Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 166:, Đạo Môn lệnh bài

Chương 166: Đạo Môn lệnh bài Trương Nhã Linh hiển nhiên là không có bí mật riêng tư nào, tất cả những điều này đơn thuần chỉ là sự trùng hợp.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Việt một mặt kiên nhẫn chờ đợi thông tin điều tra về Cổ Hà thôn của đội trưởng Lưu, mặt khác thì hết sức chuyên tâm vùi đầu vào tu hành Ngọc Thể, thỉnh thoảng sẽ dành thời gian đến bệnh viện thành phố để cọ Nguyên Khí. Ngoài ra, hắn còn tích cực thu thập tin tức liên quan đến Siêu Phàm giả và các sự kiện linh dị để bổ sung điểm yếu về thông tin. Đồng thời, hắn cũng chú ý đến sự kiện Thất Tông Tội. Tuy nhiên, tiến triển về vụ án này của Trấn Ma Tư có chút chậm. Nghe nói ngay cả Lý Hạo, người chuyên phá các vụ án đặc biệt, cũng đã tham gia vào công tác điều tra phá án, nhưng vẫn rơi vào bế tắc. Nguyên nhân là do khi kiểm tra ký ức của người đã khuất thì gặp phải tình trạng thiếu sót ký ức, cùng với nhiều nguyên nhân khác.
Theo những ký ức có thể thu thập được thì những người bệnh này không có trải nghiệm gì quá đặc biệt, chỉ là có những giấc mơ rất bình thường trước khi bị bệnh. Điều này chỉ có thể giải thích bằng một việc, có lẽ những người bị hại này chỉ làm một việc rất nhỏ nhặt. Ví dụ như, tình cờ gặp một người lạ trên đường, hoặc chào hỏi ai đó vào buổi sáng sớm, tán gẫu chuyện phiếm với đồng nghiệp lúc đi làm, xem video, xem nhóm chat, đấu ảnh, ngồi xổm nhà vệ sinh… Những việc nhỏ nhặt, tưởng chừng như không đáng kể này, đều có thể là nguồn gốc của sự kiện. Hiện tại, Trấn Ma Tư chủ yếu tập trung vào những giấc mơ. Đây cũng là điểm chung của những người này. Tất nhiên, cũng có tin tức tốt truyền đến, ít nhất là tình hình hiện tại của những người bệnh đã được cải thiện, số ca tử vong cũng không còn tiếp tục lan rộng. Những việc phá án chuyên nghiệp này đương nhiên không đến lượt Lục Việt phải bận tâm.
Tốt hơn hết là trước làm xong chuyện của mình, Lục Việt gần đây phát hiện, mặc dù đã luân phiên tăng gấp sáu lần hiệu suất tu hành, nhưng tiến độ tu hành Ngọc Thể không thể nói là chậm nhưng cũng không nhanh như tưởng tượng, vẫn còn xa mới đạt tới cảnh giới tiến triển cực nhanh. Tìm hiểu nguyên nhân sâu xa, vấn đề vẫn là do phiên bản công pháp quá thấp. Việc nâng cấp phiên bản bí tịch thực tế là việc liên tục tối ưu hóa để cơ thể người dễ dàng tu hành đột phá hơn, giống như đổ nước vào bình, cho dù đường kính ống nước có liên tục thay đổi, tăng hiệu suất vận chuyển thì bản thân cái bình đã nhỏ, tính giới hạn rất lớn. Nhưng nếu như nâng cấp cái bình thành cái ao, lại làm cho đường kính ống nước trở nên lớn hơn, như vậy mới là hình thái cuối cùng, tu hành lúc này sẽ đạt được sự thay đổi về chất.
Cuối cùng thì, vẫn là vấn đề về Nguyên Khí. Đối với điều này, Lục Việt đã sớm nghĩ ra một phương pháp mới, đó là tích cực tham gia vào việc xử lý các sự kiện linh dị còn lại ở Thái Thành, trà trộn vào đội ngũ Siêu Phàm giả của Trấn Ma Tư Thái Thành. Chỉ là sau khi thăm dò một hồi, Lục Việt phát hiện việc xử lý các sự kiện linh dị của Trấn Ma Tư có một quy trình nghiêm ngặt, hắn không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể lựa chọn cọ Nguyên Khí ở bên ngoài. Dù là vậy, những ngày gần đây lúc rảnh rỗi, hắn cũng đã thu thập được bốn sợi Nguyên Khí. Bây giờ, nguồn Nguyên Khí của hắn ở Thái Thành đã rất rõ ràng. Khu nội trú là nguồn cung cấp cố định của hắn, còn việc đi theo thành viên Trấn Ma Tư làm nhiệm vụ thì là để kiếm thêm.
Trăng tàn nhường chỗ cho mặt trời mọc. Lại một ngày mới bắt đầu.
Ngày này, Lục Việt đến Thanh Hư Đạo Quan, muốn kiểm chứng xem liệu việc tu hành ở nơi thánh địa này có gì khác biệt hay không, nhưng kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, không có bất kỳ biến hóa đặc biệt nào xảy ra. Hơn nữa, đạo trưởng Phương cũng không có ở Đạo Quan, không rõ là đi đâu. Ngay khi Lục Việt kết thúc một ngày tu hành, chuẩn bị về nhà thì vừa đi ngang qua đại điện chợt thấy một bóng hình quen thuộc.
"Đạo trưởng, hỏng bét rồi, người nhà ta bị bệnh phải nhập viện làm phẫu thuật, ta đến xin quẻ, rút liên tiếp ba lần, tất cả đều là quẻ hạ hạ." Một người hành hương giọng nóng nảy nói.
"Để ta xem... Ừm, đúng là quẻ hạ hạ, chúc mừng ngươi, người nhà ngươi sắp khỏe rồi." Một vị đạo sĩ trung niên mặc đạo bào, người tròn trịa, hai mắt híp lại nói.
Người rút quẻ vẻ mặt mờ mịt, hắn rút được quẻ hạ hạ mà lại là chuyện tốt ư?
"Ngươi có biết một câu thành ngữ gọi là 'Hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai' không? Khi vận đen đi đến tận đáy, chuyện không may xảy đến mức tồi tệ nhất, lúc này chính là lúc may mắn đến." Nói xong, đạo sĩ tròn trịa kia ném thẳng quẻ hạ hạ vào thùng rác.
Sau đó, từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài gỗ nhỏ màu đen sì lớn bằng bàn tay. "Ở chỗ ta có lệnh bài của Thái Thượng Lão Quân, làm từ gỗ Lôi Kích Mộc, có thể hộ thân bảo vệ tính mạng, trừ tà phù chính, chữa lành bệnh tật, mang đến bình an cát tường. Ngươi mang về đặt cạnh người bệnh, phối hợp với các thủ đoạn y tế khoa học, người bệnh sẽ sớm hồi phục thôi."
"Cảm ơn đạo trưởng, vậy cái này bao nhiêu tiền ạ?" Người kia có chút do dự hỏi.
"Người Đạo Môn, cứu người tế thế là trách nhiệm của mình, không nói chuyện tiền bạc." Đạo sĩ tròn trịa làm bộ dáng cao nhân, phẩy phẩy tay nói.
Sau khi người kia cảm kích rời đi, Lục Việt mới đi tới.
Vị đạo sĩ tròn trịa này chính là đạo trưởng Lâm, cũng chính là sư huynh của đạo trưởng Phương.
"Lục sư đệ, sao ngươi lại ở đây?" Đạo trưởng Lâm vừa thấy Lục Việt, lập tức phá vỡ vẻ trang nghiêm, lộ ra khuôn mặt tươi rói như hoa cúc.
"Cảm ngộ tự nhiên, câu thông thiên địa." Lục Việt nói một cách mờ mịt, huyền bí.
Điều này là do gần đây hắn xem những tin tức liên quan đến tu hành của Siêu Phàm giả. Để nghiên cứu phương pháp tu hành khả thi, các Siêu Phàm giả đã thử nhiều lần, ngoài việc công nhận những nơi có linh khí dồi dào để tu hành đột phá, còn đi theo không ít con đường nhỏ. Ví dụ, một số người cho rằng chỉ cần không ngừng chiến đấu, rèn luyện bản thân, sẽ có lợi cho việc đột phá hơn, người đại diện cho loại Tu Hành Giả này là Sát Tinh Lý Hổ đã chết. Có người lại tu hành ở những nơi âm khí tụ tập, cho rằng loại địa phương này từ trường quỷ dị thay đổi thất thường có thể kích thích linh khí trong cơ thể, tăng cường thực lực. Cũng có người cho rằng chỉ có đến gần cái chết mới có thể tái sinh. Tóm lại, càng là phương thức tu hành mơ hồ, lại càng có người tin và thử. Vì thế, sau này bất kể Lục Việt làm ra hành động quái dị gì đều có thể viện vào phương diện này, dù sao con đường thành công không thể sao chép được, hắn không làm được chỉ có thể chứng minh người khác tư chất không đủ, ngộ tính kém.
"Đạo trưởng Lâm, Lôi Kích Mộc có giá trị không nhỏ như vậy mà ông lại cho không người ta?" Lục Việt hiếu kỳ hỏi về chuyện vừa xảy ra.
Đạo trưởng Lâm liếc nhìn xung quanh, kéo Lục Việt vào một góc vắng, hạ giọng nói: "Mấy cái đó đều là táo mộc đã mất hết sức sống, không phải Lôi Kích Mộc thật sự."
"Ông lừa đảo sao?" Lục Việt kinh hãi.
"Sao có thể coi là lừa đảo?" Đạo trưởng Lâm nhất thời nóng nảy, vội vàng giải thích: "Tuy không phải Lôi Kích Mộc thật sự, nhưng dù sao cũng đã trải qua một tia tẩy lễ của lôi điện, thêm vào đó còn có thủ đoạn đặc biệt của Đạo Môn chúng ta, biến thứ tầm thường thành thần kỳ, chế tạo thành lệnh bài này, miễn cưỡng... miễn cưỡng thì vẫn có chút hiệu quả."
Mấy phút sau, Lục Việt cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Táo Lâm Mộc mà đạo trưởng Lâm đang sở hữu có tới 99% là loại Lôi Kích Mộc đã chết, còn số Lôi Kích Mộc thực sự có sinh cơ thì từ rất sớm đã bị đám Siêu Phàm giả kia cướp đoạt gần hết rồi. Đạo trưởng Lâm tiếp quản sau đó, chuẩn bị trồng lại táo ta. Tận dụng khu đất phong thủy bảo địa kia để không ngừng bồi bổ. Như vậy, không cần mấy chục năm, có thể nuôi dưỡng một số lượng lớn Lôi Kích Mộc thực sự. Vì thế, những Lôi Kích Mộc đã chết đang chiếm vị trí kia sẽ bị đào bỏ, nhưng vật này cũng không thể lãng phí, cần được tận dụng giá trị tàn dư cao nhất của nó.
Thế là, đạo trưởng Lâm đã nghĩ ra một cách! Chế tác Đạo Môn lệnh bài.
Lệnh bài trong Đạo Giáo là một trong những pháp khí quan trọng. Trong các hoạt động nghi lễ cúng tế của Đạo Giáo, nó là pháp khí rất thường được sử dụng. Một số đạo sĩ khi hành pháp sẽ cầm lệnh bài đại diện cho thiên thần hoặc Thiên Sư, ra lệnh, sai khiến Lôi Thần, hộ vệ đạo đàn, hô mưa gọi gió, cho gọi thần khiển tướng, hoặc giáng đàn, hoặc hộ tống vong hồn, hoặc trừ tà trấn ma, cũng có thể đuổi trùng độc, chữa bệnh cứu người... Loại lệnh bài này có rất nhiều loại.
Cái lệnh bài Thái Thượng Lão Quân vừa cho kia cũng là một trong số các thành phẩm. Đương nhiên, vì giới hạn bởi tư chất và tài liệu của đạo trưởng Lâm nên hiệu quả của những lệnh bài này có lẽ có nhưng chắc chắn không thể làm được như lời đồn đại, có thể trị bách bệnh. Nếu không thì đạo trưởng Lâm đã không nói muốn phối hợp với các thủ đoạn điều trị khoa học rồi. Gia đình người hành hương kia chỉ đơn giản là làm một cuộc phẫu thuật đặt ống stent mạch máu thôi, chứ không có gì nguy hiểm.
"Tay nghề này của ông đáng ra cũng phải bán được chút tiền, sao lại cho không?" Lục Việt truy hỏi.
Biểu tình của đạo trưởng Lâm trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, ánh mắt kiên định nói: "Lục sư đệ, ngươi có biết khu thắng cảnh cổ tự Thiện Âm ở Thái Thành không, ta đã đi một lần, hương hỏa ở đó quá thịnh vượng, Phương sư đệ thì làm việc tùy tiện, không quan tâm đến hương hỏa, nhưng ta không thể để Thanh Hư Đạo Quan cứ vậy mà bị Phật môn làm cho yếu đi."
"Cho nên, ta quyết định dùng những Lôi Kích Mộc bị bỏ hoang kia để làm Đạo Môn lệnh bài, phát miễn phí, giai đoạn trước cứ đánh bóng danh tiếng cho Thanh Hư Đạo Quan chúng ta đã."
"Chấn hưng Đạo môn, ta quyết không lùi bước!"
Lục Việt nghiêm nghị. Từ xưa, lời Phật nói là oan gia có lẽ không phải là không có đạo lý.
Một giây sau, đạo trưởng Lâm lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Đương nhiên, đợi đến khi ta thừa kế y bát của Phương sư đệ, thì chỗ này đều là của ta, ta không thể để Đạo Quan xuống dốc được."
Lục Việt: "...".
Quả nhiên, vẫn là nhăm nhe gia sản của đạo trưởng Phương.
Lúc này, đạo trưởng Lâm quan sát Lục Việt một lượt từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt tươi cười có ẩn ý khác, nói: "Lục sư đệ, có muốn ta làm cho ngươi một tấm Đạo Môn lệnh bài không? Ta vừa hay còn vài khúc Lôi Kích Mộc."
"Cảm ơn, vậy ta muốn một cái lệnh bài Ngũ Lôi Hào." Lục Việt nói.
Đạo trưởng Lâm nghe thấy lời này, mí mắt không khỏi giật giật.
"Thế nào, không làm được?" Lục Việt hỏi.
"Lục sư đệ à, mấy thứ này không có tác dụng gì mấy, ta đoán, với số chất liệu còn lại của ta thì có làm hết cũng không đủ. Làm lệnh bài còn tốn công hơn làm bùa hay luyện đan nhiều, mục đích của ta trước mắt tối đa cũng chỉ có thể làm một số lệnh bài phụ trợ mà thôi."
"Vậy lệnh bài phụ trợ là cái gì?" Lục Việt tò mò hỏi.
"Cái này bí mật." Đạo trưởng Lâm thần bí nói.
"Đắt không?" Lục Việt lại hỏi.
"Nói chuyện tiền nong quá tục, miễn phí!" Đạo trưởng Lâm hào sảng nói.
"Được, cảm ơn, cho ta xin 1800 cái." Lục Việt cười nói.
Đạo trưởng Lâm: "? ? ? ? ? ?"
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, đạo trưởng Lâm cuối cùng vẫn không tiết lộ sẽ đưa cho hắn loại lệnh bài gì, nhưng Lục Việt nghĩ, dù sao cũng miễn phí, có hiệu quả hay không thì kệ, không lấy thì phí.
Sau khi ra khỏi Thanh Hư Đạo Quan, Lục Việt bắt xe về nhà.
Vừa mới lên xe, điện thoại di động đã rung liên tục. Mở ra xem thì phát hiện tin nhắn trong "Nhóm công ty nô lệ làm đêm" đã hiển thị 99+. Trong đó, một tin nhắn lập tức thu hút sự chú ý của Lục Việt.
"Tên gian phu đó đang ở ngay trong phòng dân cư ở bên kia đường phố nhà tao, em gái yên tâm, hôm nay trước mặt mọi người, tao nhất định sẽ giúp mày bắt bằng được cái tên gian phu và con dâm phụ đó, để hắn tay trắng rời khỏi nhà!"
Thì ra là trong nhóm có cô em gái kia đăng tin, nói rằng lúc gọi điện cho lão công lại nghe thấy tiếng phụ nữ, một thành viên mạnh mẽ trong nhóm vừa hay ở gần đó, nên đã xung phong nhận việc, chuẩn bị ra mặt giúp em gái, xông vào chỗ ở của lão công để bắt quả tang tại trận. Việc bắt gian cũng thu hút sự chú ý của rất đông các thành viên trong nhóm, mọi người thi nhau tuyên bố tối nay không tăng ca nữa, nhất định phải ngồi đợi kết quả. Thậm chí còn có người yêu cầu lão đại kia livestream trực tiếp.
Ta đã đổi thôn Cổ Suối thành thôn Cổ Hà, vì suối không có chiều sâu như sông, đây là lỗi của ta. Chúc mọi người ngày quốc khánh vui vẻ, hôm nay chỉ có một chương thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận