Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 168:, ta có một búa chuyên trị tâm bệnh, Tỷ Can nghe đều nói tốt

Chương 168: Ta có một búa chuyên trị tâm bệnh, Tỷ Can nghe đều khen hay
Nơi này nằm ở một con đường vô danh trong khu phố cũ, đầy ắp những dãy nhà trọ san sát, tiền thuê rẻ, trở thành bến đỗ của những người lao động nhập cư.
Giờ phút này, trong một căn nhà trọ.
Từ phòng ngủ phía trong truyền ra tiếng thở dốc của một người đàn ông.
Người đàn ông tên Trương Tam, là một nhân viên bảo vệ trung niên độc thân.
Ba sở thích lớn trong cuộc đời hắn là: chặn Shipper, xem video gái xinh, đọc truyện trên mạng.
Trong nhóm "thức đêm" của công ty nô lệ Thái Thành, hắn luôn là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nhưng sau khi nghe được câu chuyện của một cô em trong nhóm, hắn phát hiện tên đàn ông ngoại tình ở ngay khu nhà trọ bên cạnh mình.
Hôm nay đúng ca nghỉ, thế là hắn quyết định ra tay giúp đỡ.
Thứ nhất là để hóng chuyện, thứ hai là muốn xem cô em đó trông ra sao, biết đâu lại có một cuộc gặp gỡ tình cờ kiểu ngôn tình trên mạng.
Trương Tam rất rõ về bản thân.
Hắn chỉ là nghèo, cái tâm háo sắc này toàn nhờ nghèo khó mà kiềm chế, nghèo khó khiến hắn đức hạnh ngay thẳng, tác phong đoan chính. Nếu không thì hắn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nếu hắn mà giàu có một chút, có lẽ chó đi ngang qua cũng bị hắn vả vào mặt.
Khi cô em xuất hiện trước mặt hắn, Trương Tam kinh ngạc như gặp tiên, dáng người, nhan sắc, khí chất đều đúng gu của hắn.
Nhưng chuyện tiếp theo xảy ra lại vượt quá dự đoán của hắn.
Gã đàn ông ngoại tình chết nằm trên giường, chết một cách vô cùng thê thảm, nửa thân dưới đã thối rữa bốc mùi khiến người ta buồn nôn. Trương Tam chỉ liếc mắt một cái đã thấy dạ dày sôi trào, kiểu này chắc vài ngày tới ăn không ngon.
Cũng chính lúc này, cô em đột nhiên đẩy ngã hắn từ phía sau.
"Cô em, cô… cô muốn làm gì?" Trương Tam khô cả miệng, tuy ngoài miệng cự tuyệt nhưng thân thể lại thành thật nằm xuống, làm ra vẻ yếu ớt không thể kháng cự.
Cô em trước mắt có thân hình nóng bỏng, có lẽ phụ nữ đã kết hôn có khác, cô em chỉ đứng đó thôi cũng toát ra một vẻ quyến rũ khiến người ta mê mẩn.
Cô em không trả lời, mà lại cười khẽ với Trương Tam. Nụ cười này giống như một kiểu trêu đùa, một sự ám chỉ mãnh liệt. Sau đó, cô em giơ tay tắt đèn.
"Cô em, thế này không tốt đâu, chồng cô còn chết trên giường."
Trương Tam miệng thì nói, mắt lại không thể rời khỏi cô em, dục hỏa trong lòng bùng nổ. Cô em này quá hợp gu của hắn, thậm chí khiến hắn tạm thời quên đi xác chết trên giường.
Trương Tam quyết định nghe theo trái tim, chấm một dấu tròn cho cuộc gặp gỡ tình cờ này.
Mấy phút sau, Trương Tam ôm eo dựa vào tủ quần áo, cam kết với cô em:
"Cô em, chồng cô đã không còn, sau này cô theo ta, ta sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi cô. Ta sắp thăng chức đội trưởng an ninh, lương cũng tăng thêm hai trăm, ta còn có thể đi làm thêm giao đồ ăn…" Trương Tam nghĩ rằng, là đàn ông thì đã làm thì phải chịu trách nhiệm.
Cô em lặng lẽ lắng nghe, lại lần nữa mỉm cười nhìn Trương Tam.
Nụ cười này lại khiến dục hỏa dưới bụng Trương Tam một lần nữa bùng cháy.
"Cô em, đừng… đừng cười với ta, ta không chịu nổi, bụng ta hơi đói, hay là chúng ta gọi đồ ăn nhé?" Trương Tam có chút không nhịn nổi nói.
"Trong nhà có đồ ăn." Cô em mở miệng, giọng nói dịu dàng mang theo một chút mềm mại, câu mất hồn Trương Tam.
"Có đồ ăn? Sao ta không thấy?"
"Ngươi ngửi thử xem." Khóe miệng cô em cong lên, như gió xuân nhẹ nhàng.
Trương Tam nghi ngờ hít sâu một hơi, lập tức mắt sáng rực.
Thơm quá, mùi đồ ăn này thơm quá!
So với mấy món đồ ăn hắn hay ăn vụng, quả thực là một trời một vực.
Kỳ quái… Tại sao chỗ này lại có mùi đồ ăn?
Mùi thơm này đến từ trên giường, từ gã chồng đã chết của cô em.
Giờ khắc này, Trương Tam nảy sinh một sự thôi thúc mãnh liệt, nhưng cũng không thể khống chế được.
Không lâu sau, chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Xin chào, Meituan giao thuốc đến, đây là thuốc bổ tráng thắt lưng kiện thận, Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, Kim Quỹ Thận Khí Hoàn, Quy Lộc Bổ Thận Phiến…"
Khi cánh cửa từ từ mở ra, Lục Việt thấy một người phụ nữ đứng trước mặt.
Ngay sau đó, hắn khẽ sững sờ, người phụ nữ này quả thực rất đẹp.
Nhưng sao lại giống Trương Nhã Linh vậy, đầy sức sống thanh xuân.
Trên đời này lại có người giống nhau đến vậy sao?
"Làm phiền anh đưa thuốc vào giúp tôi, tôi hơi bất tiện." Người phụ nữ giống Trương Nhã Linh cười nói, nụ cười này khác hẳn với nụ cười thật thà, hồn nhiên của Trương Nhã Linh, mà giống như đang ám chỉ điều gì.
Trong đầu Lục Việt chợt nhớ đến một vài tin tức trên mạng, nghe nói có một vài "nữ sắc lang" thích trêu đùa mấy anh giao đồ ăn bằng cách đặt hàng.
"Được thôi, phục vụ khách hàng là mục tiêu của chúng tôi."
Lục Việt vừa nói vừa ôm thùng đồ ăn bước vào trong nhà.
Vừa vào nhà, hắn đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo cùng mùi hôi thối.
"Cô ơi, nhà cô có chuột chết à?" Lục Việt hỏi.
"Sao chú chỉ nhìn chằm chằm vào con chuột thế?" Người phụ nữ quyến rũ cười một tiếng, ưỡn người, quần áo bó sát vào da thịt, đường cong hoàn mỹ lồ lộ không sót một chi tiết, mỗi cử động đều chứa đựng những ám chỉ không lành mạnh.
"Tôi sợ chuột nhất, nên mới hỏi vậy thôi." Lục Việt nói.
"Chị không sợ chuột, chị sẽ bảo vệ chú." Người phụ nữ trêu đùa nói.
"Thật á? Thế thì cảm ơn chị." Lục Việt vừa vào nhà đã đảo mắt nhìn xung quanh, ngay lập tức mắt sáng lên như phát hiện ra điều gì. Hắn sải bước tiến lên nhặt một bức da họa trong phòng khách.
Đây là một bức da họa trống rỗng, giống như là chưa vẽ tranh, hoặc như đồ vật trong tranh đã trốn thoát ra ngoài.
"Cô ơi, cô có thể nói cho tôi biết người vẽ bức họa này ở đâu không?"
Người phụ nữ vẫn giữ vẻ mặt đầy ám chỉ không lành mạnh, không trả lời thẳng, mà lại hỏi: "Chú hỏi cái này làm gì?"
"Thật không dám giấu giếm, từ nhỏ tôi đã đam mê vẽ tranh. Tôi nhớ đó là một lần giờ thể dục, vì thầy thể dục yếu, cô giáo dạy văn cướp giờ. Lúc thầy giáo bị ốm nặng không phục, hai người đánh nhau rồi cùng vào viện. Sau đó thì tôi được gặp thầy dạy mỹ thuật lần đầu tiên trong học kỳ, cô ấy bảo chúng tôi thích thì vẽ, tôi vẽ trứng gà giống nhất, vinh dự được nhất lớp." Lục Việt mặt mày nghiêm túc hồi tưởng.
"Vậy thì chú giỏi thật đấy." Giọng nói người phụ nữ tràn đầy ngạc nhiên và khen ngợi.
Giá trị cảm xúc trực tiếp lên đến đỉnh điểm.
"Đáng tiếc sau đó trứng gà bị vỡ, lòng trắng lòng đỏ trứng chảy đầy đất." Lục Việt thở dài.
Đôi mắt nhỏ của người phụ nữ lộ ra sự nghi hoặc lớn.
"Nhìn tôi yêu thích mỹ thuật đến mức ấy, bây giờ cô có thể cho tôi biết nghệ sĩ nào đã tạo ra bức da họa này không? Tôi muốn trao đổi sâu với vị đại sư này." Ánh mắt Lục Việt lộ ra sự kiên định và cố chấp với nghệ thuật.
Còn chưa đợi người phụ nữ mở miệng, trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra một tiếng huyên náo.
"Cô em, vàng thỏi… Nhiều vàng thỏi quá, chúng ta phát tài rồi!" Trương Tam mặt tham lam từ phòng ngủ lao ra, khóe miệng còn dính vết bẩn ghê tởm, hai tay nắm chặt mấy ngón tay không ngừng gào thét.
Lục Việt quay đầu lại nhíu mày.
Người này có lẽ chính là "Thuẫn Sơn quốc phục".
Nhưng mà hắn đã ăn cái gì, mà miệng thì toàn phân hôi thối.
Hơn nữa dáng vẻ của hắn bây giờ, cực kỳ giống một kẻ bị lợi ích làm mờ mắt.
Trong đầu Lục Việt chợt lóe lên chữ "tham ăn".
"Ngươi là ai? Tránh xa cô em ta ra!" Trương Tam thấy người thứ ba xuất hiện, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, từ tham lam chuyển sang giận dữ, nhe răng trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Việt.
Lại chuyển sang giận dữ?
Thủ đoạn thao túng con người của con quỷ này quả thật rất khủng bố.
Hy vọng lát nữa người Trấn Ma Tư đến có thể cứu được hắn.
Lục Việt lạnh nhạt nói: "Tôi giao đồ ăn."
"Một mình ngươi là Shipper thì sao mà vào được đây? Cút ra ngoài!" Trên mặt Trương Tam lại lộ ra vẻ ngạo mạn, nhìn ra hắn coi thường nghề giao đồ ăn này.
Lục Việt không để ý đến, tiếp tục nhìn người phụ nữ.
Giờ khắc này, hắn lại cảm nhận được ánh mắt ghen tị mà Trương Tam đang ném tới.
"Anh mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi, ở đây không liên quan đến anh." Người phụ nữ nhẹ nhàng mở miệng, sắc mặt Trương Tam trong nháy mắt trở nên chết lặng, giống như một con chó nhỏ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nằm trên đất, nửa thân dưới bắt đầu thối rữa và chảy ra chất lỏng tanh tưởi.
Kiêu ngạo, tham lam, sắc dục, phẫn nộ, tham ăn, lười biếng, ghen tị.
Bảy mối Nguyên Tội này đều được thể hiện trên người một người.
"Bây giờ không ai quấy rầy chúng ta, chú không muốn gì sao?" Người phụ nữ có giọng nói giống Trương Nhã Linh ướt át ngượng ngùng, đầy vẻ mập mờ quyến rũ.
Lục Việt trong nháy mắt cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ quái đang kích động dục hỏa của hắn, muốn kéo hắn vào vực sâu của sắc dục, may mà hắn kịp thời thúc giục "Ngọc Thể chi bụng ngọc", ổn định tâm thần.
Con quỷ này so với những con quỷ hắn từng gặp đặc biệt hơn rất nhiều.
Ngoại trừ Thánh Nhân, thì ai mà chống đỡ nổi một chiêu này?
Đối diện với ánh mắt đã lên kế hoạch từ trước của người phụ nữ, Lục Việt lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nói: "Đương nhiên là muốn rồi."
"Muốn gì?" Người phụ nữ tiếp tục trêu chọc, khóe mắt hơi cong lên.
"Muốn đất nước phồn vinh thịnh vượng."
Câu trả lời của Lục Việt khiến da mặt người phụ nữ giật một cái, ngay sau đó lại trở về vẻ mặt vui vẻ.
"Chú em hài hước thật đấy, chị thích nhất những người đàn ông thú vị. Sao chú không tới gần chị, nhìn chú nhịn khó chịu quá rồi, nói cho chị biết chỗ nào của chú mẫn cảm nhất?"
"Lập trường chính trị." Nụ cười trên khuôn mặt của Lục Việt lập tức trở nên nghiêm túc.
Trên trán người phụ nữ nổi lên gân xanh, bắt đầu tăng cường độ kích thích.
"Chị càng ngày càng thích chú rồi, chú không động thì chị động đấy."
Lục Việt lùi lại mấy bước, làm động tác dừng lại, lắc đầu một cái. Rồi liếc nhìn thùng đồ ăn: "Chờ một chút đã, uống thuốc trước đã."
"Nhanh vậy đã uống thuốc?" Nụ cười của người phụ nữ càng thêm phần dụ dỗ.
"Không phải tôi uống, là cô uống."
Lục Việt đứng thẳng người, nghiêm mặt nói: "Tôi lo cô có bệnh."
"Chị quả thật có bệnh, nhưng là tâm bệnh, chỉ có em trai mới có thể chữa được thôi." Người phụ nữ lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
"Trùng hợp thật, trong thùng đồ ăn này của tôi chứa toàn thuốc chữa tâm bệnh."
"Thuốc gì?" Người phụ nữ hiếu kỳ hỏi.
"Thuốc tên Á Sửu Việt, chuyên nghiệp moi tim ba nghìn năm, Tỷ Can thấy đều khen hay!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận