Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 249:, Lục Việt chỗ đi qua, quần chúng hết sức trung thành hoan nghênh (2)

Bước ra khỏi nhà gỗ, cảm thấy không thể tin nổi, chẳng lẽ quy tắc di tích thay đổi, nhưng như vậy cũng quá trùng hợp đi, cho đến khi có người nhớ đến chuyện Lục Việt nói ban ngày. Chẳng lẽ đây chính là kinh hỉ? ! ! ! Một đêm yên tĩnh. Sáng sớm ngày thứ hai, khi Lục Việt đem đầu người thọ giống như xác chết thu vào bao chuẩn bị ra cửa, lại phát hiện tất cả mọi người đã tụ tập ở cửa. Có người lấy ra mấy gói đồ ăn sáng làm sẵn thuận tiện mang theo, hơn nữa dùng năng lực Siêu Phàm giả để hâm nóng, thấy Lục Việt đi ra, lập tức đưa đến. Phía sau còn có người dâng lên thiên tài địa bảo thu hoạch được không nhiều ngày hôm qua. Việc Lục Việt cho bọn họ kinh hỉ đã giúp họ trong 16 tiếng tối qua không bị khấu trừ một năm tuổi thọ, mà những thiên tài địa bảo này cho dù có dùng cũng bất quá chỉ tăng thêm một hai năm tuổi thọ, hoàn toàn đáng giá để bọn họ cam tâm tình nguyện dâng lên. Giờ khắc này, ánh mắt của hơn mười người tràn đầy tôn kính cùng sùng bái. Người sinh ra ta là cha mẹ, người tăng thọ ta là Lục Việt. Ân tình này bọn họ không nghĩ ra dùng gì để báo đáp nữa. Lục Việt biết rõ mọi chuyện, mỉm cười nói: "Tấm lòng của các ngươi ta nhận, đồ ăn làm sẵn này mọi người cứ chia nhau mà ăn, còn thiên tài địa bảo thì để lại cho ta." Cuối cùng, Lục Việt nhận lấy thiên tài địa bảo, lại thu hoạch thêm mười sợi Nguyên Khí. Làm xong tất cả mọi chuyện này, Lục Việt rời khỏi căn cứ. Bước lên lộ trình đã lên kế hoạch. Đây là điều hắn đã dành thời gian suy nghĩ tối qua. Ở vòng ngoài di tích này, những người như Cản Thi Nhân, Vớt Thi Nhân đã sớm tiến vào di tích, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà tuổi thọ biến thành số âm, ký khế ước với thần thọ, kiếm tuổi thọ trả nợ Siêu Phàm giả chắc chắn không ít. Chỉ là cướp Cản Thi Nhân, Vớt Thi Nhân thôi đã thu được nhiều Nguyên Khí như vậy, nếu như lại đi cướp những người số âm còn lại, thì thu hoạch này thật không cách nào tưởng tượng nổi. Còn việc tìm dấu vết những người số âm đó như thế nào cũng rất đơn giản. Ở vòng ngoài di tích này, những nơi tương tự căn cứ tạm thời của Lục Việt còn rất nhiều, mà những căn cứ này trong mắt những người muốn nghịch tập số âm chính là một miếng bánh thơm. Cho nên chỉ cần tìm tới những căn cứ còn lại, thì có thể tìm được dấu vết những người số âm. Hai mắt Lục Việt sáng lên, bắt đầu đi cướp... không đúng, là ôm ấp lý tưởng cao cả, tham gia vào sự nghiệp giải cứu các căn cứ đang chịu khổ. Tất cả đều vì hòa bình! Bất cứ nơi nào lâm vào chiến loạn đều phải được giải cứu.... ... . Khu vực bên ngoài di tích hải đảo. Những người lựa chọn hạ cánh ở đây phần lớn đều tự biết mình, biết rõ tự thân khó có thể "Ăn gà" cuối cùng, cho nên muốn đến đây mượn cơ hội này tăng thực lực lên. Tu vi của những người này phần lớn đều ở Thần Tàng Tứ Trọng Thiên. Lúc này, bên trong một căn cứ tạm thời. Khói đen bốc lên xung quanh, tiếng chém giết inh tai nhức óc. "Hai người các ngươi là ai, sao lại đánh lén căn cứ của chúng ta? ! !" "Chúng ta không thù không oán, rốt cuộc là chuyện gì?" Hai mươi mấy vị Siêu Phàm giả tại hiện trường lòng người hoảng sợ, mới vừa sáng sớm, bọn họ đang chuẩn bị rời đi tìm thiên tài địa bảo, nhưng không ngờ đột nhiên bị hai người không rõ thân phận đánh lén. Mặc dù bọn họ chiếm ưu thế về số lượng, nhưng cục diện lại gần như nghiêng về một phía. Một trong hai người đánh lén lưng đeo một bộ Cổ Thi khô héo, Cổ Thi đó phát ra sát khí nồng nặc, mỗi lần ra tay đều có vài Siêu Phàm giả bị chém bị thương, hơn nữa vết thương phát ra âm thanh tanh tách, bốc lên khói đen, rất lâu không cách nào khép miệng lại được, vì thế mà mất sức chiến đấu. Một người khác là tráng hán thân hình cao lớn, tay cầm gậy gỗ, tráng hán có lực rất mạnh, vung gậy gỗ, mỗi một lần hạ xuống ít nhất sẽ có một Siêu Phàm giả trọng thương thổ huyết. "Tượng khiêng xác, Cổ Thi của ngươi đúng là hung mãnh, ngươi đào được nó ở đâu vậy?" "Trong di tích này cơ duyên rất nhiều, Cổ Thi trăm năm của ta cũng tìm thấy ở chỗ này, trước đó những Siêu Phàm giả tiến vào nơi này sớm, được ta nuôi dưỡng hai tháng, cuối cùng đã biến thành thi rồi." "Nhấc quan người, tay nghề nhấc quan gia truyền của ngươi cũng không tệ, bất quá ngươi phải cẩn thận một chút, đừng đánh chết những nhân sâm tuổi thọ đi bộ này." "Ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực, ta còn đang tiếc không có đủ những nhân sâm tuổi thọ đi bộ này đây, làm sao có thể tùy tiện đánh chết chúng, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho chúng ói chút máu mà thôi." "Vậy vẫn là quy tắc cũ, mỗi người một nửa." "Không thành vấn đề, hợp tác vui vẻ." Nhấc quan người cười gằn hai tiếng, sau đó hướng về phía những Siêu Phàm giả bên trong căn cứ hét lớn: "Nghe cho rõ đây, đám nhân sâm kia, chúng ta không muốn giết người bừa bãi, cho nên các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn giao nộp chín thành tuổi thọ thì sẽ tha cho các ngươi không chết." Vừa dứt lời, bên trong căn cứ đã có người kinh hô thành tiếng. "Các ngươi... Hai người các ngươi là người số âm? !" Liên quan đến tin tức người số âm, bọn họ mấy ngày nay cũng có nghe thấy, những người này sớm tiến vào di tích, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà thiếu một khoản tuổi thọ không nhỏ, vì thế cần trả nợ, nghe nói không ít căn cứ đã gặp phải tập kích. Không ngờ đến hôm nay bọn họ cũng gặp phải. Hơn nữa lại còn thoáng cái gặp hai người. Một người là tượng khiêng xác, một người là nhấc quan người. Đều là những Siêu Phàm giả dựa vào ăn cơm của người chết để sống. "Chờ một chút, tiền bối, có thể hay không dừng tay trước đã, chúng ta có thể thương lượng." Tình thế trước mắt đã rõ, một người cầm đầu trong căn cứ muốn thông qua đàm phán để dẹp yên cuộc chiến này, nhưng bọn họ đã bỏ quên một sự thật, những thứ không chiếm được trên chiến trường thì trên bàn đàm phán cũng không thể nào có được. "Ha ha, xem ra không giết vài người thì các ngươi không chịu nghe lời." Nhấc quan người bỗng nhiên di chuyển, chuẩn bị giơ gậy nhấc quan đánh chết tên cầm đầu kia để nhắc nhở, nhưng đúng vào lúc này, một đạo Hỏa Cương quỷ dị không chút dấu hiệu nào từ trên trời giáng xuống. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó đó là một tiếng vang thật lớn. Ầm! Đất đá văng tung tóe, bụi mù bốc lên bốn phía. Khi bụi mù dần tan đi, thì chỉ thấy nhấc quan người đã bị chém thành hai khúc. Những người may mắn còn sống sót trong căn cứ thấy từ xa một bóng người trẻ tuổi đang lao tới với tốc độ cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã tới gần bọn chúng trong phạm vi hơn mười thước. "Ngươi là ai? !" Tượng khiêng xác nhìn thi thể đồng đội mà không dám tin. Sao ở vòng ngoài này lại có người lợi hại như vậy? "Người sẽ giết ngươi." Lục Việt không chút do dự nào, trực tiếp xuất thủ, Thanh Đồng Việt trong tay múa may Hổ Hổ Sinh Phong, từng đạo cương khí như sấm rền vang xuống, trong phút chốc Cương Phủ dày đặc như mưa, như sóng lớn kinh đào hải lãng lớp lớp hướng tượng khiêng xác phủ xuống. Tất cả xung quanh đều bị phá hủy hoàn toàn, mặt đất cũng bị cương khí cày ra từng vết nứt kinh khủng, bộ Cổ Thi trăm năm kia còn chưa tới gần người đã bị Cương Phủ chém cho tan nát không còn lại chút gì. "Chờ một chút, tiền bối, có thể hay không dừng tay trước đã, chúng ta có thể nói chuyện." Tượng khiêng xác kinh hãi vạn phần, lặp lại lời nói của tên cầm đầu trước đó, hắn phát hiện mình hoàn toàn không thể ngăn cản được công kích của người trẻ tuổi này. "Ngươi xấu xí, không nói." Rầm rầm! Lục Việt tăng cường sức mạnh trong tay, tượng khiêng xác ở phía trước kinh hồn bạt vía, khắp người toàn thương, cuối cùng cũng không thể chống lại, chuẩn bị chạy trốn khỏi hiện trường, nhưng vẫn bị Cương Phủ đầy trời đuổi kịp, thân thể cũng bị xoắn thành mảnh vụn. Hai tên người số âm cộng thêm một Cổ Thi, tổng cộng cung cấp 30 sợi Nguyên Khí. Lục Việt lộ ra vẻ mặt hài lòng, giải quyết xong không một chút chần chờ, trực tiếp rời khỏi hiện trường, tìm kiếm căn cứ tiếp theo. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ để lại cho những người phía sau sự chấn động sâu sắc. Người trẻ tuổi vừa ra tay đó là ai? Mấy ngày kế tiếp, Lục Việt ngày nào cũng đi về hai điểm. Ban ngày, rời khỏi căn cứ, đi giải cứu các căn cứ còn đang gặp nguy. Ban đêm, trở về căn cứ, nhận thiên tài địa bảo người khác cung phụng. Dần dần, ở vòng ngoài hải đảo di tích, một truyền thuyết lặng lẽ lưu truyền, có một vị cao nhân đang dùng phẩm đức cao thượng cùng thực lực siêu phàm, giải cứu hết từng căn cứ bị khổ nạn bao phủ. Người nam nhân kia đi qua đâu, người số âm gây nhiều việc ác sẽ ngã lưới ở đó. 【Nguyên Khí + 1, + 1, + 1...】 Mấy ngày nay, nơi hắn đi qua, người dân không khỏi hết sức thành kính hoan nghênh, vẫy tay múa chân, nước mắt lã chã, rất nhiều căn cứ đều là một mảnh cảnh tượng tràn đầy sức sống. Việc đi săn lùng những người số âm cướp tuổi thọ của các Siêu Phàm giả, cộng thêm một số người cống hiến thiên tài địa bảo, mấy ngày nay Lục Việt đã thu được tổng cộng một trăm ba mươi sợi Nguyên Khí. Sau một tuần ngây ngốc ở vòng ngoài, nơi xung quanh căn cứ này đã hoàn toàn bị quét sạch không còn chút tạp chất nào, Lục Việt biết đã đến lúc rời đi, vì vậy hắn tạm biệt các Siêu Phàm giả vừa trải qua vài ngày yên bình trong căn cứ, bắt đầu lên đường đi sâu vào di tích. Thời gian tháng này có thể cập nhật sớm vào ban đêm, nhưng nhất định sẽ cập nhật, vì thế tháng này ta đã không có giấy xin nghỉ nữa rồi, nếu không cập nhật sẽ không đầy đủ.(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận