Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 117:, Linh Tửu thịt muối VS ngắm nhìn bầu trời

Chương 117: Rượu ngon thịt muối VS Ngắm Nhìn Bầu Trời Thành Triều Ca, bên cạnh hồ rượu, rừng thịt.
Như thường lệ, Lục Việt bắt đầu kiên trì bán hàng rong.
Sau khi đã lén lút bỏ thuốc mê con rùa xanh khổng lồ, hắn bắt đầu bán rượu ngon thịt muối kết hợp, vẫn là giá cũ, hai đồng bối một lượng rượu kèm một miếng thịt muối nhỏ.
Thương gia có lương tâm không tăng giá.
So với việc xử lý sự kiện linh dị ở bên ngoài, thì việc quét Nguyên Khí trong di tích an toàn và ổn định hơn nhiều, Lục Việt đã hoàn toàn thích phương pháp kiếm Nguyên Khí này.
Nhưng mà hôm nay buôn bán đến tận trưa, mà chỉ bán được 20 đồng bối.
Có gì đó không đúng!
Dựa theo tiến độ hôm qua, lẽ ra đã phải bán xong rồi, sau đó buổi chiều hắn về miếu ôn lại công pháp, tối lại đi tiến hóa.
Cho đến khi Lục Việt chặn một Siêu Phàm giả, từ miệng đối phương lấy được tin tức, rằng ở Triều Ca lại có một gian hàng khác đang buôn bán linh thực.
Nghe nói linh thực này được chế tạo từ thiên tài địa bảo, một đồng bối một bát lớn, không những rẻ mà còn được ăn no.
Dù người kia nói rất uyển chuyển, nhưng giữa những câu chữ vẫn để lộ ý, rằng rượu ngon và thịt muối có lẽ quá ít và quá đắt.
Một lượng rượu... Thậm chí còn không đủ súc miệng.
Hai đồng bối, ít nhất phải làm hai ngày nhiệm vụ mới có được.
Đến khi người đó rời đi, Lục Việt bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ vị cao thủ kia đã tìm ra nơi sản xuất tương tự hồ rượu rừng thịt?
Lục Việt không bao giờ xem thường bất cứ ai, thế giới này không thiếu người thông minh, người có khí vận, Triều Ca thành lớn như vậy, không thể nào cơ duyên toàn bộ để cho một mình mình tìm được.
Nói thì nói vậy, nhưng Lục Việt vẫn có lòng tin vào rượu ngon và thịt muối của mình, hơn nữa thành có đến mấy trăm Siêu Phàm giả, thị trường cũng khá lớn.
Một tiếng sau, toàn bộ thịt muối và rượu ngon trong tay Lục Việt đã bán hết, đều là những khách quen ở Lộc Đài, cả ngày bận rộn nên cần chút rượu giải mệt.
Trở về miếu, Lục Việt tiếp tục tu hành công pháp.
Đến tối, hắn đi nhà kho lấy rượu ngon thịt muối.
Mấy ngày kế tiếp, mọi chuyện cứ lặp lại.
Ban ngày bán hàng rong kiếm tiền, buổi chiều đóng sạp tu hành, buổi tối lại đi bỏ thuốc mê con rùa khổng lồ.
Vốn nghĩ thị trường thiên tài địa bảo ở Triều Ca cũng khá lớn, có thể dung nạp hai nhà, nhưng mà mấy ngày kế tiếp Lục Việt coi như đã thấy rõ được, linh thực giá rẻ, số lượng nhiều, ăn no kia đã gây ra sức ảnh hưởng kinh khủng thế nào tới gian hàng của hắn.
Ngày thứ bảy ở trong di tích, hắn mất đến năm tiếng mới bán hết hàng. Kiếm được 46 đồng bối.
Ngày thứ tám, thời gian bán hàng rong lên tới tám tiếng. Kiếm được 40 đồng bối.
Vì lá dược liệu Mạn Đà La ngày càng ít đi, lượng rượu ngon và thịt muối mỗi đêm lấy được cũng giảm bớt, cộng thêm việc linh thực xuất hiện, lúc trước sáng sớm có thể bán hết rượu ngon, thịt muối, giờ phải đến chiều mới xong.
Giờ phút này, ngày thứ chín ở di tích đã đến buổi chiều, trước sạp hàng của Lục Việt gần như không ai hỏi, lúc này mấy Siêu Phàm giả đi ngang qua nói chuyện lọt vào tai.
“Một đồng bối một bát lớn, mà nguyên liệu lại phong phú, mùi vị không tệ, ta còn uống tận ba bát, trực tiếp lên Thần Tàng tam trọng thiên.”
“Ngươi tính là gì, nghe nói không ít người ăn mấy bát linh thực, trực tiếp đột phá Thần Tàng Tứ Trọng thiên, giờ nhiều người cổ xưa ra bán lắm, từ phía Đông, Tây, Bắc, kể cả phía Nam chỗ chúng ta cũng có.”
“Thật á, tốt quá, trong túi ta có vừa đủ hai đồng bối, vốn định mua một lượng rượu ngon, nếu linh thực ngon như vậy, ta cũng mua hai chén ăn thử.”
“À mà, linh thực đó tên gì vậy?”
“Tên hay lắm, gọi là Ngắm Nhìn Bầu Trời.”
Lục Việt nheo mắt, mấy ngày nay dù hắn không có thời gian đi tìm hiểu thành Triều Ca, nhưng về linh thực "Ngắm Nhìn Bầu Trời" này, hầu như ai cũng bàn tán.
Mấy ngày trước ở thành Triều Ca lưu truyền câu "Nam thịt muối, bắc linh thực". Thịt muối ở phía Nam với linh thực phía Bắc tương hỗ là hai trụ cột sản nghiệp lớn của thành Triều Ca.
Nhưng mà mấy ngày gần đây câu đó lại đổi.
Mấy đứa nhóc cổ xưa không biết ai chỉ, đầy đường hát.
“Rượu ngon hiếm, thịt muối đắt, ngắm nhìn bầu trời lợi nhất thiết thực…”
Nếu chỉ là giá rẻ, số lượng nhiều thì chưa đến mức ảnh hưởng tới thị trường rượu ngon, thịt muối của Lục Việt, nhưng mấu chốt là "Ngắm Nhìn Bầu Trời" không chỉ rẻ, nhiều, mà còn có hiệu quả.
Mấy ngày qua, số Siêu Phàm giả nhờ "Ngắm Nhìn Bầu Trời" mà đột phá lên Thần Tàng Tứ Trọng thiên không dưới mười người, chưa kể những người lên Thần Tàng tam trọng thiên.
Linh thực này còn hơn cả thuốc đặc hiệu, nhìn không có gì nổi bật, nhưng lại khiến người ta đột phá, hơn nữa ai chưa ăn thì cứ thấy ngứa ngáy trong lòng.
Lại đợi thêm một giờ, sau khi bán hết rượu ngon thịt muối, Lục Việt liền đóng sạp, lần này hắn không về miếu mà trực tiếp đến sạp bán "Ngắm Nhìn Bầu Trời".
Vì di tích biến đổi lớn, nên thức ăn trong thành phần lớn đều biến mất, ngoài rừng thịt hồ rượu ra, Lục Việt chưa nghe nói chỗ khác có thiên tài địa bảo.
Cho dù đối phương thực sự tìm được một nơi tương tự như chỗ sản xuất rượu ngon, thịt muối, thì cũng không thể phong phú như vậy được.
Vì mấy ngày này Lục Việt cũng không nghe có sự kiện Siêu Phàm giả chết hàng loạt. Ai cũng biết ban đêm nguy hiểm, cho nên mấy người Siêu Phàm giả quý mạng hiếm khi ra ngoài, hoặc là phải kết bạn để tránh bất trắc.
Đây cũng là nguyên nhân làm lượng rượu ngon thịt muối ở rừng hồ rượu giảm bớt.
Đối phương lại càng bán càng nhiều, mở nhiều sạp khắp thành, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Lục Việt vừa đi vừa hỏi, cuối cùng tìm được một điểm bán "Ngắm Nhìn Bầu Trời".
Đó là một cái di xuân viện.
Nhìn một lượt, xung quanh toàn là Siêu Phàm giả Thần Tàng tam trọng thiên, thậm chí có cả mấy người Thần Tàng Tứ Trọng thiên, ai cũng cầm chén trong tay, sau khi ăn xong liền liếm sạch.
Vào di xuân viện không tìm vui chơi mà lại đi ăn thức ăn.
Lúc này trong đại sảnh kê một cái chảo lớn, một ông chủ cổ xưa đang cầm muôi khuấy bên trong, bên trong chỉ còn chút cặn cháo, không thấy rõ nguyên liệu cụ thể.
“Còn một ít cháo, ai muốn không? Một đồng bối.”
Mấy Siêu Phàm giả xung quanh vừa nghe liền như bị hút vào, móc đồng bối ra mua, trông chẳng khác nào một đám fan cuồng, cái sự cuồng nhiệt này hồi mới mua rượu ngon còn chưa đến mức như vậy.
Lục Việt nín thở ngửi, trong không khí tràn ngập một mùi thơm phức tạp.
Đậu phụ thối?
Thịt cá?
Ngoài ra còn kèm theo vài tia mùi vị kỳ dị khó tả.
Từ miệng của các Siêu Phàm giả xung quanh, Lục Việt hiểu ra một chuyện, đám cổ xưa bán "Ngắm Nhìn Bầu Trời" này chỉ là đại lý, còn xưởng sản xuất đằng sau là ai, không ai biết rõ.
Không phải không ai lén đi theo, nhưng đối phương hỏi gì cũng không biết, bị ép quá thì lại giương cổ ra, y như rằng các ngươi có bản lĩnh thì cứ chém ta đi.
Không chém thì thôi, mà chém rồi có thể sẽ bị lừa.
Không chỉ bị quy tắc di tích đánh dấu, nửa đêm có khi lại bị đám điên lén tìm đến cửa, rất ít người có thể sống sót.
Nói đến kẻ điên, Lục Việt cũng thấy khó hiểu, mấy ngày nay hắn đâu phải không dùng thịt muối để dụ kẻ điên, định kiếm được chút nào hay chút đó, nhưng không hiểu sao, sau khi đêm đó giết đám nữ thích ẩn mình kia, hắn trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Kẻ điên trong di tích cũng không tìm đến hắn nữa.
Thậm chí mỗi người đi ngang qua miếu còn phải cung cung kính kính bái lạy một cái.
Cứ như trong chùa hắn nuôi chó dữ vậy.
Bất quá, việc giết cổ nhân sẽ bị quy tắc thành Triều Ca bài xích đúng là một vấn đề khó giải, nếu không động thủ được thì vẫn cố không động, xã hội pháp trị, cứ hòa bình mà phát triển thì vẫn tốt hơn.
Lục Việt tăng tốc, tìm tới lãnh địa của phái bảo thủ, tìm hai người phù thủy.
Bóng đêm dần dày.
Triều Ca bị một lớp màn tĩnh mịch bao phủ.
Trong một tiểu viện độc lập nào đó, ông chủ bán linh thực ở di xuân viện vừa nãy cẩn thận từng chút một lấy từ trong áo ra một túi tiền, trút hơn mười đồng bối cổ ra bàn, tỉ mỉ đếm từng cái một, trên mặt lộ rõ vẻ tham lam.
“Thần linh ở trên cao, ta muốn dùng đồng bối để cầu nguyện khôi phục nhục thân…” Ông chủ thì thầm, vừa dứt lời thì những đồng bối trên bàn liền hóa thành từng điểm sáng rồi tiêu tán.
Trong thành Triều Ca này, những người cổ xưa như bọn họ sống mấy ngàn năm, nhưng cũng chỉ có ý thức chứ không phải người thật, tiếp xúc với vật thể bên ngoài lâu dần, có người đã thức tỉnh, khao khát muốn biến thành người thật sự.
Ông ta chính là một trong số đó.
Ngay hai tháng trước, cái ngày di tích xảy ra động đất, trong túi ông ta đột nhiên xuất hiện một đồng bối, ban đầu ông không biết công dụng của vật này, cho đến khi vô tình thấy hai người rời khỏi thành Triều Ca, thân thể tan nát.
Đây là luật bất di bất dịch của thành Triều Ca, không một ai sau khi rời đi có thể sống sót.
Nhưng hôm nay, hai người kia lại được một nữ nhân áo trắng cứu sống.
Ông ta thấy rõ, phương pháp tái tạo thân thể chính là dùng đồng bối.
“Chờ thu đủ đồng bối là có thể trọng hoạch nhục thân… Nhanh rồi, sắp rồi…”
Tiếng gõ cửa vang lên cộc cộc, cắt đứt sự mong mỏi của ông chủ.
Ông chủ liền chạy ra cửa, vừa chạy vừa nói: “Khách quý, hôm nay sao lại đến sớm vậy, có thể đưa nhiều hơn chút không, mỗi ngày chỉ mười mấy bát, để cho người bên ngoài thấy còn tưởng ta ế hàng… Ngươi là ai!”
“Mua một chén Ngắm Nhìn Bầu Trời.” Lục Việt mở miệng.
“Hết rồi, ngày mai trở lại.”
Lục Việt cũng không nói nhiều, trực tiếp móc hơn 30 đồng bối vừa bán hàng rong được ra, khua khua bên tai ông cổ.
Ông chủ mặt mày hớn hở chào đón: “Ta vừa vặn giữ lại một phần, ngươi đưa tiền đây.”
“Xem hàng trước đã.”
“Ngươi nhìn kìa, còn không tin ta sao, ta sống mấy ngàn năm rồi, lại lừa ngươi đám hậu bối sao được.” Ông chủ cười nói, nhưng phát hiện Lục Việt không hề nhúc nhích.
“Được thôi, ta đúng là có để lại một phần, ta ăn cũng thấy ngon lắm.” Ông chủ xoay người vào bếp sau, bưng ra một chén "Ngắm Nhìn Bầu Trời".
Nếu nói trước đây chỉ là nghi ngờ, thì đến khi chén "Ngắm Nhìn Bầu Trời" này được bưng ra, Lục Việt có thể chắc chắn 100% đây chính là sản phẩm của tên đầu bếp phía sau kia.
Mùi đậu hủ thối quen thuộc, con cá chép màu xanh quen thuộc…
Nhưng điểm quỷ dị là, khi những món quái dị đó bị bưng ra, Lục Việt không cần nhìn cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhưng chỉ cần nấu chung một chỗ, lại thêm một vài thứ khác, sẽ làm chén canh cá này trông như đồ ăn bình thường.
Cái kiểu hóa tầm thường thành thần kỳ này, có lẽ chỉ có đầu bếp mới làm được.
Lấy chén canh tiêu hóa, thu được một luồng Nguyên Khí.
“Thế nào, có thể trả tiền rồi chứ?”
“Trả cái gì?”
Biểu cảm ông chủ cứng đờ: “Tiền ăn cơm.”
“Ta có ăn đâu mà trả tiền?”
“Nhóc con, ngươi đang trêu ta đó à, chưa ăn cũng phải trả, nếu không hôm nay ngươi không ra được khỏi cửa này đâu.” Ông chủ trực tiếp chặn cửa, trợn trừng mắt: “Hoặc là hôm nay ngươi trả tiền, trả gấp đôi, hoặc là giết ta rồi bước qua xác ta đi.”
Lục Việt lạnh lùng, vỗ tay một cái.
Bên ngoài lập tức có hai người xông vào, chính là phù thủy và lão nhân.
“Lớn mật, dám bất kính với Thần Sứ.”
Phù thủy vung một tát, trực tiếp đánh ông chủ ngã xuống đất, sau đó ông lão chống gậy vừa gõ vừa nói, bẻ gãy hai chân, hai tay đè vai đối phương, ép người quỳ xuống.
“Dám uy hiếp Thần Sứ, ta có giết ngươi, cũng là ở trong quy tắc.”
Ông chủ hoàn toàn bối rối, tuyệt đối không ngờ cũng là người cổ xưa, hai người này lại liên kết với người ngoài bắt nạt ông ta, ông dám đánh cuộc là Lục Việt sẽ không giết mình, nhưng không dám chắc là đồng loại không giết.
Mấy phút sau, từ miệng ông chủ này, Lục Việt biết rõ mọi chuyện.
Có thể chắc chắn rồi, tên đầu bếp kia đứng sau giở trò quỷ.
Ngoài ra, Lục Việt còn giải thích rõ một việc, đó chính là công dụng khác của đồng bối, giống như là cầu nguyện thần linh của di tích.
Rốt cuộc đồng bối là thứ gì vậy? Không chỉ có thể sinh ra Nguyên Khí, mà còn có lực lượng theo quy tắc.
Trong khi Lục Việt đang suy nghĩ, thì hai người phù thủy đã đem năm đồng bối trên bàn dâng lên.
“Chẳng lẽ các ngươi không muốn thông qua đồng bối cầu nguyện sống lại thân thể?” Lục Việt nhìn hai người, thấy không hề lén lút, có chút ngoài ý muốn, dụ dỗ sống lại vậy mà thấp đến vậy à?
“Cả đời ta tín ngưỡng Chân Thần chỉ có đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn nương nương, cho dù có chết ta cũng không muốn dùng thủ đoạn này cúi đầu với thần linh đã từng bỏ rơi chúng ta.”
“Thề thờ phụng đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn nương nương.”
Hai người thẳng thắn, ánh mắt thành kính.
“Tốt lắm, nương nương không có nhìn lầm các ngươi, các ngươi có tư cách biết được danh hiệu của nương nương, nhớ kỹ, nương nương họ Trương, tên Nhã Linh.”
Hai người kích động quỳ xuống đất hô to danh hiệu nương nương.
“Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Trương Nhã Linh nương nương…”
Lục Việt: “Bây giờ, ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ mới, đem toàn bộ đồng bối mà dị đoan kia phi pháp thu được cướp lại, đây là hiệu lệnh nương nương phản công Triều Ca.”
“Thề hoàn thành nhiệm vụ!”
Vẫn còn chương, đêm nay đăng tiếp
Bạn cần đăng nhập để bình luận