Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 240:, một viên đào mười năm tuổi thọ
Chương 240: Một viên đào mười năm tuổi thọ
"Cẩn thận trời tối đấy."
"Còn có thể có ý gì, nói rõ nơi này buổi tối nguy hiểm."
"Trực giác của chúng ta đúng là trong di tích không thể không gặp nguy hiểm."
"Ta nghe nói di tích có khi rời rạc ở thế giới hiện thực bên ngoài, sẽ chọn một ít người may mắn trước thời hạn tiến vào, toà căn cứ này hẳn là người trước đó tiến vào di tích xây dựng, bọn họ ở đây nắm rõ quy tắc, nên lập tấm bảng này."
"Có lý đấy, dù sao cũng là mảnh vỡ di tích, chúng ta đến trước có chuẩn bị tâm lý này, một giờ tăng thọ một năm, ta chưa từng nghe qua có chuyện thần kỳ như vậy, nếu không nguy hiểm, ta đều sẽ nghi ngờ tuổi thọ này có mờ ám hay không."
Mắt thấy màn đêm gần sắp buông xuống.
Mấy người sau khi bàn bạc chọn nhà gỗ làm chỗ tạm trú. Có người kết bạn ở cùng nhau, có người chọn sống một mình. Một người mập mạp trong số đó lộ ra nụ cười mời Lục Việt ở chung, nhưng nụ cười kia, ánh mắt nhìn Lục Việt không khỏi có chút không tự nhiên, vì thế quả quyết cự tuyệt. Rồi sau đó một mình chọn một căn nhà gỗ.
Trước khi vào nhà, Lục Việt nhìn một chút cổ tay trái. Từ lúc vào di tích đến khi tìm được căn cứ tạm thời, tổng cộng tốn ba giờ. Tuổi thọ cũng theo đó tăng lên ba năm. Vào bên trong nhà. Bàn ghế, giường, tủ... những đồ dùng sinh hoạt thủ công chế tạo lại hơi thô ráp này đều phủ một lớp bụi dày, bên trong còn rải rác đủ kiểu quần áo, từ trường bào áo khoác thời cổ đại đến âu phục cận đại, rồi đến quần áo thường ngày hiện đại. Không một thứ nào không chứng minh nơi này từng có người từ các thời đại khác nhau đến ở.
Bất quá... Những người bị vây trong mảnh vỡ di tích này đi đâu hết rồi? Cái biển cảnh báo "Cẩn thận trời tối" mang ý nghĩa nguy hiểm gì? Di tích trời tối đến nhanh hơn so với tưởng tượng. Sau khi màn đêm buông xuống, căn cứ tạm thời này tĩnh lặng, hoàn toàn tĩnh mịch, bên ngoài chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng nghe thấy rõ mồn một. Lục Việt đã dọn dẹp ra một chỗ nghỉ ngơi, đang ngồi suy nghĩ vài chuyện. Hắn đang suy tư những Siêu Phàm giả lạc lối bắt đầu tu hành, sau khi trời tối sẽ gặp phải những gì, và lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
Có hai mục tiêu. Một là tìm ra người 30 năm trước tham gia mưu hại Phương đạo trưởng cùng tên vá thây. Phơi bày bí mật năm đó. Nếu mảnh vỡ di tích này được phát hiện trong hố chôn vạn người của tên vá thây kia, thì rất có thể thuộc về tên vá thây ba mươi năm trước, như vậy trung tâm bảo vật rất có thể ở chỗ của tên vá thây kia. Dù sao đây là trung tâm liên quan đến thần linh. Phàm là tên vá thây có suy nghĩ bình thường, nhất định sẽ canh giữ trung tâm. Vì thế, mục tiêu thứ nhất của hắn thực ra không khác những người khác là mấy. Tìm đến trung tâm... rồi tìm tên vá thây đó.
Trong đầu Lục Việt đã có một ý tưởng đại khái, vẫn là câu nói cũ, người đông thế mạnh, hắn có thể mượn sức những Siêu Phàm giả còn lại đi dò tìm một phen. Tìm kiếm trung tâm bảo vật, những người khác nhất định sẽ dốc hết sức. Đến lúc đó, hắn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Vấn đề thứ nhất tạm thời giải quyết xong. Lục Việt tống trọc khí ra khỏi lồng ngực, bắt đầu suy nghĩ mục tiêu thứ hai. Đó là mạnh mẽ trỗi dậy ở trong mảnh vỡ di tích, kiếm được thật nhiều Nguyên Khí. Thông thường những nơi càng quỷ dị lại càng có nhiều Nguyên Khí có thể càn quét. Nếu thực sự coi nơi này là một trò chơi săn gà. Dù là G cảng, căn cứ quân sự, P thành, hầm mỏ, K thành... những cứ điểm này đều có thể càn quét được cơ duyên, hơn nữa rất có thể là "Hồ Nguyên Khí", việc hắn muốn làm là tìm được nguồn gốc, bắt đầu tích lũy vốn ban đầu. Quét xong cứ điểm này, lại đi cứ điểm tiếp theo.
Trong lúc đó vẫn trao đổi thông tin với những người chơi còn lại để có được tình báo. Một khi thời cơ chín muồi, lập tức chạy vòng bắt đầu tranh đoạt trung tâm cuối cùng. Kiếp trước, hai lần đến thế giới đại chiến cũng đã cho thấy một đạo lý quan trọng, sau khi đại chiến kết thúc, khi phân chia bánh ngọt, mấu chốt không phải ai bỏ ra nhiều công sức nhất giai đoạn trước, mà là ai tích trữ được thực lực lớn nhất. Đến thời điểm thích hợp thì từ trên trời rơi xuống, đào đi phần bánh ngọt lớn nhất. Ừm... Sao càng nghĩ lại càng thấy ý tưởng của mình thật bẩn thỉu vậy?! Hoàn toàn không phù hợp với chính nghĩa! ! !
Sau khi phân tích xong, Lục Việt lên tinh thần, chờ đợi nguy cơ của cứ điểm này giáng xuống. Không biết không hay lại một giờ trôi qua, bên ngoài mọi thứ đều yên bình. Ngay lúc Lục Việt muốn đi tiểu, vô tình chú ý đến con số trên cổ tay. Trước khi trời tối chắc chắn là 79 năm tuổi thọ. Tại sao qua một giờ lại thành 78 rồi? Lục Việt đột nhiên đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, hắn tuyệt đối không cho rằng quy tắc của mảnh vỡ di tích lại không có nền tảng của giáo dục bắt buộc chín năm.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh một việc, nguy hiểm đã lặng yên phủ xuống. Vốn dĩ mỗi giờ tăng thêm một năm, giờ lại thành giảm đi một năm. Đây là vì nguyên nhân gì gây ra? Ban ngày... Đêm tối... Trong lòng Lục Việt chấn động, trong lòng đã có một suy đoán không hay. Chẳng lẽ ban ngày mỗi giờ tăng một năm tuổi thọ. Buổi tối mỗi giờ giảm đi một năm tuổi thọ. Đúng như âm dương đối lập, quy tắc đảo điên? Lục Việt mím chặt môi, vậy thì thời gian ban ngày, đêm tối ở đây được tính như thế nào? Ở thế giới hiện thực thời gian ban ngày và buổi tối sẽ bị ảnh hưởng bởi mùa, vị trí địa lý, tình trạng thời tiết,... Nơi này là mảnh vỡ di tích, ắt có một hệ thống quy tắc riêng. Thời gian ban ngày, đêm tối ở đây có lẽ sẽ dài hơn? Về mặt lý thuyết, ban ngày mười hai giờ, buổi tối mười hai giờ. Cứ tính như vậy thì tuổi thọ cũng sẽ không tăng thêm hay giảm bớt.
Nhưng mà có một trường hợp cực đoan. Cực Dạ! ! ! Khi ban ngày không hề đến, đêm tối vĩnh viễn kéo dài, thì một ngày sẽ mất đi 24 năm tuổi thọ, cho dù sống trăm tuổi hắn cũng chỉ có thể trụ được ba ngày hơn. Nghĩ đến đây, Lục Việt không còn giữ được bình tĩnh. May mắn thay lúc này hắn nhớ đến đám Đào Tử trong tay. Vật này là họ hàng chân chính của Tiên Đào, có thể kéo dài tuổi thọ. Bây giờ là lúc nên ăn một miếng rồi. Lục Việt nhanh chóng móc ra một quả Đào Tử to bằng đầu người, hai ba miếng liền gặm sạch, rồi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào con số trên cổ tay... 【78】 biến thành 【88】. Một quả Đào Tử chỉ tăng mười năm tuổi thọ? Trước mắt hắn có hơn năm mươi quả Đào Tử, đủ để hắn kéo dài tuổi thọ hơn 500 năm, cho dù gặp phải tình huống cực đoan, cũng có thể trụ được hơn nửa tháng. Có đủ thời gian rồi hãy tìm cách giải quyết. Lục Việt thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng tạm thời được hạ xuống. Sau đó, Lục Việt bắt đầu tu hành, nhưng lần này cũng không tập trung cao độ, dù sao ở nơi không rõ ràng như thế này, phải giữ cảnh giác là rất cần thiết.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, lại hai tiếng đồng hồ nữa. Tuổi thọ của Lục Việt lại bị khấu trừ đi hai năm. Xào xạc xào xạc... Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng bước chân rất nhỏ. Giữa đêm khuya khoắt như này, còn có người ở bên ngoài đi lang thang? Lục Việt đang tu luyện bị âm thanh đột ngột làm cho tỉnh giấc, thoát khỏi trạng thái tu luyện, hắn lặng lẽ đi đến cửa, xuyên qua khe hở của tấm ván mà nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một bóng người mơ hồ đang từ trong rừng cây bước nhanh về phía căn cứ. Do góc độ vấn đề, tạm thời hắn không nhìn rõ được mặt của đối phương. Sau khi vào đến căn cứ, bóng người đó đi thẳng đến một căn nhà gỗ bên trái, rồi khẽ gõ cửa. Cộc cộc cộc! Chủ nhân căn nhà gỗ không mở cửa, nhưng bóng người kia vẫn tiếp tục gõ cửa. Cộc cộc cộc! Ở giữa căn cứ yên tĩnh này, tiếng gõ cửa dù là nhỏ nhẹ cũng nghe rõ mồn một, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Tiếng gõ cửa kéo dài một hồi, chủ nhân căn nhà gỗ dường như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đột ngột mở cửa phòng, Lục Việt ngay lập tức thấy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ lộ ra trên khuôn mặt của người đó. Tiếp theo bóng người kia nói gì đó rồi theo sau tiến vào trong nhà gỗ. Lục Việt vẫn luôn rình xem nhíu mày. Hắn không hề cảm nhận được âm khí đặc biệt của Quỷ Vật trên người bóng đen kia. Vậy thì rốt cuộc bóng đen này là ai? Là Siêu Phàm giả trước đó ở bên ngoài tu luyện? Hay là một sự tồn tại nào khác chưa biết? Đối phương không phải là Quỷ Vật, Lục Việt mất đi hứng thú muốn đi ra xem xét. Thu hồi tầm mắt, tiếp tục tu hành. Không lâu sau đó, bên ngoài cửa phòng Lục Việt vang lên tiếng gõ cửa.
(hết chương này)
"Cẩn thận trời tối đấy."
"Còn có thể có ý gì, nói rõ nơi này buổi tối nguy hiểm."
"Trực giác của chúng ta đúng là trong di tích không thể không gặp nguy hiểm."
"Ta nghe nói di tích có khi rời rạc ở thế giới hiện thực bên ngoài, sẽ chọn một ít người may mắn trước thời hạn tiến vào, toà căn cứ này hẳn là người trước đó tiến vào di tích xây dựng, bọn họ ở đây nắm rõ quy tắc, nên lập tấm bảng này."
"Có lý đấy, dù sao cũng là mảnh vỡ di tích, chúng ta đến trước có chuẩn bị tâm lý này, một giờ tăng thọ một năm, ta chưa từng nghe qua có chuyện thần kỳ như vậy, nếu không nguy hiểm, ta đều sẽ nghi ngờ tuổi thọ này có mờ ám hay không."
Mắt thấy màn đêm gần sắp buông xuống.
Mấy người sau khi bàn bạc chọn nhà gỗ làm chỗ tạm trú. Có người kết bạn ở cùng nhau, có người chọn sống một mình. Một người mập mạp trong số đó lộ ra nụ cười mời Lục Việt ở chung, nhưng nụ cười kia, ánh mắt nhìn Lục Việt không khỏi có chút không tự nhiên, vì thế quả quyết cự tuyệt. Rồi sau đó một mình chọn một căn nhà gỗ.
Trước khi vào nhà, Lục Việt nhìn một chút cổ tay trái. Từ lúc vào di tích đến khi tìm được căn cứ tạm thời, tổng cộng tốn ba giờ. Tuổi thọ cũng theo đó tăng lên ba năm. Vào bên trong nhà. Bàn ghế, giường, tủ... những đồ dùng sinh hoạt thủ công chế tạo lại hơi thô ráp này đều phủ một lớp bụi dày, bên trong còn rải rác đủ kiểu quần áo, từ trường bào áo khoác thời cổ đại đến âu phục cận đại, rồi đến quần áo thường ngày hiện đại. Không một thứ nào không chứng minh nơi này từng có người từ các thời đại khác nhau đến ở.
Bất quá... Những người bị vây trong mảnh vỡ di tích này đi đâu hết rồi? Cái biển cảnh báo "Cẩn thận trời tối" mang ý nghĩa nguy hiểm gì? Di tích trời tối đến nhanh hơn so với tưởng tượng. Sau khi màn đêm buông xuống, căn cứ tạm thời này tĩnh lặng, hoàn toàn tĩnh mịch, bên ngoài chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng nghe thấy rõ mồn một. Lục Việt đã dọn dẹp ra một chỗ nghỉ ngơi, đang ngồi suy nghĩ vài chuyện. Hắn đang suy tư những Siêu Phàm giả lạc lối bắt đầu tu hành, sau khi trời tối sẽ gặp phải những gì, và lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
Có hai mục tiêu. Một là tìm ra người 30 năm trước tham gia mưu hại Phương đạo trưởng cùng tên vá thây. Phơi bày bí mật năm đó. Nếu mảnh vỡ di tích này được phát hiện trong hố chôn vạn người của tên vá thây kia, thì rất có thể thuộc về tên vá thây ba mươi năm trước, như vậy trung tâm bảo vật rất có thể ở chỗ của tên vá thây kia. Dù sao đây là trung tâm liên quan đến thần linh. Phàm là tên vá thây có suy nghĩ bình thường, nhất định sẽ canh giữ trung tâm. Vì thế, mục tiêu thứ nhất của hắn thực ra không khác những người khác là mấy. Tìm đến trung tâm... rồi tìm tên vá thây đó.
Trong đầu Lục Việt đã có một ý tưởng đại khái, vẫn là câu nói cũ, người đông thế mạnh, hắn có thể mượn sức những Siêu Phàm giả còn lại đi dò tìm một phen. Tìm kiếm trung tâm bảo vật, những người khác nhất định sẽ dốc hết sức. Đến lúc đó, hắn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Vấn đề thứ nhất tạm thời giải quyết xong. Lục Việt tống trọc khí ra khỏi lồng ngực, bắt đầu suy nghĩ mục tiêu thứ hai. Đó là mạnh mẽ trỗi dậy ở trong mảnh vỡ di tích, kiếm được thật nhiều Nguyên Khí. Thông thường những nơi càng quỷ dị lại càng có nhiều Nguyên Khí có thể càn quét. Nếu thực sự coi nơi này là một trò chơi săn gà. Dù là G cảng, căn cứ quân sự, P thành, hầm mỏ, K thành... những cứ điểm này đều có thể càn quét được cơ duyên, hơn nữa rất có thể là "Hồ Nguyên Khí", việc hắn muốn làm là tìm được nguồn gốc, bắt đầu tích lũy vốn ban đầu. Quét xong cứ điểm này, lại đi cứ điểm tiếp theo.
Trong lúc đó vẫn trao đổi thông tin với những người chơi còn lại để có được tình báo. Một khi thời cơ chín muồi, lập tức chạy vòng bắt đầu tranh đoạt trung tâm cuối cùng. Kiếp trước, hai lần đến thế giới đại chiến cũng đã cho thấy một đạo lý quan trọng, sau khi đại chiến kết thúc, khi phân chia bánh ngọt, mấu chốt không phải ai bỏ ra nhiều công sức nhất giai đoạn trước, mà là ai tích trữ được thực lực lớn nhất. Đến thời điểm thích hợp thì từ trên trời rơi xuống, đào đi phần bánh ngọt lớn nhất. Ừm... Sao càng nghĩ lại càng thấy ý tưởng của mình thật bẩn thỉu vậy?! Hoàn toàn không phù hợp với chính nghĩa! ! !
Sau khi phân tích xong, Lục Việt lên tinh thần, chờ đợi nguy cơ của cứ điểm này giáng xuống. Không biết không hay lại một giờ trôi qua, bên ngoài mọi thứ đều yên bình. Ngay lúc Lục Việt muốn đi tiểu, vô tình chú ý đến con số trên cổ tay. Trước khi trời tối chắc chắn là 79 năm tuổi thọ. Tại sao qua một giờ lại thành 78 rồi? Lục Việt đột nhiên đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, hắn tuyệt đối không cho rằng quy tắc của mảnh vỡ di tích lại không có nền tảng của giáo dục bắt buộc chín năm.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh một việc, nguy hiểm đã lặng yên phủ xuống. Vốn dĩ mỗi giờ tăng thêm một năm, giờ lại thành giảm đi một năm. Đây là vì nguyên nhân gì gây ra? Ban ngày... Đêm tối... Trong lòng Lục Việt chấn động, trong lòng đã có một suy đoán không hay. Chẳng lẽ ban ngày mỗi giờ tăng một năm tuổi thọ. Buổi tối mỗi giờ giảm đi một năm tuổi thọ. Đúng như âm dương đối lập, quy tắc đảo điên? Lục Việt mím chặt môi, vậy thì thời gian ban ngày, đêm tối ở đây được tính như thế nào? Ở thế giới hiện thực thời gian ban ngày và buổi tối sẽ bị ảnh hưởng bởi mùa, vị trí địa lý, tình trạng thời tiết,... Nơi này là mảnh vỡ di tích, ắt có một hệ thống quy tắc riêng. Thời gian ban ngày, đêm tối ở đây có lẽ sẽ dài hơn? Về mặt lý thuyết, ban ngày mười hai giờ, buổi tối mười hai giờ. Cứ tính như vậy thì tuổi thọ cũng sẽ không tăng thêm hay giảm bớt.
Nhưng mà có một trường hợp cực đoan. Cực Dạ! ! ! Khi ban ngày không hề đến, đêm tối vĩnh viễn kéo dài, thì một ngày sẽ mất đi 24 năm tuổi thọ, cho dù sống trăm tuổi hắn cũng chỉ có thể trụ được ba ngày hơn. Nghĩ đến đây, Lục Việt không còn giữ được bình tĩnh. May mắn thay lúc này hắn nhớ đến đám Đào Tử trong tay. Vật này là họ hàng chân chính của Tiên Đào, có thể kéo dài tuổi thọ. Bây giờ là lúc nên ăn một miếng rồi. Lục Việt nhanh chóng móc ra một quả Đào Tử to bằng đầu người, hai ba miếng liền gặm sạch, rồi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào con số trên cổ tay... 【78】 biến thành 【88】. Một quả Đào Tử chỉ tăng mười năm tuổi thọ? Trước mắt hắn có hơn năm mươi quả Đào Tử, đủ để hắn kéo dài tuổi thọ hơn 500 năm, cho dù gặp phải tình huống cực đoan, cũng có thể trụ được hơn nửa tháng. Có đủ thời gian rồi hãy tìm cách giải quyết. Lục Việt thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng tạm thời được hạ xuống. Sau đó, Lục Việt bắt đầu tu hành, nhưng lần này cũng không tập trung cao độ, dù sao ở nơi không rõ ràng như thế này, phải giữ cảnh giác là rất cần thiết.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, lại hai tiếng đồng hồ nữa. Tuổi thọ của Lục Việt lại bị khấu trừ đi hai năm. Xào xạc xào xạc... Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng bước chân rất nhỏ. Giữa đêm khuya khoắt như này, còn có người ở bên ngoài đi lang thang? Lục Việt đang tu luyện bị âm thanh đột ngột làm cho tỉnh giấc, thoát khỏi trạng thái tu luyện, hắn lặng lẽ đi đến cửa, xuyên qua khe hở của tấm ván mà nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một bóng người mơ hồ đang từ trong rừng cây bước nhanh về phía căn cứ. Do góc độ vấn đề, tạm thời hắn không nhìn rõ được mặt của đối phương. Sau khi vào đến căn cứ, bóng người đó đi thẳng đến một căn nhà gỗ bên trái, rồi khẽ gõ cửa. Cộc cộc cộc! Chủ nhân căn nhà gỗ không mở cửa, nhưng bóng người kia vẫn tiếp tục gõ cửa. Cộc cộc cộc! Ở giữa căn cứ yên tĩnh này, tiếng gõ cửa dù là nhỏ nhẹ cũng nghe rõ mồn một, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Tiếng gõ cửa kéo dài một hồi, chủ nhân căn nhà gỗ dường như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đột ngột mở cửa phòng, Lục Việt ngay lập tức thấy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ lộ ra trên khuôn mặt của người đó. Tiếp theo bóng người kia nói gì đó rồi theo sau tiến vào trong nhà gỗ. Lục Việt vẫn luôn rình xem nhíu mày. Hắn không hề cảm nhận được âm khí đặc biệt của Quỷ Vật trên người bóng đen kia. Vậy thì rốt cuộc bóng đen này là ai? Là Siêu Phàm giả trước đó ở bên ngoài tu luyện? Hay là một sự tồn tại nào khác chưa biết? Đối phương không phải là Quỷ Vật, Lục Việt mất đi hứng thú muốn đi ra xem xét. Thu hồi tầm mắt, tiếp tục tu hành. Không lâu sau đó, bên ngoài cửa phòng Lục Việt vang lên tiếng gõ cửa.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận