Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 211:, ở nhà cụ thành ta là vô địch (2)

"Chương 211: Ở nhà cụ thành ta là vô địch (2) buổi đấu giá sau đen ăn đen."
"Chuyện đến nước này rồi, cũng chẳng còn gì không thể nói. Nếu không giải thích rõ ràng, ta liền mang tiếng oan. Cho đến khi Iron Man chết, Tử Thị cuối cùng cũng tin A Tổ. Là cái tên phú nhị đại kia cố tình dựng chuyện, muốn để bọn họ lưỡng bại câu thương."
"Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, chúng ta liên thủ giết hắn đi, đồ vật chia đều."
Trong tình thế trước mắt, Tử Thị nhanh chóng đưa ra suy đoán. Tất cả đều là vì những Linh Hồn Thể thuần khiết kia. Hợp tác với ai mà chẳng vậy, coi như Iron Man kia xui xẻo. Ít đi một người chia thì vừa vặn.
"Không thành vấn đề, ta sớm đã muốn giết chết cái tên trẻ tuổi này rồi."
Hai người đạt thành thỏa thuận, mắt sáng như đuốc, chăm chăm nhìn Lục Việt.
"Huynh đệ, ngươi coi trọng ta vậy mà chơi xỏ ta."
"Còn liên kết với người khác đến giết ta, thật quá khiến ta đau lòng."
"Từ nay về sau, ta sẽ không tin trên thế gian này có cái gì mới gặp mà như quen, tình nghĩa huynh đệ thuần khiết không tì vết nữa." Lục Việt giả vờ cảm khái thở dài nói.
"Ngươi im miệng cho ta!" A Tổ giận dữ như sấm, móc ra một khẩu súng lục màu vàng. Ngay sau đó, Tử Thị cũng rút ra song đao, ánh hàn quang lóe lên.
"Ta đã biết, mấy cái mặt nạ các ngươi đeo không phải để làm cảnh."
"Ngươi tên Tử Thị, có phải là kiểu thật sự không giết chết được không?"
"A Tổ, ngươi móc súng ra có phải là muốn so tốc độ lắp ráp súng với ta không?"
Lục Việt tặc lưỡi kêu kỳ lạ, sắp sửa làm bộ dạng muốn thử xem sao.
Ầm!
A Tổ dẫn đầu bóp cò. Viên đạn nhìn như trẻ con kia lại bộc phát ra uy lực tựa pháo cao xạ. Lục Việt không dám khinh thường, khí thuẫn hiện ra thành công ngăn cản. Trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở 【 Nguyên Khí + 1 】.
Viên đạn này làm từ những Âm Tà Chi Vật sao?
Lúc này, Tử Thị cũng di chuyển, thân hình hắn như điện trong nháy mắt áp sát Lục Việt, song đao trong tay múa lên như gió thổi không lọt, hơn nữa còn bộc phát ra chấn động năng lượng kinh khủng.
Một đao nhanh hơn một đao, tàn ảnh chồng chất.
"Đao pháp thật là điêu luyện, không hổ là Tử Thị, đao này múa như chuồn chuồn vậy."
Chỉ trong một hơi thở, khí thuẫn của Lục Việt đã bị chém vào bên trong mấy chục đao. Nhưng mà Lục Việt lại đứng vững như tùng, không hề hấn gì.
Nhìn lại Tử Thị, trên thân lại xuất hiện mười mấy vết thương.
Hôm nay giá trị may mắn của Lục Việt bùng nổ, liên tục kích hoạt hiệu ứng phản đòn nhiều lần, Tử Thị gieo gió gặt bão, nhưng rất nhanh Lục Việt đã phát hiện vết thương của đối phương đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tử Thị này có sức khôi phục không tệ, chỉ không biết có khả năng sống lại hay không.
"Hai người các ngươi cũng chỉ có chút khả năng này?" Giọng Lục Việt bình tĩnh như nước.
Giọng nói thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra này đả động sâu sắc đến lòng tự ái của Tử Thị và A Tổ, hai vị Siêu Phàm giả Thần Tàng Ngũ Trọng Thiên, hai người bọn họ cắn răng lại ra tay tiếp.
Nhưng Lục Việt lại nhanh chân hành động trước. Ba lô sau lưng nặng nề rơi xuống đất. Thanh Đồng Việt đột nhiên xuất hiện!
Lục Việt nắm chặt Thanh Đồng Việt bằng năm ngón tay, lập tức vung đến chỗ Tử Thị trước mặt. Tử Thị quá kinh hãi, không kịp tránh xa chỉ có thể né người, ai ngờ búa lớn của Lục Việt xoay một vòng, biến thành càn quét, xoẹt một tiếng, phi thường trơn tru mà chặt đứt hai chân của Tử Thị.
Thương thế nghiêm trọng như vậy, đổi lại Siêu Phàm giả khác không chết cũng phải trọng thương ngã xuống đất kêu la oai oái, nhưng Tử Thị này lại phảng phất như không có cảm giác chút nào, miệng vết thương tươi mới rất nhanh đã cầm máu. Ngay lúc Lục Việt chuẩn bị bồi thêm một đao, thì phía trước nguy cơ ập đến.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Súng lục trong tay A Tổ liên phát, từng viên đạn pháo cao xạ bắn về phía Lục Việt.
Lục Việt lấy phủ làm lá chắn, toàn bộ đạn đều bị ngăn lại, đồng thời thu hoạch được ba sợi Nguyên Khí, hắn cũng bị lực đàn hồi của pháo cao xạ ép lùi về sau mấy mét. Lúc này nửa thân dưới của Tử Thị máu thịt đột nhiên nổ tung, hóa thành những vì sao lấm chấm trên trời dung nhập vào nửa thân trên, rất nhanh bên dưới lại mọc ra một đôi chân dài trắng nõn như ngọc. Đương nhiên… quần thì không thể mọc ra.
Khi Tử Thị đứng dậy đồng thời lại bày ra tư thế tấn công, một bên A Tổ cũng giơ súng lục lên phối hợp đối phương, một kẻ có năng lực phục hồi, sống lại, công kích cận chiến, một kẻ đánh lén tầm xa.
Dưới sự hợp sức phối hợp của hai vị Siêu Phàm giả Thần Tàng Ngũ Trọng Thiên, Lục Việt tay cầm Thanh Đồng Việt bị động phòng ngự, thân hình cũng đang dần dần lùi về sau. Hai người núp sau mặt nạ không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ. Bọn họ ý thức được cơ hội đánh chết Lục Việt cuối cùng cũng đã đến. Nhưng lúc này trong đầu Lục Việt cũng đang tính toán nhanh một vài việc, hắn không ngừng dụ dỗ hai người rời xa khu vực Linh Hồn Thể thuần khiết, cho đến khi chắc chắn năng lượng dao động không gây ảnh hưởng đến sau đó, lúc này mới dừng bước.
"Cũng kha khá rồi, hai ngươi có nghe qua câu này chưa?"
Hai người cau mày, có chút không hiểu.
"Ở nhà, ta là vô địch."
Dứt lời trong nháy mắt, Lục Việt nhanh chóng chuyển từ thế thủ sang thế công. Ầm! Tử Thị bị đánh trở tay không kịp, chỉ có thể vội vàng quơ đao ngăn cản, nhưng giây tiếp theo sắc mặt hắn đại biến, Thanh Đồng Việt kia truyền đến áp lực nặng nề, khiến thân thể hắn không ngừng run rẩy.
Keng! Keng! Keng!
Liên tục có tiếng vung chém vang lên, cùng với đó là những cơn run rẩy tê tái truyền đến khắp người, Tử Thị kinh ngạc phát hiện, món pháp khí trung cấp, thứ hắn đổ hết gia sản mới có được lại xuất hiện vết nứt trong khi giao phong, cuối cùng ầm ầm vỡ vụn.
Tên trẻ tuổi này sao đột nhiên trở nên mạnh đến vậy?!
Ngay lúc này, trong sương mù truyền đến tiếng xích sắt loảng xoảng.
Từng sợi xích sắt màu đen từ bốn phương tám hướng nổi lên. Chia nhỏ chiến trường thành một khu vực như võ đài.
"Đây là xiềng xích câu hồn?!"
"Là người của Hắc Bạch Vô Thường thuộc Âm Phủ Trấn Ma Tư, bọn họ đang ở gần đây."
Tử Thị và A Tổ nhanh chóng dừng tay lui về phía sau, tay bọn họ dính không ít mạng người, một khi bị bắt thì hậu quả khó mà lường được.
"Tên nhóc, chúng ta bỏ qua chuyện này đi, cái xiềng xích này đúng là của người Trấn Ma Tư thả, nếu bị bọn họ phát hiện chúng ta tham gia mua bán Linh Hồn Thể thì toi đời." Tử Thị hô với Lục Việt.
A Tổ cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, lúc này hắn cũng không có tâm trạng tái chiến, dù là cái tên "Long thúc" trước mắt hay là người của Trấn Ma Tư cũng đều mang đến rắc rối lớn.
"Không, không phải là chúng ta xong đời, mà là hai ngươi xong đời."
"Ta lật bài, thực ra ta là nằm vùng."
Lục Việt ngoác miệng cười, hướng về phía không khí hô lớn: "Hắc soái, Bạch soái đi bắt kẻ đó, người làm Tẩu Âm, ngươi qua giúp hắn, chỗ này giao cho ta."
"Yên tâm đi, hai con tép riu này, ta đã bao vây hai người bọn chúng rồi."
Sắc mặt Tử Thị và A Tổ cực kỳ khó coi.
Người này cũng quá kiêu ngạo đi!
Một mình hắn lại dám nói bao vây cả hai người bọn họ.
Nhưng đồng thời hai người cũng không lên tiếng, bọn họ ý thức được đây có lẽ là cơ hội chạy trốn, dù người trẻ tuổi tự cao tự đại này khó nhằn, nhưng nếu chỉ có một mình hắn, bọn họ vẫn có cơ hội thoát.
Trong sương mù phía xa, xiềng xích bắt đầu siết chặt lại, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
"Được rồi, khởi động xong rồi, nên kết thúc thôi."
Tử Thị và A Tổ cau mày, cho rằng Lục Việt chỉ đang thổi phồng.
Nhưng rất nhanh họ đã cảm nhận được sát ý kinh khủng bùng nổ từ phía Lục Việt.
Phủ ảnh Sâm La!
Chiêu này nối tiếp chiêu kia, trong nháy mắt phủ ảnh đầy trời giáng xuống, bốn phía sương mù bị xới lên cuồn cuộn, Thanh Đồng Việt lộ ra hung uy, hòa vào phủ ảnh, từng sát chiêu ác liệt giáng xuống, chung quanh tất cả đều bị hủy diệt.
"Cái gì?!! Lúc nãy ngươi lại không dùng toàn lực!!!” Tử Thị không thể tin được mà thét lên, bình thường hắn chiến đấu dựa vào khả năng sống lại, luôn bất bại, nên cũng ít luyện né tránh, sau khi tránh được vài sát chiêu của Lục Việt, dần dần bị đánh mất tiết tấu.
Cuối cùng bị mấy sát chiêu ác liệt xé xác thành từng mảnh.
Năng lực của Tử Thị dù quỷ dị, có thể nhanh chóng sống lại khôi phục sau trọng thương, nhưng sau mỗi lần sống lại, thực lực đều sẽ yếu đi một chút. Dù vậy, đối phương cũng chưa chết ngay. Lục Việt sải bước về phía trước, nghiền nát từng mảnh xác. Lần này thì chắc chắn đối phương không sống lại được nữa.
"Bây giờ tới lượt ngươi."
A Tổ một bên thấy tình thế không ổn, sợ hãi đến mức không quay đầu lại điên cuồng bỏ chạy, lúc này trong lòng hắn tràn đầy hối hận, sao lại trêu chọc phải tên đáng sợ này. Ánh mắt lạnh lùng của Lục Việt không ngừng theo sát, Thanh Đồng Việt trong tay tự nhiên rủ xuống đất, ma sát mặt đất phát ra tiếng chói tai.
"A Tổ, đừng trốn, ra đây đi."
"Chúng ta đấu súng lục một trận, ngươi thắng rồi ta sẽ thả ngươi đi."
Tiếng của Lục Việt dần xa trong đồ gia dụng thành, như đã đi khỏi.
Một giây... Hai giây... Mười phút...
Xung quanh hoàn toàn im lặng.
Chỉ có một đạo âm thanh nhẹ nhàng khẽ thổi làn sương mỏng.
"A Tổ, thì ra ngươi trốn ở chỗ này."
Trong sương mù, tiếng của Lục Việt như Diêm Vương vọng lại.
Hắn phát hiện ra A Tổ đang nấp trên nóc nhà, sẵn sàng thoát khỏi đồ gia dụng thành.
Ầm!
Lục Việt không chút do dự, khi A Tổ kinh hãi xoay người thì Thanh Đồng Việt đã như một tia chớp bổ đến đầu. Một đòn đoạt mạng.
Sau khi kiểm tra kỹ hiện trường, chắc chắn không có bỏ sót chỗ nào, Lục Việt chậm rãi rời khỏi mái nhà, đi vòng lại chỗ buổi đấu giá ban đầu, chỉ thấy những Siêu Phàm giả mất đi năng lực hành động, đều bị Hắc Soái dùng xiềng xích khóa chặt.
Mặt bọn chúng méo mó, vẻ thống khổ thể hiện trên từng lời nói, giống như sợi xích đó không chỉ xuyên qua da thịt mà còn đang siết chặt linh hồn. Đến đây mọi chuyện tiến triển đều rất suôn sẻ. Chỉ là không biết bên phía Hắc Bạch Nhị Soái thế nào rồi.
Lục Việt nghĩ ngợi một chút, rồi lại đi về phía những Linh Hồn Thể thuần khiết kia.
Ánh mắt rơi vào trên người Quách Đào trong ba người dòng chính, nhớ tới người đàn ông trung niên đã ngoài ba mươi tuổi có gia thất, bây giờ lại thành ra bộ dạng này, khẽ thở dài: "Quách Đào, anh yên tâm đi, chúng ta cũng quen biết một trận, sau này những ngày lễ tết, ta sẽ đến thăm nhà, thăm vợ con anh..."
Lời còn chưa dứt, Linh Hồn Thể thuần khiết trước mắt lại đột nhiên rung lên, giống như gió nhẹ lướt qua mặt hồ tĩnh lặng, dâng lên từng đợt sóng gợn nhẵn nhụi.
Lục Việt: "??????"
(hết chương này)"
Bạn cần đăng nhập để bình luận