Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 237:, Phương đạo trưởng xuất thủ cố định di tích mảnh vụn

Chương 237: Phương đạo trưởng ra tay cố định mảnh vỡ di tích.
Ngay lúc đám Siêu Phàm giả mỗi người một ý, nhao nhao suy đoán xem đây là tình huống gì thì trong đám người, một bà lão với thực lực siêu quần cất giọng trầm: "Mảnh vỡ di tích lần này có chút cổ quái, luôn ở trạng thái nửa rời rạc, bên trong có nhân tố bất định đang quấy nhiễu, cần phải có Siêu Phàm giả thực lực cường hãn ra tay trấn giữ."
Người hậu bối bên cạnh hỏi: "Bà ơi, với thực lực của bà cũng không được sao?"
Bà lão lắc đầu: "Thần tàng Thất Trọng Thiên, trong cơ thể Thần tàng thai nghén Kim Đan, đến bước này là bước vào bất tử cảnh, cho dù mất đầu, nhờ Thần tàng Kim Đan vẫn có thể trọng sinh, nhưng nếu muốn trấn giữ những mảnh vỡ di tích rời rạc bên ngoài thế giới hiện thực này, ít nhất phải Thần tàng Bát Trọng Thiên!"
Những người đang lén nghe đều nghiêm nghị, Thất Trọng Thiên đối với bọn họ đã là tồn tại không thể với tới, ngoài những lão nhân của thời đại trước ra thì thế hệ trẻ bây giờ gần như chưa nghe nói ai bước vào Thần tàng Thất Trọng Thiên, huống chi là Thần tàng Bát Trọng Thiên.
Lời vừa dứt.
Từ một nhà dân ở đằng xa, một bóng người phóng lên cao. Đó là một tráng hán, toàn thân rực rỡ ngũ sắc quang mang, lúc này, mọi người phảng phất nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa, chỉ thấy bàn tay tráng hán kia che cả bầu trời, uyển như thiên nhân từ thần thoại bước ra, khí thế thôn tính vạn dặm, quyền cước chấn động núi sông.
Ầm ầm!
Vốn đang rời rạc trong hư không, những mảnh vỡ di tích lần nữa ổn định tại chỗ. Một tòa hải đảo hiện ra. Trong khoảnh khắc, mọi người lần nữa cảm nhận được nồng độ linh khí dồi dào.
"Thần tàng Bát Trọng Thiên, Kim Đan nhân cách hóa, có thể Xuất Khiếu."
"Đó là Kim Đan nhân cách hóa của hắn rời khỏi thân thể, lên trời xuống đất, không gì không thể."
Vậy mà lúc này, biến cố lại xảy ra, mảnh vỡ di tích vốn đã được cố định lại bắt đầu rung động kịch liệt, Siêu Phàm giả Thần tàng Bát Trọng Thiên kia vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ khó khống chế được thế cục trước mắt. Ngay lúc mảnh vỡ di tích lay động, bắt đầu như ẩn như hiện, từ xa lại có hai bóng người bay nhanh tới.
Chính là hai cao thủ Thần tàng Bát Trọng Thiên khác. Kim Đan nhân cách hóa của hai người kia nhảy lên, gầm thét.
Ầm ầm ầm!!!
Tiếng nổ vang lên liên tiếp, như thiên uy giáng xuống.
Ba vị Siêu Phàm giả Thần tàng Bát Trọng Thiên đang cố hết sức cố định di tích, sức mạnh kinh khủng tiết ra ngoài, dư âm càn quét như thủy triều khuếch tán về bốn phía, một vài Siêu Phàm giả đứng xem bị hất bay như diều đứt dây về phía chân trời. Chỉ hơn ba ba thôi mà đã tạo ra ảnh hưởng như thế này.
Mọi người tại đây không khỏi kinh hồn bạt vía, trố mắt nhìn nhau.
Việc cố định mảnh vỡ di tích so với dự đoán còn gian nan hơn, mảnh vỡ di tích kia giống như thiếu niên phản nghịch, càng cưỡng ép trấn áp, nó càng phản kháng, cho dù ba vị Siêu Phàm giả Thần tàng Bát Trọng Thiên liên thủ, vẫn không thể nào thuần phục được. Không lâu sau, dị tượng của mảnh vỡ di tích dần mơ hồ không rõ, tiếp tục rời rạc ở bên ngoài thế giới hiện thực.
"Bà ơi, ba vị cao nhân Thần tàng Bát Trọng Thiên ra tay cũng không được sao?"
"Con ơi, những di tích mảnh vỡ này ở thời cổ được gọi là đất lành, phúc địa, vốn không phải thứ mà chúng ta có thể có được, ngay cả những gia tộc huyết mạch truyền thừa ngàn năm kia cũng không chắc có thể có được."
"Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được."
"Không phải thời đại nào cũng xuất hiện di tích mảnh vỡ, bỏ qua thiên thời địa lợi thì tổ tiên những gia tộc nắm giữ di tích mảnh vỡ đều từng có tồn tại Thần tàng Cửu Trọng Thiên, tầng thứ gần với thần nhất." Bà lão thở dài từ xa.
Trong mắt hậu bối bên cạnh lóe lên ánh sáng rung động, rồi sau đó gò má ửng đỏ, dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực: "Chúng ta tu sĩ, sao lại sợ hãi một trận chiến?"
"Không giành được quyền sở hữu mảnh vỡ di tích, ta thề không rời khỏi!"
Bà lão hiền từ nhìn hậu bối trẻ tuổi, xoa đầu đối phương rồi thuận tay tát một cái.
"Đồ ngốc, có phải con xem tiểu thuyết đến choáng váng rồi không? Bà mang con tới đây chủ yếu để con mở mang kiến thức xã hội, đừng có ý nghĩ cướp đoạt lung tung, con còn sống về nhà đã là may mắn lắm rồi."
Ầm ầm!
Lúc này, một tiếng nổ lớn khác vang lên từ chân trời, cả ba vị cao nhân đều thất bại. Mảnh vỡ di tích lần nữa thoát đi. Tim mọi người cũng nhảy lên đến cổ họng. Lẽ nào hôm nay mảnh vỡ di tích không giữ lại được? ! ! !
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lục Việt dường như nhận ra một luồng khí tức khác thường. Hắn chợt xoay người, ánh mắt nhìn về nóc nhà, chỉ thấy một cây phất trần đột nhiên đâm thủng mái ngói, bay lên không như bão tố, vô số sợi phất trần mảnh như tơ nhanh chóng lan tỏa. Giống như linh xà phá kén, vọt thẳng lên mây.
Trong nháy mắt, những sợi tơ đó biến mất.
Sau một khắc, chân trời phảng phất như ngân hà đổ ngược. Vô số sợi tơ từ trên xuống dưới bao phủ mảnh vỡ di tích. Mảnh vỡ di tích hải đảo hiện hình, giãy giụa vài cái rồi im bặt. Nó đã bị cố định hoàn toàn rồi.
Chuyện này... Lại là Phương đạo trưởng ra tay! ! !
Một màn này khiến các Siêu Phàm giả thế hệ trước tại chỗ lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ không biết rằng Phương đạo trưởng bây giờ đã mất đi năng lực, kể cả thanh quỷ đầu đao cũng không thấy, trong mắt họ, Phương đạo trưởng trầm mình 30 năm lần này cũng không hề đụng tới quỷ đầu đao. Chỉ dựa vào một cây phất trần đã có thể khống chế được mảnh vỡ di tích, xem ra thực lực những năm gần đây đã tiến bộ không ít.
Lúc này, bên ngoài nhà, Lục Việt nghe rõ tiếng đối thoại truyền ra từ bên trong: "Lão nhị, xem ra lần này chúng ta phối hợp, quả thật dọa đám người kia một phen, chỉ một chiêu đã có thể cố định được mảnh vỡ di tích, chuyện này truyền ra, ai mà tin cho được, ngay cả ngươi năm xưa cũng khó mà làm được như vậy."
"Chủ yếu là nhờ có ngươi Tẩu Âm thuật, mở ra một lối đi không gian khác, định vị chính xác bản thể của mảnh vỡ di tích, ta mới có thể một chiêu cố định."
"Lão nhị, biết nói chuyện thì nói nhiều thêm chút, ta thích nghe, bây giờ không có cây đao kia thì danh hiệu 'Tẩu Âm đệ nhất nhân' này, sợ là phải thuộc về ta." Vô chân lão nhân trong giọng nói lộ ra vài phần đắc ý và tự hào.
Thanh âm Phương đạo trưởng tiếp lời ngay sau đó: "Đầu ta chứa nhiều quá, không nhớ đã nhận danh hiệu Tẩu Âm đệ nhất nhân này khi nào, ngươi để ta nghĩ chút... À, ta nhớ ra rồi, lần đó ta chỉ hơi ra tay thôi, không muốn cướp danh hiệu của ngươi, nếu ngươi muốn, ta nhường ngươi."
"Lão nhị, không biết nói chuyện thì ngậm miệng, ta không thích nghe."
"Ngươi hồi phục lại đi, ta vẫn thích dáng vẻ lạnh lùng cô độc của ngươi lúc trước hơn."
Lục Việt ở ngoài cửa: "..."
Sau khi mảnh vỡ di tích được cố định thành công, đông đảo Siêu Phàm giả tại hiện trường nhao nhao xếp hàng tiến vào hố vạn người, một bên nhân viên làm việc của chính phủ thì kiểm tra vé nghiêm ngặt, với những người cố tình lừa đảo, gian lận sẽ không chút lưu tình đuổi đi.
Toàn bộ trật tự ở hiện trường rõ ràng, ngăn nắp hơn nhiều so với di tích Tỷ Can mà Lục Việt đã từng trải qua trước đây, không phải vì tư chất mọi người cao mà là nhờ vào Siêu Phàm giả Thần tàng Bát Trọng Thiên ra tay giữ gìn trật tự trước đó. Vị Siêu Phàm giả này là người được phái đến để duy trì trật tự.
Lúc này, Phương đạo trưởng chậm rãi bước ra từ trong nhà. Ánh mắt nhìn về phía Lục Việt, trầm giọng nói: "Các ngươi có thể vào."
Lục Việt nghiêm túc gật đầu.
Trương Siêu ở bên cạnh thấy sư phụ đi ra liền lộ vẻ không muốn, vô chân lão nhân thấy thế thì giơ ba tong lên đánh một cái thật mạnh: "Đừng có bày ra bộ dạng nhăn nhó như vậy, mau cút vào trong, nếu sợ chết thì sớm cút ra đây cho ta!"
Trương Siêu ưỡn ngực ngẩng đầu, nghiêm túc đáp lại: "Sư phụ, người cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp kéo dài tuổi thọ cho người."
Lúc này, vô chân lão nhân một mình gọi Lục Việt lại: "Cái kia... Ngươi tên Lục Việt đúng không?"
"Nếu là người nhà cả thì ta không vòng vo với ngươi nữa, cái đồ đệ nhà ta ngươi cũng thấy đấy, ngực to nhưng đầu óc không có, ngươi giúp ta để ý nó chút..."
Lục Việt vẻ mặt mờ mịt: "'Ngực to nhưng đầu óc không có' hình như là dùng để hình dung nữ tử chứ?" Ngoài ra, chuyện ta dặn ngươi, đừng có nói cho nó..." Nghe vô chân lão nhân nói, Lục Việt nhìn Trương Siêu một cái, rồi im lặng gật đầu, sau đó chào tạm biệt Phương đạo trưởng hai người.
Hai người xếp hàng hướng về phía hố vạn người mà đi.
Vì số người quá đông nên điểm soát vé cũng được bố trí nhiều. Cũng may hiệu suất nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến lượt Lục Việt và Trương Siêu. Lấy chứng minh thư đưa cho nhân viên phụ trách kiểm tra và duy trì trật tự, sau một hồi kiểm tra và tra hỏi cẩn thận, cuối cùng hai người cũng thành công bước vào.
Lúc này, trong hàng người xếp hàng ở một chỗ khác, một nam tử cao gầy đi đến. Sau khi đưa chứng minh thư, nhân viên làm việc kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện hình ảnh trên chứng minh thư có chút khác so với bên ngoài nhưng ngay sau đó người kia liền thể hiện năng lực siêu phàm tương ứng với hồ sơ nên cũng thuận lợi được cho đi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận