Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 270:, độc thính lão nhân tốt, đời thứ nhất thọ thần bố trí
Chương 270: Lão già độc thính giỏi, bố trí của thọ thần đời thứ nhất
Nhưng mà sau khi học hỏi mấy giây, Lục Việt hơi nhíu mày đứng lên. Tổng thể mà nói, thọ Thần Thạch đời thứ nhất vẫn chiếm ưu thế hơn một chút. Mặc dù hai vị thần linh này đều không ở trạng thái tột cùng, mà thuộc về trạng thái tàn huyết. Nhưng tàn huyết cũng chia ra tàn lớn, tàn vừa, tàn nhỏ. Lúc trước chỉ là một viên đầu tượng đá cũng có thể chống đỡ nguyền rủa của lão già độc thính, mặc dù thất bại, nhưng đã chứng minh trên bản chất thì Thọ Thần Thạch vẫn lợi hại hơn một chút. Bây giờ Thọ Thần Thạch đời thứ nhất trải qua 30 năm lắng đọng, hơn nữa các bộ phận thân thể đã hợp thành hoàn chỉnh, cùng với 30 quả đào mà Lục Việt đưa cho, coi như là trạng thái tàn vừa. Còn lão già độc thính sau khi vá lại thi thể thọ thần trải qua 30 năm, mỗi một ngày Thần Tính trong cơ thể đều bị tiêu hao, thời gian càng lâu thì càng mất nhiều, đúng là trạng thái tàn lớn. Tàn vừa so với tàn lớn, ưu thế ở phía Lục Việt.
Bất quá dù vậy, trận chiến này cũng không thể kết thúc trong thời gian ngắn được. Cứ tiếp tục như vậy không ổn, phải giúp đối phương một tay. Lục Việt lúc này ngẩng đầu nhìn trời, hai tay làm loa hét lớn: "Phương đạo trưởng, ngay lúc này, thừa dịp hắn đang bị thương đòi mạng hắn, chém sau lưng sườn thịt của hắn!"
Trên bầu trời, lão già độc thính vốn đang khổ sở chống đỡ, kiệt sức khản giọng, nghe thấy câu nói này, theo phản xạ có điều kiện liếc về phía sau, nhưng chỉ thấy một khoảng hư không. Lúc này hắn mới biết mình lại bị lừa rồi. Nhưng trong cuộc chiến của các vị thần, bất kỳ một chút sơ hở nào cũng đều chí mạng. Huống chi lão già độc thính vốn đã ở thế yếu. Thọ Thần Thạch đời thứ nhất đã lợi dụng đúng cơ hội, đột nhiên phát động thế công, liên tục tung ra mấy đạo quyền thạch, từng cú đấm xuyên thấu da thịt, kèm theo tiếng nổ trầm đục, thân thể lão già độc thính như tên lửa hỏng từ trên trời rơi xuống, nặng nề đập xuống mặt đất, hất tung lên một mảnh bụi mù.
Từ xa, tinh quang trong mắt Lục Việt lóe lên, lập tức xông lên chuẩn bị bồi thêm nhát đao. Nguyên Khí đặc biệt này, hôm nay hắn muốn đoạt được!
Trong hố sâu dưới đất, lão già độc thính chật vật vô cùng, toàn bộ đầu lâu đã gần như thối rữa, máu thịt chia lìa, bây giờ làm gì còn chút hình dáng của người sống. Ngay cả thi thể thọ thần mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng đầy những lỗ thủng. Lão già độc thính phát ra tiếng gầm điên cuồng, lòng tràn đầy không cam tâm:
"Ta mưu đồ 30 năm... mới đi đến bước này hôm nay, ta không thể chết được, ta còn chưa giết chết được họ Phương, ta muốn báo thù, ta là thọ thần, ta trường sinh bất lão, không ai có thể giết chết ta... Ta sẽ không chết... Ta không thể chết được..."
Âm thanh của lão già độc thính yếu ớt, ý thức cũng đang dần tan rã. Từ xa, Lục Việt vừa nhanh chóng chạy đến vừa lo lắng lớn tiếng hô: "A đúng đúng đúng, ngươi là thọ thần, ngươi trường sinh bất lão, ngươi ngàn vạn lần đừng chết nha."
"Ngươi nghĩ một chút về Phương đạo trưởng đi, ngươi còn chưa báo thù!"
"Ngươi lại nghĩ đến ta, chẳng phải ngươi muốn chém chết ta sao? ! ! !"
"30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chớ ức hiếp người già nghèo, ngươi nhất định phải cố lên, chỉ cần cố lên là có hy vọng, ngươi không thể cứ như vậy uổng công mà chết."
"Ngươi phải giữ một hơi, để ta bồi thêm một đao cuối cùng."
Nghe Lục Việt nói câu cuối cùng, thân thể lão già độc thính co rút, tức giận ngút trời, ý thức vốn đã tan biến dần dần ngưng tụ lại, gắng gượng chịu một hơi cuối cùng, muốn đứng lên cho tên trẻ tuổi kia chôn cùng, nhưng không cẩn thận làm động vết khâu cổ, khiến vết khâu đứt ra, vô số máu đen bắn ra, cuối cùng đầu lìa khỏi thân.
Ầm!
Từ xa, Lục Việt nhanh như chớp cướp tới, giơ lên một búa. Búa vừa hạ xuống thì lão già độc thính cuối cùng không thể đứng lên.
[Đặc biệt Nguyên Khí + 1]
Đúng là vẫn kịp. Lục Việt chạy tới hiện trường, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên lý thuyết thì sau khi Quỷ Vật gần đó chết đi hắn cũng có thể có được Nguyên Khí, nhưng dù sao đây là Nguyên Khí đặc biệt, không phải Nguyên Khí bình thường, giống như hồng đậu thường với hồng đậu trong thơ Vương Duy vậy. Tự mình động tay, cơm no áo ấm, đây là đạo lý bất biến từ xưa đến nay. Lúc này, Thọ Thần Thạch đời thứ nhất cũng đã đi tới, kiểm tra thi thể của lão già độc thính xong, truyền âm qua não bộ nói: "Thần Tính trong cơ thể hắn đã tiêu tan hết, mất đi Thần Tính thì thi thể từ 30 năm trước sẽ chết, tích tụ một lượng lớn độc tố tràn vào não, khiến hắn mất mạng."
Lúc này Lục Việt mới biết, hắn một búa này cũng không phải là bổ đao thành công. Lão già độc thính là "tay trắng buông xuôi". Bất quá việc này cũng nói rõ có thể kiếm chác đặc biệt Nguyên Khí.
"Ồ, ngươi nói chuyện không lắp bắp nữa?" Lục Việt cuối cùng đã phản ứng kịp, thấy dáng vẻ đối phương đã hồi phục không tệ, ngay sau đó hắn lại hỏi thăm cách giải quyết đám người siêu phàm bị rễ cây quấn quanh hút lấy Thần Tính.
Thọ Thần Thạch đời thứ nhất im lặng một lúc rồi nói: "Quá trình này không thể thay đổi được, chỉ có đợi khi quả đào chín thì nó tự nhiên sẽ dừng lại hút."
"Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"
Lục Việt: "Giúp cái gì?"
"Đào chín xong, hãy chia đều nó cho những người đó."
Lục Việt đau lòng, lời này thật là tổn thương người, hắn cũng coi như là đã cứu rất nhiều người rồi, những người này đều là những người xuất sắc ở các thành phố, tiền đồ vô hạn. Mặc dù hắn luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, không bao giờ so đo hồi báo. Nhưng ngươi ít nhất cũng phải khách sáo một chút chứ. Chẳng hạn như đưa quả đào cho hắn. Lục Việt tự nhiên không thể nhận, thế là hai bên có thể diễn một màn từ chối ba lần, nhường ba lượt. Về sau có lẽ cũng sẽ thành một giai thoại.
"Được, bất quá ngươi phải nói cho ta biết nguyên nhân ngươi làm vậy."
Lần này Thọ Thần Thạch đầu tiên nhìn quả đào và đám người hình người bị rễ cây quấn quanh, cuối cùng lại ngẩng đầu liếc lên bầu trời một cái, rồi nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, hãy lấy cái bọc đựng xác của ngươi ra, chúng ta vào trong đó nói."
Lục Việt: "..."
Ngươi người này... Không đúng, ngươi tượng đá này có ý thức về giới hạn không vậy? Một người một cục đá chui vào bọc đựng xác, chuyện này truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ gì về hắn?
Cuối cùng Lục Việt vẫn móc bọc đựng xác ra, khách khí nói: "Ngươi là khách, mời ngươi vào trước."
Thọ Thần Thạch đời thứ nhất không chút do dự nào chui vào. Lục Việt cũng theo sát phía sau. Bọc đựng xác của Trương Nhã Linh tuy không gian bên trong không phải kiểu tự nhiên như Tà Khí, nhưng cũng khá rộng rãi, một người và một tượng đá chen chúc trong đó cũng không thấy chật chội.
Sau đó, khi nghe Thọ Thần Thạch đời thứ nhất thuật lại, sắc mặt Lục Việt bỗng trở nên nghiêm trọng, lúc này hắn mới biết vì sao đối phương lại muốn chui vào bọc đựng xác để nói chuyện, tin tức này quả thật chấn động nhân tâm. Chỉ khi ở trong bọc đựng xác, che chắn được ảnh hưởng xung quanh thì đoạn đối thoại này mới được bảo toàn, sẽ không bị tiết lộ ra ngoài.
Đúng như một vài tin tức mà Lục Việt đã từng tìm hiểu được, trong di tích có thể sản sinh ra thần linh. Mà việc nhiều thần linh ra đời cùng một loại tà vật đều có chung một nhịp thở. Tỉ như Thất Khiếu Linh Lung Tâm, Nam Cực Thọ Tinh các loại. Trước kia Trương Thần Y từng nói, chính là vì sự tồn tại của những tà vật này, mới khiến những thần linh này không phải là các vị thần thiện lương thường thấy mà mọi người vẫn quen thuộc. Thọ Thần Thạch đời thứ nhất, bên trong xác đá là giấu Bành Tổ - Thọ Thần đời thứ nhất. Theo thuật của Bành Tổ, năm đó hắn từng suýt chút nữa đã đi trên con đường thành thần, nhưng vì một số nguyên nhân, hắn đã kịp thời rút lui, hơn nữa gặp được kỳ ngộ, đi trên một con đường thành thần khác. Từ đó về sau hắn lưu lại truyền thừa ở trong di tích thọ thần. Để báo cho người hữu duyên một số tin tức.
Nhưng mà sau khi học hỏi mấy giây, Lục Việt hơi nhíu mày đứng lên. Tổng thể mà nói, thọ Thần Thạch đời thứ nhất vẫn chiếm ưu thế hơn một chút. Mặc dù hai vị thần linh này đều không ở trạng thái tột cùng, mà thuộc về trạng thái tàn huyết. Nhưng tàn huyết cũng chia ra tàn lớn, tàn vừa, tàn nhỏ. Lúc trước chỉ là một viên đầu tượng đá cũng có thể chống đỡ nguyền rủa của lão già độc thính, mặc dù thất bại, nhưng đã chứng minh trên bản chất thì Thọ Thần Thạch vẫn lợi hại hơn một chút. Bây giờ Thọ Thần Thạch đời thứ nhất trải qua 30 năm lắng đọng, hơn nữa các bộ phận thân thể đã hợp thành hoàn chỉnh, cùng với 30 quả đào mà Lục Việt đưa cho, coi như là trạng thái tàn vừa. Còn lão già độc thính sau khi vá lại thi thể thọ thần trải qua 30 năm, mỗi một ngày Thần Tính trong cơ thể đều bị tiêu hao, thời gian càng lâu thì càng mất nhiều, đúng là trạng thái tàn lớn. Tàn vừa so với tàn lớn, ưu thế ở phía Lục Việt.
Bất quá dù vậy, trận chiến này cũng không thể kết thúc trong thời gian ngắn được. Cứ tiếp tục như vậy không ổn, phải giúp đối phương một tay. Lục Việt lúc này ngẩng đầu nhìn trời, hai tay làm loa hét lớn: "Phương đạo trưởng, ngay lúc này, thừa dịp hắn đang bị thương đòi mạng hắn, chém sau lưng sườn thịt của hắn!"
Trên bầu trời, lão già độc thính vốn đang khổ sở chống đỡ, kiệt sức khản giọng, nghe thấy câu nói này, theo phản xạ có điều kiện liếc về phía sau, nhưng chỉ thấy một khoảng hư không. Lúc này hắn mới biết mình lại bị lừa rồi. Nhưng trong cuộc chiến của các vị thần, bất kỳ một chút sơ hở nào cũng đều chí mạng. Huống chi lão già độc thính vốn đã ở thế yếu. Thọ Thần Thạch đời thứ nhất đã lợi dụng đúng cơ hội, đột nhiên phát động thế công, liên tục tung ra mấy đạo quyền thạch, từng cú đấm xuyên thấu da thịt, kèm theo tiếng nổ trầm đục, thân thể lão già độc thính như tên lửa hỏng từ trên trời rơi xuống, nặng nề đập xuống mặt đất, hất tung lên một mảnh bụi mù.
Từ xa, tinh quang trong mắt Lục Việt lóe lên, lập tức xông lên chuẩn bị bồi thêm nhát đao. Nguyên Khí đặc biệt này, hôm nay hắn muốn đoạt được!
Trong hố sâu dưới đất, lão già độc thính chật vật vô cùng, toàn bộ đầu lâu đã gần như thối rữa, máu thịt chia lìa, bây giờ làm gì còn chút hình dáng của người sống. Ngay cả thi thể thọ thần mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng đầy những lỗ thủng. Lão già độc thính phát ra tiếng gầm điên cuồng, lòng tràn đầy không cam tâm:
"Ta mưu đồ 30 năm... mới đi đến bước này hôm nay, ta không thể chết được, ta còn chưa giết chết được họ Phương, ta muốn báo thù, ta là thọ thần, ta trường sinh bất lão, không ai có thể giết chết ta... Ta sẽ không chết... Ta không thể chết được..."
Âm thanh của lão già độc thính yếu ớt, ý thức cũng đang dần tan rã. Từ xa, Lục Việt vừa nhanh chóng chạy đến vừa lo lắng lớn tiếng hô: "A đúng đúng đúng, ngươi là thọ thần, ngươi trường sinh bất lão, ngươi ngàn vạn lần đừng chết nha."
"Ngươi nghĩ một chút về Phương đạo trưởng đi, ngươi còn chưa báo thù!"
"Ngươi lại nghĩ đến ta, chẳng phải ngươi muốn chém chết ta sao? ! ! !"
"30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chớ ức hiếp người già nghèo, ngươi nhất định phải cố lên, chỉ cần cố lên là có hy vọng, ngươi không thể cứ như vậy uổng công mà chết."
"Ngươi phải giữ một hơi, để ta bồi thêm một đao cuối cùng."
Nghe Lục Việt nói câu cuối cùng, thân thể lão già độc thính co rút, tức giận ngút trời, ý thức vốn đã tan biến dần dần ngưng tụ lại, gắng gượng chịu một hơi cuối cùng, muốn đứng lên cho tên trẻ tuổi kia chôn cùng, nhưng không cẩn thận làm động vết khâu cổ, khiến vết khâu đứt ra, vô số máu đen bắn ra, cuối cùng đầu lìa khỏi thân.
Ầm!
Từ xa, Lục Việt nhanh như chớp cướp tới, giơ lên một búa. Búa vừa hạ xuống thì lão già độc thính cuối cùng không thể đứng lên.
[Đặc biệt Nguyên Khí + 1]
Đúng là vẫn kịp. Lục Việt chạy tới hiện trường, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên lý thuyết thì sau khi Quỷ Vật gần đó chết đi hắn cũng có thể có được Nguyên Khí, nhưng dù sao đây là Nguyên Khí đặc biệt, không phải Nguyên Khí bình thường, giống như hồng đậu thường với hồng đậu trong thơ Vương Duy vậy. Tự mình động tay, cơm no áo ấm, đây là đạo lý bất biến từ xưa đến nay. Lúc này, Thọ Thần Thạch đời thứ nhất cũng đã đi tới, kiểm tra thi thể của lão già độc thính xong, truyền âm qua não bộ nói: "Thần Tính trong cơ thể hắn đã tiêu tan hết, mất đi Thần Tính thì thi thể từ 30 năm trước sẽ chết, tích tụ một lượng lớn độc tố tràn vào não, khiến hắn mất mạng."
Lúc này Lục Việt mới biết, hắn một búa này cũng không phải là bổ đao thành công. Lão già độc thính là "tay trắng buông xuôi". Bất quá việc này cũng nói rõ có thể kiếm chác đặc biệt Nguyên Khí.
"Ồ, ngươi nói chuyện không lắp bắp nữa?" Lục Việt cuối cùng đã phản ứng kịp, thấy dáng vẻ đối phương đã hồi phục không tệ, ngay sau đó hắn lại hỏi thăm cách giải quyết đám người siêu phàm bị rễ cây quấn quanh hút lấy Thần Tính.
Thọ Thần Thạch đời thứ nhất im lặng một lúc rồi nói: "Quá trình này không thể thay đổi được, chỉ có đợi khi quả đào chín thì nó tự nhiên sẽ dừng lại hút."
"Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"
Lục Việt: "Giúp cái gì?"
"Đào chín xong, hãy chia đều nó cho những người đó."
Lục Việt đau lòng, lời này thật là tổn thương người, hắn cũng coi như là đã cứu rất nhiều người rồi, những người này đều là những người xuất sắc ở các thành phố, tiền đồ vô hạn. Mặc dù hắn luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, không bao giờ so đo hồi báo. Nhưng ngươi ít nhất cũng phải khách sáo một chút chứ. Chẳng hạn như đưa quả đào cho hắn. Lục Việt tự nhiên không thể nhận, thế là hai bên có thể diễn một màn từ chối ba lần, nhường ba lượt. Về sau có lẽ cũng sẽ thành một giai thoại.
"Được, bất quá ngươi phải nói cho ta biết nguyên nhân ngươi làm vậy."
Lần này Thọ Thần Thạch đầu tiên nhìn quả đào và đám người hình người bị rễ cây quấn quanh, cuối cùng lại ngẩng đầu liếc lên bầu trời một cái, rồi nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, hãy lấy cái bọc đựng xác của ngươi ra, chúng ta vào trong đó nói."
Lục Việt: "..."
Ngươi người này... Không đúng, ngươi tượng đá này có ý thức về giới hạn không vậy? Một người một cục đá chui vào bọc đựng xác, chuyện này truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ gì về hắn?
Cuối cùng Lục Việt vẫn móc bọc đựng xác ra, khách khí nói: "Ngươi là khách, mời ngươi vào trước."
Thọ Thần Thạch đời thứ nhất không chút do dự nào chui vào. Lục Việt cũng theo sát phía sau. Bọc đựng xác của Trương Nhã Linh tuy không gian bên trong không phải kiểu tự nhiên như Tà Khí, nhưng cũng khá rộng rãi, một người và một tượng đá chen chúc trong đó cũng không thấy chật chội.
Sau đó, khi nghe Thọ Thần Thạch đời thứ nhất thuật lại, sắc mặt Lục Việt bỗng trở nên nghiêm trọng, lúc này hắn mới biết vì sao đối phương lại muốn chui vào bọc đựng xác để nói chuyện, tin tức này quả thật chấn động nhân tâm. Chỉ khi ở trong bọc đựng xác, che chắn được ảnh hưởng xung quanh thì đoạn đối thoại này mới được bảo toàn, sẽ không bị tiết lộ ra ngoài.
Đúng như một vài tin tức mà Lục Việt đã từng tìm hiểu được, trong di tích có thể sản sinh ra thần linh. Mà việc nhiều thần linh ra đời cùng một loại tà vật đều có chung một nhịp thở. Tỉ như Thất Khiếu Linh Lung Tâm, Nam Cực Thọ Tinh các loại. Trước kia Trương Thần Y từng nói, chính là vì sự tồn tại của những tà vật này, mới khiến những thần linh này không phải là các vị thần thiện lương thường thấy mà mọi người vẫn quen thuộc. Thọ Thần Thạch đời thứ nhất, bên trong xác đá là giấu Bành Tổ - Thọ Thần đời thứ nhất. Theo thuật của Bành Tổ, năm đó hắn từng suýt chút nữa đã đi trên con đường thành thần, nhưng vì một số nguyên nhân, hắn đã kịp thời rút lui, hơn nữa gặp được kỳ ngộ, đi trên một con đường thành thần khác. Từ đó về sau hắn lưu lại truyền thừa ở trong di tích thọ thần. Để báo cho người hữu duyên một số tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận