giọt từng giọt một rồi chảy vào khe đá bên cạnh. Bên cạnh đó còn nằm một con Cự Miết bằng đồng xanh.
Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, lượng nước trong khe đá chẳng quá hai ba lít. Đây chính là Tửu Trì trong truyền thuyết sao? Thịt lâm còn càng thêm khoa trương. Bên phải Tửu Trì có mấy cái cây mọc khẳng khiu, thân cây trơ trụi, không nhìn ra là loại gì, hơn nữa trên thân cây còn có vài dấu răng, giống như bị một người ham ăn nào đó gặm.
Lục Việt phóng tầm mắt nhìn, phát hiện đúng là có hai miếng thịt muối được treo ở trên. Mấy miếng thịt muối này chẳng khác gì so với những miếng thịt Trương Nhã Linh đưa cho người cổ đại. Đây quả thực giống như là một cái sân chơi vô lương tự chế hàng nhái cái "Tửu Trì Thịt Lâm" y như mấy kiểu quảng cáo “Đường hầm xuyên thời gian" trên mạng, chỉ cần dựng một vài cái lều bằng ni lông rồi gắn mấy cái đèn nhiều màu, xong thì tự xưng đó là “dự án đặc biệt”.
"Cầm thảo, trong khe đá kia lại là Linh Tửu, linh khí bên trong thật là phong phú, chỉ cần đứng ngửi ở bên cạnh thôi, ta cũng cảm giác bình cảnh Thần Tàng nhất trọng thiên đang lỏng ra."
"Mấy miếng thịt kia không phải là thịt muối bình thường đâu, là một loại thiên tài địa bảo đấy, hôm qua ta thấy cái thằng nhóc thần kinh kia vác đi khắp phố khoe khoang, nếu mà ăn hết một miếng, lại kết hợp với Linh Tửu kia, nhất định có thể đột phá đến Thần Tàng Tứ Trọng thiên."
Giờ phút này, đông đảo các Siêu Phàm giả đều đang run rẩy hưng phấn. Từ lúc tiến vào di tích, nơi này chưa từng thích hợp cho việc tu hành, giống như sương mù tan hết để lộ bầu trời quang đãng. Cơ duyên đột phá Thần Tàng Tứ Trọng Thiên đang ở ngay trước mắt.
Vậy mà lúc này, Lục Việt lại không hưng phấn như những Siêu Phàm giả kia, hắn đang suy nghĩ vài chuyện. Nếu như nghe theo lời của những kẻ điên kia thì những thứ này cũng không dễ lấy như vậy, nếu không bọn họ đã sớm cướp hết rồi. Hơn nữa người phụ nữ mắc bệnh đó nói là "mua".
"Những cơ duyên này đều là của ta! ! !" Có người không nhịn được nữa, dẫn đầu xuất thủ, lao thẳng đến Tửu Trì. Vừa bước chân vào phạm vi của Tửu Trì Thịt Lâm. Một giây tiếp theo, tên Siêu Phàm giả đó đã trơ trọi quay lưng lại với mọi người. Quần áo trên người đột nhiên biến mất không chút dấu vết.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận