Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 159:, Mộc Miên Cà Sa bên trong núi thây giảng kinh
Phương đạo trưởng bên đầu điện thoại dừng lại một chút rồi mới gửi đến một đoạn tin nhắn: "Đào mộ cao tăng Phật môn rất dễ gây ra sự oán hận của người trong Phật môn, nếu như ngươi còn trả lại cái cà sa đó, giống như là nguyền rủa mấy vị hòa thượng kia thêm lần nữa vậy. Tốt nhất là ngươi cứ coi như không biết chuyện gì, tìm một chỗ nào đó mà chôn cái cà sa đi."
"Mộc Miên cà sa so với những lời nguyền tà ác khác thì có thể loại bỏ bằng cách vứt bỏ vật này để tránh xa lời nguyền..."
Cúp điện thoại, trong lòng Lục Việt có chút do dự. Từ miệng Phương đạo trưởng, hắn đã xác thực được một điều, vật này chỉ nhắm vào người siêu phàm, còn về phần ảo cảnh lúc trước, Phương đạo trưởng cũng chưa từng nghe qua, dù sao đối phương không phải là người của Phật môn.
Vứt bỏ hay không?
Đối với Lục Việt hiện tại đã có Ngọc Thể thì thật ra cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Điều quan trọng nhất là, hiệu suất tu hành gấp năm lần, hắn thật lòng không nỡ bỏ. Hơn nữa vật này không chỉ có tác dụng tăng phúc đối với « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công chung cực bản », mà còn có hiệu quả tương tự đối với các công pháp khác của Phật môn. Có nó, tốc độ tu hành Ngọc Thể có thể tăng nhanh hơn rất nhiều.
Sau một hồi thấy không có động tĩnh gì, Lục Việt cắn răng, lại thu hồi cái túi đựng xác của Trương Nhã Linh, kéo khóa ra, cẩn thận từng li từng tí lấy ra cái Mộc Miên cà sa kia, giống như đang xử lý một quả lựu đạn hẹn giờ.
Vật này đối với mình thì có lợi, tạm thời không có hại!
Bất quá dù sao đây cũng là một lời nguyền, để phòng ngừa sau này Trương Nhã Linh ngủ bị nó ảnh hưởng, mình phải trưng dụng cái túi đựng xác này một thời gian dài.
Sau đó, Lục Việt lại tiếp tục thử tu hành.
Một khi đã tu luyện là kéo dài cho đến tận sáng ngày hôm sau. Trời vừa hửng sáng, Trương Nhã Linh mang theo bữa ăn sáng trở về nhà thật sớm, Lục Việt cũng từ trong tu luyện rút ra, vốn là hắn cho rằng sẽ tốn mấy bữa tôm hùm nhỏ dụ dỗ, không ngờ Trương Nhã Linh lại sảng khoái đồng ý. Không biết có phải hay không vì cái điện thoại di động được ba mươi phần trăm hay là do Lục Việt trước giờ vẫn luôn tận tình chiếu cố, tóm lại hắn có thể cảm giác được rất rõ, trong lòng Trương Nhã Linh, địa vị của hắn đã vượt qua cái túi đựng xác kia rồi.
Ừm? Sao câu này nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?
Lục Việt lắc đầu, lấy đồ vật trong túi đựng xác của Trương Nhã Linh ra từng thứ một. Gấu bông an ninh, đồ ăn vặt, quần áo... Sau đó hoàn toàn chiếm cứ cái túi đựng xác của Trương Nhã Linh...
Làm xong hết thảy những việc này, Lục Việt trở lại phòng ngủ, theo thói quen lấy điện thoại ra, phát hiện tối hôm qua Trương Thần Y cũng gửi tin nhắn, nói Mộc Miên cà sa không rõ lai lịch, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn khuyên hắn nên vứt bỏ.
Lục Việt cảm ơn đối phương đã quan tâm, lúc này trong nhóm cũng truyền đến tin tức nóng hổi, vẫn là tin tức về siêu phàm giả "Quyền Vương" Lý Hổ. Trong nhóm không ít người là fan hâm mộ của đối phương. Bọn họ bắt đầu sử dụng đủ loại biện pháp để thăm dò tin tức của siêu phàm giả này.
Nhưng mà, những tin tức có liên quan đến Quyền Vương Lý Hổ đã dừng lại ở mấy ngày trước. Có người nói vị siêu phàm giả này lại đi tìm cao thủ Thái Thành để giao đấu. Tính đến hiện tại thì vẫn duy trì được thành tích bất bại đáng nể.
Lục Việt lắc đầu, cũng không phải là nói Thái Thành không có cao thủ, ít nhất thì trong Trấn Ma Tư cũng có không ít đội trưởng cấp siêu phàm có thể chế ngự được đối phương, chưa kể đến những cao thủ tiềm ẩn trong dân gian, nhưng cũng không phải người siêu phàm nào cũng nguyện ý lộ diện.
Thu hồi tâm tư, mấy ngày tiếp theo Lục Việt vẫn luôn tu luyện. Công phu không phụ người có lòng, đạo khí tường thứ chín cũng sắp ngưng tụ thành hình. Về phần Trương Nhã Linh thì sáng sớm đi tối muộn về, thời gian đi vào quỹ đạo.
Không biết từ lúc nào, một ngày mới lại kết thúc. Lúc hoàng hôn, mấy người già ăn no cơm đi ra tản bộ tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, trò chuyện những chuyện bát quái, nghi ngờ cho rằng thức ăn trong tủ lạnh nhà mình biến mất từ rất sớm rồi, hơn nữa những tờ giấy nợ trước đây cũng không hiểu vì sao biến thành tiền mặt, ngoài ra, còn để lại một tờ giấy viết chữ "Cảm ơn". Chuyện này khiến đám người già suy đoán rằng kẻ trộm đồ ăn này thực ra có bản tính không xấu, rất có thể là đã đường cùng mới đi ăn trộm đồ.
Lúc Lục Việt xuống lầu đi lấy đồ chuyển phát nhanh vừa hay nghe thấy chuyện này, chỉ cười không nói.
Một đường chạy chậm đi đến phòng bảo vệ. Mấy ngày nay ngoài tu hành ra, hắn lại mua thêm một loạt các bí tịch, mục đích là muốn dựa theo phương thức của « Tâm Hỏa Vô Cực thiên Thư », chọn thêm một nhóm bí tịch đặc định, nâng cấp những công pháp đã viên mãn lên nữa.
Những bí tịch này không tốn bao nhiêu tiền, cứ chuẩn bị sẵn trước, đợi khi nào có đủ Thiên Nguyên Khí, là có thể trực tiếp tách ra rồi lắp ráp lại, sau đó hợp lại thành bí tịch nghỉ để diễn tập.
"Lục Việt, mỗi tháng cậu mua đồ chuyển phát nhanh nhiều thật đấy, tôi đây là lần đầu thấy một thằng con trai mua nhiều đồ chuyển phát nhanh như vậy đó, cậu mua cái gì vậy?" Vì thường xuyên nhận đồ chuyển phát nhanh nên Lục Việt cũng dần quen với mấy bác bảo vệ.
Lục Việt vừa tìm đồ vừa cười trả lời: "Đều là sách thôi."
"Tôi nhớ là cậu tốt nghiệp rồi đi làm mà?" Bác bảo vệ có chút ngoài ý muốn.
"Công việc không ảnh hưởng đến việc học, đọc nhiều sách có thể nâng cao bản thân."
Bác gật đầu, thở dài nói: "Ừ đúng, vẫn là đi học mới có đường ra, không giống như thằng nhóc nhà tôi, cả ngày không làm việc gì đàng hoàng, bây giờ chỉ có thể ở trong xưởng làm thuê không ra gì." Vừa nói bác vừa bưng chén trà đậm lên, nhấp một ngụm, giữa hai hàng lông mày lộ rõ sự lo lắng cho tương lai của cháu mình.
Lục Việt mỉm cười nói: "Ai cũng có con đường của riêng mình cả, có lúc con đường thoạt nhìn bằng phẳng cũng chưa chắc thích hợp với tất cả mọi người."
"Tôi hồi trước quen một vị đạo trưởng, hắn nói với tôi rằng, cuộc đời ở đâu cũng là cảnh đẹp, kéo phân được là mông tốt, đi bộ được là chân tốt, chơi điện thoại di động được là tay tốt, ngồi xuống được đứng lên được là eo tốt, hít thở được là mũi tốt, nhìn thấy được là mắt tốt, ăn cơm nói chuyện được là miệng tốt, còn sống được đã là người tốt."
Triết lý dưỡng sinh của Lâm đạo trưởng, nói theo hướng cao thâm là thuận theo Tự Nhiên Chi Đạo, mà nói theo kiểu thông tục thì là còn sống đã là thắng lợi lớn nhất rồi.
Bác bảo vệ nghe xong ngẩn người, sau đó quan sát Lục Việt một phen, cảm khái nói: "Không ngờ cậu tuổi còn trẻ mà có tâm tính rộng rãi như vậy, cậu nói có lý đó, còn sống mới là hạnh phúc nhất, giống như thằng cháu tôi, mấy hôm trước xưởng của nó đột nhiên bốc cháy, cả xưởng cháy trụi hết, may là nó không sao."
"Là phòng cháy không đạt tiêu chuẩn sao ạ?" Lục Việt hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, cháu tôi nói hình như là có hai người đánh nhau, đánh tới đánh lui thì vào trong xưởng, làm sập cái xưởng luôn, cậu nói chuyện này có kỳ quái không?"
"Quả thật là thần kỳ thật." Lục Việt theo đó cảm thán một câu.
Bác bảo vệ khoát tay áo nói: "Thôi không nói nữa, dạo gần đây cháu tôi cũng không có việc gì làm, cả ngày cứ ở nhà, bình thường cậu đọc sách gì, tôi cũng mua cho nó mấy quyển, để cho nó theo cậu học hỏi." Vừa nói ánh mắt của bác vừa rơi vào những đồ chuyển phát nhanh trên tay Lục Việt.
Khi thấy một trong những gói hàng có ghi chữ « Quỳ Hoa Bảo Điển », còn kèm thêm một tấm thẻ ưu đãi khám bệnh viện nam khoa chuyên nghiệp, thì vẻ mặt bác bảo vệ trong nháy mắt trở nên phức tạp mà tế nhị…
(hết chương này)
"Mộc Miên cà sa so với những lời nguyền tà ác khác thì có thể loại bỏ bằng cách vứt bỏ vật này để tránh xa lời nguyền..."
Cúp điện thoại, trong lòng Lục Việt có chút do dự. Từ miệng Phương đạo trưởng, hắn đã xác thực được một điều, vật này chỉ nhắm vào người siêu phàm, còn về phần ảo cảnh lúc trước, Phương đạo trưởng cũng chưa từng nghe qua, dù sao đối phương không phải là người của Phật môn.
Vứt bỏ hay không?
Đối với Lục Việt hiện tại đã có Ngọc Thể thì thật ra cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Điều quan trọng nhất là, hiệu suất tu hành gấp năm lần, hắn thật lòng không nỡ bỏ. Hơn nữa vật này không chỉ có tác dụng tăng phúc đối với « Tam Xích Khí Tường Phản Thương công chung cực bản », mà còn có hiệu quả tương tự đối với các công pháp khác của Phật môn. Có nó, tốc độ tu hành Ngọc Thể có thể tăng nhanh hơn rất nhiều.
Sau một hồi thấy không có động tĩnh gì, Lục Việt cắn răng, lại thu hồi cái túi đựng xác của Trương Nhã Linh, kéo khóa ra, cẩn thận từng li từng tí lấy ra cái Mộc Miên cà sa kia, giống như đang xử lý một quả lựu đạn hẹn giờ.
Vật này đối với mình thì có lợi, tạm thời không có hại!
Bất quá dù sao đây cũng là một lời nguyền, để phòng ngừa sau này Trương Nhã Linh ngủ bị nó ảnh hưởng, mình phải trưng dụng cái túi đựng xác này một thời gian dài.
Sau đó, Lục Việt lại tiếp tục thử tu hành.
Một khi đã tu luyện là kéo dài cho đến tận sáng ngày hôm sau. Trời vừa hửng sáng, Trương Nhã Linh mang theo bữa ăn sáng trở về nhà thật sớm, Lục Việt cũng từ trong tu luyện rút ra, vốn là hắn cho rằng sẽ tốn mấy bữa tôm hùm nhỏ dụ dỗ, không ngờ Trương Nhã Linh lại sảng khoái đồng ý. Không biết có phải hay không vì cái điện thoại di động được ba mươi phần trăm hay là do Lục Việt trước giờ vẫn luôn tận tình chiếu cố, tóm lại hắn có thể cảm giác được rất rõ, trong lòng Trương Nhã Linh, địa vị của hắn đã vượt qua cái túi đựng xác kia rồi.
Ừm? Sao câu này nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?
Lục Việt lắc đầu, lấy đồ vật trong túi đựng xác của Trương Nhã Linh ra từng thứ một. Gấu bông an ninh, đồ ăn vặt, quần áo... Sau đó hoàn toàn chiếm cứ cái túi đựng xác của Trương Nhã Linh...
Làm xong hết thảy những việc này, Lục Việt trở lại phòng ngủ, theo thói quen lấy điện thoại ra, phát hiện tối hôm qua Trương Thần Y cũng gửi tin nhắn, nói Mộc Miên cà sa không rõ lai lịch, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn khuyên hắn nên vứt bỏ.
Lục Việt cảm ơn đối phương đã quan tâm, lúc này trong nhóm cũng truyền đến tin tức nóng hổi, vẫn là tin tức về siêu phàm giả "Quyền Vương" Lý Hổ. Trong nhóm không ít người là fan hâm mộ của đối phương. Bọn họ bắt đầu sử dụng đủ loại biện pháp để thăm dò tin tức của siêu phàm giả này.
Nhưng mà, những tin tức có liên quan đến Quyền Vương Lý Hổ đã dừng lại ở mấy ngày trước. Có người nói vị siêu phàm giả này lại đi tìm cao thủ Thái Thành để giao đấu. Tính đến hiện tại thì vẫn duy trì được thành tích bất bại đáng nể.
Lục Việt lắc đầu, cũng không phải là nói Thái Thành không có cao thủ, ít nhất thì trong Trấn Ma Tư cũng có không ít đội trưởng cấp siêu phàm có thể chế ngự được đối phương, chưa kể đến những cao thủ tiềm ẩn trong dân gian, nhưng cũng không phải người siêu phàm nào cũng nguyện ý lộ diện.
Thu hồi tâm tư, mấy ngày tiếp theo Lục Việt vẫn luôn tu luyện. Công phu không phụ người có lòng, đạo khí tường thứ chín cũng sắp ngưng tụ thành hình. Về phần Trương Nhã Linh thì sáng sớm đi tối muộn về, thời gian đi vào quỹ đạo.
Không biết từ lúc nào, một ngày mới lại kết thúc. Lúc hoàng hôn, mấy người già ăn no cơm đi ra tản bộ tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, trò chuyện những chuyện bát quái, nghi ngờ cho rằng thức ăn trong tủ lạnh nhà mình biến mất từ rất sớm rồi, hơn nữa những tờ giấy nợ trước đây cũng không hiểu vì sao biến thành tiền mặt, ngoài ra, còn để lại một tờ giấy viết chữ "Cảm ơn". Chuyện này khiến đám người già suy đoán rằng kẻ trộm đồ ăn này thực ra có bản tính không xấu, rất có thể là đã đường cùng mới đi ăn trộm đồ.
Lúc Lục Việt xuống lầu đi lấy đồ chuyển phát nhanh vừa hay nghe thấy chuyện này, chỉ cười không nói.
Một đường chạy chậm đi đến phòng bảo vệ. Mấy ngày nay ngoài tu hành ra, hắn lại mua thêm một loạt các bí tịch, mục đích là muốn dựa theo phương thức của « Tâm Hỏa Vô Cực thiên Thư », chọn thêm một nhóm bí tịch đặc định, nâng cấp những công pháp đã viên mãn lên nữa.
Những bí tịch này không tốn bao nhiêu tiền, cứ chuẩn bị sẵn trước, đợi khi nào có đủ Thiên Nguyên Khí, là có thể trực tiếp tách ra rồi lắp ráp lại, sau đó hợp lại thành bí tịch nghỉ để diễn tập.
"Lục Việt, mỗi tháng cậu mua đồ chuyển phát nhanh nhiều thật đấy, tôi đây là lần đầu thấy một thằng con trai mua nhiều đồ chuyển phát nhanh như vậy đó, cậu mua cái gì vậy?" Vì thường xuyên nhận đồ chuyển phát nhanh nên Lục Việt cũng dần quen với mấy bác bảo vệ.
Lục Việt vừa tìm đồ vừa cười trả lời: "Đều là sách thôi."
"Tôi nhớ là cậu tốt nghiệp rồi đi làm mà?" Bác bảo vệ có chút ngoài ý muốn.
"Công việc không ảnh hưởng đến việc học, đọc nhiều sách có thể nâng cao bản thân."
Bác gật đầu, thở dài nói: "Ừ đúng, vẫn là đi học mới có đường ra, không giống như thằng nhóc nhà tôi, cả ngày không làm việc gì đàng hoàng, bây giờ chỉ có thể ở trong xưởng làm thuê không ra gì." Vừa nói bác vừa bưng chén trà đậm lên, nhấp một ngụm, giữa hai hàng lông mày lộ rõ sự lo lắng cho tương lai của cháu mình.
Lục Việt mỉm cười nói: "Ai cũng có con đường của riêng mình cả, có lúc con đường thoạt nhìn bằng phẳng cũng chưa chắc thích hợp với tất cả mọi người."
"Tôi hồi trước quen một vị đạo trưởng, hắn nói với tôi rằng, cuộc đời ở đâu cũng là cảnh đẹp, kéo phân được là mông tốt, đi bộ được là chân tốt, chơi điện thoại di động được là tay tốt, ngồi xuống được đứng lên được là eo tốt, hít thở được là mũi tốt, nhìn thấy được là mắt tốt, ăn cơm nói chuyện được là miệng tốt, còn sống được đã là người tốt."
Triết lý dưỡng sinh của Lâm đạo trưởng, nói theo hướng cao thâm là thuận theo Tự Nhiên Chi Đạo, mà nói theo kiểu thông tục thì là còn sống đã là thắng lợi lớn nhất rồi.
Bác bảo vệ nghe xong ngẩn người, sau đó quan sát Lục Việt một phen, cảm khái nói: "Không ngờ cậu tuổi còn trẻ mà có tâm tính rộng rãi như vậy, cậu nói có lý đó, còn sống mới là hạnh phúc nhất, giống như thằng cháu tôi, mấy hôm trước xưởng của nó đột nhiên bốc cháy, cả xưởng cháy trụi hết, may là nó không sao."
"Là phòng cháy không đạt tiêu chuẩn sao ạ?" Lục Việt hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, cháu tôi nói hình như là có hai người đánh nhau, đánh tới đánh lui thì vào trong xưởng, làm sập cái xưởng luôn, cậu nói chuyện này có kỳ quái không?"
"Quả thật là thần kỳ thật." Lục Việt theo đó cảm thán một câu.
Bác bảo vệ khoát tay áo nói: "Thôi không nói nữa, dạo gần đây cháu tôi cũng không có việc gì làm, cả ngày cứ ở nhà, bình thường cậu đọc sách gì, tôi cũng mua cho nó mấy quyển, để cho nó theo cậu học hỏi." Vừa nói ánh mắt của bác vừa rơi vào những đồ chuyển phát nhanh trên tay Lục Việt.
Khi thấy một trong những gói hàng có ghi chữ « Quỳ Hoa Bảo Điển », còn kèm thêm một tấm thẻ ưu đãi khám bệnh viện nam khoa chuyên nghiệp, thì vẻ mặt bác bảo vệ trong nháy mắt trở nên phức tạp mà tế nhị…
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận