Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 50:, Trương Nhã Linh, ta thay ngươi chùi đít, lần sau không được phá lệ (cầu đuổi theo đọc )
Chương 50: Trương Nhã Linh, ta thay ngươi lau đít, lần sau không được phá lệ (cầu đuổi theo đọc)
Trở lại bên trong xe, đem chuyện vừa mới xảy ra trong biệt thự kể lại cho đối phương. Lục Việt nhìn chằm chằm Trương Nhã Linh, định thông qua vẻ mặt suy đoán độ chân thực của tiếng địa phương kia. Trương Nhã Linh rụt người lại một cái. Lục Việt hỏi dồn: "Ngươi nhớ ra cái gì sao?" Trương Nhã Linh đáp: "Nghẹn." Khóe miệng của Lục Việt co giật, sau khi hít sâu một hơi thì có 【Nguyên Khí +1】.
"Thì ra ta không gọi Trương Nhã Linh, ta còn tưởng mình có cái tên này chứ." Trương Nhã Linh cầm lên bài vị của Trương Nhã Linh, vẻ mặt nghi ngờ. Phá án! ! ! Cái bài vị này quả nhiên là do Trương Nhã Linh trộm! ! ! "Ngươi không gọi Trương Nhã Linh, vậy ngươi tên gì?"
"Để ta xem nào... Nếu ta không gọi Trương Nhã Linh, vậy chắc ta là Triệu Thiết Trụ." Trương Nhã Linh lộ vẻ suy tư, rồi móc ra một bài vị khác từ trong bọc đựng xác. Lục Việt giật giật mí mắt. "Cái này cũng không phải, vậy chắc ta tên là Điền Nhị Nữu." Trương Nhã Linh lại móc ra một bài vị. "Vẫn là Trương Vĩnh Thế, Tần Thục Trân, Lưu Thu Vân, Lý Kính Sơn..." Trương Nhã Linh lục tục móc ra hơn mười bài vị từ trong bọc đựng xác.
Lục Việt từ kinh ngạc chuyển sang rùng mình. Mấy chục bài vị này nhìn còn mới, chắc chỉ mới được làm ra gần đây, cùng lắm cũng chỉ một tháng, có lẽ là của những người mới chết trong thôn. Trương Nhã Linh, ngươi đây là đã dời cả tiền nhân ở thôn Trường Sơn rồi à! ! ! Ngươi thật không sợ người trong thôn liều mạng với ngươi. "Trương Nhã Linh, ngươi gây họa lớn rồi! ! !"
Sắc mặt Lục Việt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Trương Nhã Linh, khi hỏi tại sao lại trộm những bài vị này, lại nhận được câu trả lời là nhặt được. Về điều này, Lục Việt tuyệt đối không tin. Người tử tế nào lại vứt bừa bài vị của tổ tiên! !
Nghĩ tới thái độ trả thù đám chó lúc trước của Trương Nhã Linh, cùng với tiền sử phạm án mấy chục lần trong một tháng tại tiểu khu. Có lẽ, thói ăn trộm của nàng bắt nguồn từ đây. "Trương Nhã Linh, theo quy định của hình pháp, trộm cắp số lượng lớn, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng thì bị xử phạt 10 năm tù trở lên hoặc tù chung thân, còn bị phạt tiền hoặc tịch thu tài sản. Như ngươi, có tiền án bị truy nã, hơn nửa sẽ bị tử hình." Trương Nhã Linh vẻ mặt mờ mịt, đưa tay gãi đầu, rõ ràng là không hiểu luật pháp.
Thấy vậy, Lục Việt đổi hướng suy nghĩ. Nếu luật pháp không ngăn chặn được Trương Nhã Linh thì sẽ để thực tế dạy dỗ nàng. Lúc này, hắn lại cho Trương Nhã Linh biết một số vụ án có thật.
Từng có một con khỉ, chỉ vì trộm một cái côn, vài quả đào, mấy bầu hồ lô mà bị nhốt hơn 500 năm. Còn có một tên trâu con ở Tiểu Phóng, vì lén nhìn con gái tắm, trộm quần áo người khác rồi chiếm đoạt trái phép, khiến nữ nhi không thể liên lạc với cha mẹ. May là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chuyện này bị nhân viên trị an Thiên Đình biết được, hắn đã bị xử tù chung thân ở ngoài ngân hà, hàng năm người bị hại còn sẽ đi gặp thả Ngưu Lang, xem xem đối phương đã chết hay chưa.
Cùng với một người tên Thường Nga, ăn trộm thuốc bất tử chất lượng kém của chồng, kết quả là chết tại chỗ, linh hồn bị giam cầm ở Nguyệt Cung... "Đây đều là các vụ án điển hình về ăn trộm, và tất cả đều bị trừng phạt."
Lục Việt hùng hồn kể lể, hết lời khuyên giải cuối cùng cũng có chút kết quả. Trương Nhã Linh vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô hồn, giống như đang bị đơ ra, rõ ràng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Thấy vậy, Lục Việt gật đầu hài lòng: "Ta nghĩ lời ta đã chạm tới tâm hồn ngươi. Ta tạm thời chỉ nói thế này thôi, ngươi hãy tỉnh táo lại đi."
Vừa dứt lời, thân thể Trương Nhã Linh giật mình một cái, đôi mắt lại tràn đầy sức sống, giống như sống lại sau khi tỉnh hồn: "Ờ, nói xong rồi hả? Ngươi đói không?" Lục Việt nắm chặt quả đấm, thận khí trong người tán loạn, sát khí tràn lan.
Ta ở đây giáo dục ngươi cả nửa ngày, mà ngươi lại ngẩn người! ! ! ! Có phải là nghe không hiểu trọng điểm hay không, việc này có liên quan gì đến chuyện đói bụng chứ?"Đói thì sao?" Lục Việt sắc mặt khó coi. "Ta có đồ ăn."
"Đồ ăn gì, đừng nói với ta là thức ăn cho chó!" Chưa dứt lời, Trương Nhã Linh đã lấy từ trong bọc đựng xác ra mấy gói đồ ăn vặt. "Đói thì ăn nhiều một chút." Lục Việt: "..." Coi như nể tình ngươi vừa cung cấp Nguyên Khí cho ta. Lần sau không được phá lệ. Lục Việt không nhận đồ ăn vặt, mấy thứ này thà để cho Trương Nhã Linh ăn còn hơn. Ăn no còn có thể chuyển hóa thành Nguyên Khí.
Ánh mắt hắn lại lần nữa dời về phía những bài vị kia. Cứ thế này mà trả lại thì không thực tế, lỡ đâu bị thôn dân báo cảnh sát, chỉ có thể buổi tối tìm cơ hội lén lút đưa chúng về cho người ta. Nhưng phiền não là Lục Việt không rõ thứ tự bài vị của nhà nào, không lẽ phải đến từng nhà mà hỏi. Thêm nữa, trời cũng không còn sớm, phải nhanh chóng tìm chỗ ở. Nếu như Trương Nhã Linh không phải là Trương Nhã Linh kia thì Lục Việt cũng yên tâm để đối phương ở lại trong thôn.
Ngay lúc Lục Việt không biết chọn địa điểm dừng chân ở đâu thì lão trưởng thôn vác cuốc mới từ ruộng trở về, biết chuyện đã xảy ra, lập tức sắp xếp chỗ ở nhiệt tình. Dưới sự giới thiệu của trưởng thôn, hai người Lục Việt vào ở trong sân của một hộ nông dân.
"Lưu đại gia, cảm ơn ông." Lục Việt định trả tiền phòng, nhưng Lưu đại gia, người đã cho họ ở, lại cười và nói rằng nhà ông đơn sơ không cần phải đưa tiền, con trai ông đang đi làm trong thành phố, ngày thường cũng không về, nếu không ngại thì có thể ở lại. Quả là người nông thôn chất phác. Lục Việt quyết định sẽ lén lút trả tiền phòng cho đại gia sau khi rời đi.
Khi Lục Việt vừa về xe định lấy chút quà tặng còn lại đưa cho đại gia thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng của một cô gái: "Anh gan lớn! ! !" Lục Việt ngẩn người, quay đầu lại thì thấy năm bóng người xuất hiện ở lối đi bộ. "Thật là anh, anh gan lớn, sao anh lại ở đây?" Người gọi mình là anh gan lớn không ai khác, chính là cô gái từng nói "trong nhà vệ sinh nam có đàn ông", người đã có duyên gặp mặt một lần, hình như tên là Khương Lâm.
"Ta tiện đường đi ngang qua thôi, còn ngươi... Sophie muội." Mặt Khương Lâm hơi đỏ. Rõ ràng biết Lục Việt nói tới chuyện mình mượn băng vệ sinh cho quỷ lúc trước! "Ta dẫn bạn về thôn du lịch, tiện thể giải quyết vài việc..." "Lâm tỷ, bạn của chị?" Một trong mấy người đi cùng hỏi. "Không phải, trước đó có gặp một lần..." Khương Lâm giải thích.
Lục Việt nhìn về bốn người trẻ tuổi kia trong đội. Có chút kinh ngạc. Những người này tầm hai mươi tuổi, chắc mới tốt nghiệp không lâu, mấu chốt là Lục Việt cảm nhận được năng lượng dao động khác thường từ họ. Bốn người trẻ này đều là Siêu Phàm giả. Mà thực lực lại không yếu, cao nhất là Thần tàng Nhị Trọng Thiên. Vì hai người chỉ mới gặp nhau một lần, nên Lục Việt cũng chỉ nói chuyện vài câu đơn giản với Khương Lâm, nói tên của mình. Sau khi bị đám bạn kia thúc giục, Khương Lâm quay về đội.
Lục Việt cũng xách nốt quà tặng còn lại vào nhà đại gia. Phát hiện đại gia đã thu dọn phòng cho mình, nhưng chỉ có một gian, chắc là đã hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trương Nhã Linh. Nhưng việc này cũng không có gì, vì Trương Nhã Linh mang theo đồ dùng cá nhân. Mình ngủ giường, Trương Nhã Linh ngủ trong bọc đựng xác. Hơn nữa, Trương Nhã Linh thường như cú mèo, chỉ cần lơ là một chút là lại biến mất, chắc lại đi tìm chó "chơi đùa vui vẻ" rồi.
Lặng lẽ cầu nguyện cho con chó, nhưng mà Trương Nhã Linh không có ở đây thì cũng đỡ chuyện. Cùng đại gia dùng xong bữa tối thì đã 8 giờ. Buổi tối ở nông thôn không có hoạt động giải trí, hơn nữa trời tối cũng sớm hơn. Trở về phòng, Lục Việt quyết định sẽ theo thói quen tu hành một chút. Học như chèo thuyền trên dòng nước tĩnh, không tiến ắt sẽ lùi. Mất đi thánh địa tu hành, hiệu suất tu hành lại trở về điểm xuất phát. Nhưng cũng không có cách nào, không thể có cả cá và chân gấu được. Nếu có một thánh địa tu hành di động thì tốt rồi.
Lục Việt gạt bỏ ý nghĩ không thiết thực trong đầu, cẩn thận kiểm tra độ tiến triển của các công pháp tu hành, cuối cùng chọn "Hàng Long Thập Bát Chưởng Long Ngâm Kinh xuất bản lần hai". Dù không có thánh địa tu hành, nhưng công pháp này đã sớm viên mãn, sau khi được xuất bản lần hai thì gần như không cảm nhận được sự tồn tại của tầng bình cảnh.
Khi màn đêm dần buông, kim đồng hồ đã chỉ mười giờ tối. Long ngâm trải qua đột phá! Tiểu Kim Long thứ hai nở ra thành công. Lục Việt vui mừng. Ngay sau đó hắn nhận ra, sao mình có thể dùng từ ấp trứng để hình dung được. Chẳng phải điều này đã biến mình thành Long phụ hay sao! Nghĩ kỹ mà thấy kinh sợ. Hơi thi triển thử.
Chỉ thấy Tiểu Kim Long dài một thước đang sôi trào nhảy nhót quanh người Lục Việt, những miếng vảy màu vàng lóe lên tia sáng chói mắt, nó muốn ngửa mặt lên trời thét dài, nhưng bị Lục Việt kịp thời ngăn lại. Nếu mà nó mà gào lên, e rằng sẽ dọa sợ Lưu đại gia ở cách vách mất.
Cẩn thận lĩnh ngộ lại quá trình tu hành vừa rồi. Lục Việt phát hiện ra một tin tốt, sau khi Tiểu Kim Long thứ hai được ấp trứng, bản thân hắn không hề cảm thấy bình cảnh tồn tại, có nghĩa là chỉ riêng công pháp được xuất bản lần hai đã đủ để hắn ấp trứng ra Tiểu Kim Long thứ ba...
Lúc này đã gần mười một giờ, mấy quyển công pháp còn lại, dù có tu luyện sau nửa đêm cũng không có nhiều ý nghĩa. Vì vẫn còn việc cần làm nên Lục Việt vội đứng dậy, tắt đèn rồi cầm bài vị của Trương Nhã Linh rời phòng. Không vì gì cả, chỉ là vì bản thân chỉ biết nhà của Trương Nhã Linh thôi.
Nhân lúc đêm tối, Lục Việt lặng lẽ đi đến biệt thự nhỏ kia mà họ đã thấy vào ban ngày. Vừa trèo tường vào thì hắn đã nghe thấy tiếng bàn luận. Hiếu kỳ, hắn đi đến trước để nhìn trộm. Thì ra là Khương Lâm, dĩ nhiên là cả những Siêu Phàm giả đi cùng. Đám người này, nửa đêm không ngủ mà lại chạy đến đây làm gì?
Trở lại bên trong xe, đem chuyện vừa mới xảy ra trong biệt thự kể lại cho đối phương. Lục Việt nhìn chằm chằm Trương Nhã Linh, định thông qua vẻ mặt suy đoán độ chân thực của tiếng địa phương kia. Trương Nhã Linh rụt người lại một cái. Lục Việt hỏi dồn: "Ngươi nhớ ra cái gì sao?" Trương Nhã Linh đáp: "Nghẹn." Khóe miệng của Lục Việt co giật, sau khi hít sâu một hơi thì có 【Nguyên Khí +1】.
"Thì ra ta không gọi Trương Nhã Linh, ta còn tưởng mình có cái tên này chứ." Trương Nhã Linh cầm lên bài vị của Trương Nhã Linh, vẻ mặt nghi ngờ. Phá án! ! ! Cái bài vị này quả nhiên là do Trương Nhã Linh trộm! ! ! "Ngươi không gọi Trương Nhã Linh, vậy ngươi tên gì?"
"Để ta xem nào... Nếu ta không gọi Trương Nhã Linh, vậy chắc ta là Triệu Thiết Trụ." Trương Nhã Linh lộ vẻ suy tư, rồi móc ra một bài vị khác từ trong bọc đựng xác. Lục Việt giật giật mí mắt. "Cái này cũng không phải, vậy chắc ta tên là Điền Nhị Nữu." Trương Nhã Linh lại móc ra một bài vị. "Vẫn là Trương Vĩnh Thế, Tần Thục Trân, Lưu Thu Vân, Lý Kính Sơn..." Trương Nhã Linh lục tục móc ra hơn mười bài vị từ trong bọc đựng xác.
Lục Việt từ kinh ngạc chuyển sang rùng mình. Mấy chục bài vị này nhìn còn mới, chắc chỉ mới được làm ra gần đây, cùng lắm cũng chỉ một tháng, có lẽ là của những người mới chết trong thôn. Trương Nhã Linh, ngươi đây là đã dời cả tiền nhân ở thôn Trường Sơn rồi à! ! ! Ngươi thật không sợ người trong thôn liều mạng với ngươi. "Trương Nhã Linh, ngươi gây họa lớn rồi! ! !"
Sắc mặt Lục Việt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Trương Nhã Linh, khi hỏi tại sao lại trộm những bài vị này, lại nhận được câu trả lời là nhặt được. Về điều này, Lục Việt tuyệt đối không tin. Người tử tế nào lại vứt bừa bài vị của tổ tiên! !
Nghĩ tới thái độ trả thù đám chó lúc trước của Trương Nhã Linh, cùng với tiền sử phạm án mấy chục lần trong một tháng tại tiểu khu. Có lẽ, thói ăn trộm của nàng bắt nguồn từ đây. "Trương Nhã Linh, theo quy định của hình pháp, trộm cắp số lượng lớn, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng thì bị xử phạt 10 năm tù trở lên hoặc tù chung thân, còn bị phạt tiền hoặc tịch thu tài sản. Như ngươi, có tiền án bị truy nã, hơn nửa sẽ bị tử hình." Trương Nhã Linh vẻ mặt mờ mịt, đưa tay gãi đầu, rõ ràng là không hiểu luật pháp.
Thấy vậy, Lục Việt đổi hướng suy nghĩ. Nếu luật pháp không ngăn chặn được Trương Nhã Linh thì sẽ để thực tế dạy dỗ nàng. Lúc này, hắn lại cho Trương Nhã Linh biết một số vụ án có thật.
Từng có một con khỉ, chỉ vì trộm một cái côn, vài quả đào, mấy bầu hồ lô mà bị nhốt hơn 500 năm. Còn có một tên trâu con ở Tiểu Phóng, vì lén nhìn con gái tắm, trộm quần áo người khác rồi chiếm đoạt trái phép, khiến nữ nhi không thể liên lạc với cha mẹ. May là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chuyện này bị nhân viên trị an Thiên Đình biết được, hắn đã bị xử tù chung thân ở ngoài ngân hà, hàng năm người bị hại còn sẽ đi gặp thả Ngưu Lang, xem xem đối phương đã chết hay chưa.
Cùng với một người tên Thường Nga, ăn trộm thuốc bất tử chất lượng kém của chồng, kết quả là chết tại chỗ, linh hồn bị giam cầm ở Nguyệt Cung... "Đây đều là các vụ án điển hình về ăn trộm, và tất cả đều bị trừng phạt."
Lục Việt hùng hồn kể lể, hết lời khuyên giải cuối cùng cũng có chút kết quả. Trương Nhã Linh vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô hồn, giống như đang bị đơ ra, rõ ràng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Thấy vậy, Lục Việt gật đầu hài lòng: "Ta nghĩ lời ta đã chạm tới tâm hồn ngươi. Ta tạm thời chỉ nói thế này thôi, ngươi hãy tỉnh táo lại đi."
Vừa dứt lời, thân thể Trương Nhã Linh giật mình một cái, đôi mắt lại tràn đầy sức sống, giống như sống lại sau khi tỉnh hồn: "Ờ, nói xong rồi hả? Ngươi đói không?" Lục Việt nắm chặt quả đấm, thận khí trong người tán loạn, sát khí tràn lan.
Ta ở đây giáo dục ngươi cả nửa ngày, mà ngươi lại ngẩn người! ! ! ! Có phải là nghe không hiểu trọng điểm hay không, việc này có liên quan gì đến chuyện đói bụng chứ?"Đói thì sao?" Lục Việt sắc mặt khó coi. "Ta có đồ ăn."
"Đồ ăn gì, đừng nói với ta là thức ăn cho chó!" Chưa dứt lời, Trương Nhã Linh đã lấy từ trong bọc đựng xác ra mấy gói đồ ăn vặt. "Đói thì ăn nhiều một chút." Lục Việt: "..." Coi như nể tình ngươi vừa cung cấp Nguyên Khí cho ta. Lần sau không được phá lệ. Lục Việt không nhận đồ ăn vặt, mấy thứ này thà để cho Trương Nhã Linh ăn còn hơn. Ăn no còn có thể chuyển hóa thành Nguyên Khí.
Ánh mắt hắn lại lần nữa dời về phía những bài vị kia. Cứ thế này mà trả lại thì không thực tế, lỡ đâu bị thôn dân báo cảnh sát, chỉ có thể buổi tối tìm cơ hội lén lút đưa chúng về cho người ta. Nhưng phiền não là Lục Việt không rõ thứ tự bài vị của nhà nào, không lẽ phải đến từng nhà mà hỏi. Thêm nữa, trời cũng không còn sớm, phải nhanh chóng tìm chỗ ở. Nếu như Trương Nhã Linh không phải là Trương Nhã Linh kia thì Lục Việt cũng yên tâm để đối phương ở lại trong thôn.
Ngay lúc Lục Việt không biết chọn địa điểm dừng chân ở đâu thì lão trưởng thôn vác cuốc mới từ ruộng trở về, biết chuyện đã xảy ra, lập tức sắp xếp chỗ ở nhiệt tình. Dưới sự giới thiệu của trưởng thôn, hai người Lục Việt vào ở trong sân của một hộ nông dân.
"Lưu đại gia, cảm ơn ông." Lục Việt định trả tiền phòng, nhưng Lưu đại gia, người đã cho họ ở, lại cười và nói rằng nhà ông đơn sơ không cần phải đưa tiền, con trai ông đang đi làm trong thành phố, ngày thường cũng không về, nếu không ngại thì có thể ở lại. Quả là người nông thôn chất phác. Lục Việt quyết định sẽ lén lút trả tiền phòng cho đại gia sau khi rời đi.
Khi Lục Việt vừa về xe định lấy chút quà tặng còn lại đưa cho đại gia thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng của một cô gái: "Anh gan lớn! ! !" Lục Việt ngẩn người, quay đầu lại thì thấy năm bóng người xuất hiện ở lối đi bộ. "Thật là anh, anh gan lớn, sao anh lại ở đây?" Người gọi mình là anh gan lớn không ai khác, chính là cô gái từng nói "trong nhà vệ sinh nam có đàn ông", người đã có duyên gặp mặt một lần, hình như tên là Khương Lâm.
"Ta tiện đường đi ngang qua thôi, còn ngươi... Sophie muội." Mặt Khương Lâm hơi đỏ. Rõ ràng biết Lục Việt nói tới chuyện mình mượn băng vệ sinh cho quỷ lúc trước! "Ta dẫn bạn về thôn du lịch, tiện thể giải quyết vài việc..." "Lâm tỷ, bạn của chị?" Một trong mấy người đi cùng hỏi. "Không phải, trước đó có gặp một lần..." Khương Lâm giải thích.
Lục Việt nhìn về bốn người trẻ tuổi kia trong đội. Có chút kinh ngạc. Những người này tầm hai mươi tuổi, chắc mới tốt nghiệp không lâu, mấu chốt là Lục Việt cảm nhận được năng lượng dao động khác thường từ họ. Bốn người trẻ này đều là Siêu Phàm giả. Mà thực lực lại không yếu, cao nhất là Thần tàng Nhị Trọng Thiên. Vì hai người chỉ mới gặp nhau một lần, nên Lục Việt cũng chỉ nói chuyện vài câu đơn giản với Khương Lâm, nói tên của mình. Sau khi bị đám bạn kia thúc giục, Khương Lâm quay về đội.
Lục Việt cũng xách nốt quà tặng còn lại vào nhà đại gia. Phát hiện đại gia đã thu dọn phòng cho mình, nhưng chỉ có một gian, chắc là đã hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trương Nhã Linh. Nhưng việc này cũng không có gì, vì Trương Nhã Linh mang theo đồ dùng cá nhân. Mình ngủ giường, Trương Nhã Linh ngủ trong bọc đựng xác. Hơn nữa, Trương Nhã Linh thường như cú mèo, chỉ cần lơ là một chút là lại biến mất, chắc lại đi tìm chó "chơi đùa vui vẻ" rồi.
Lặng lẽ cầu nguyện cho con chó, nhưng mà Trương Nhã Linh không có ở đây thì cũng đỡ chuyện. Cùng đại gia dùng xong bữa tối thì đã 8 giờ. Buổi tối ở nông thôn không có hoạt động giải trí, hơn nữa trời tối cũng sớm hơn. Trở về phòng, Lục Việt quyết định sẽ theo thói quen tu hành một chút. Học như chèo thuyền trên dòng nước tĩnh, không tiến ắt sẽ lùi. Mất đi thánh địa tu hành, hiệu suất tu hành lại trở về điểm xuất phát. Nhưng cũng không có cách nào, không thể có cả cá và chân gấu được. Nếu có một thánh địa tu hành di động thì tốt rồi.
Lục Việt gạt bỏ ý nghĩ không thiết thực trong đầu, cẩn thận kiểm tra độ tiến triển của các công pháp tu hành, cuối cùng chọn "Hàng Long Thập Bát Chưởng Long Ngâm Kinh xuất bản lần hai". Dù không có thánh địa tu hành, nhưng công pháp này đã sớm viên mãn, sau khi được xuất bản lần hai thì gần như không cảm nhận được sự tồn tại của tầng bình cảnh.
Khi màn đêm dần buông, kim đồng hồ đã chỉ mười giờ tối. Long ngâm trải qua đột phá! Tiểu Kim Long thứ hai nở ra thành công. Lục Việt vui mừng. Ngay sau đó hắn nhận ra, sao mình có thể dùng từ ấp trứng để hình dung được. Chẳng phải điều này đã biến mình thành Long phụ hay sao! Nghĩ kỹ mà thấy kinh sợ. Hơi thi triển thử.
Chỉ thấy Tiểu Kim Long dài một thước đang sôi trào nhảy nhót quanh người Lục Việt, những miếng vảy màu vàng lóe lên tia sáng chói mắt, nó muốn ngửa mặt lên trời thét dài, nhưng bị Lục Việt kịp thời ngăn lại. Nếu mà nó mà gào lên, e rằng sẽ dọa sợ Lưu đại gia ở cách vách mất.
Cẩn thận lĩnh ngộ lại quá trình tu hành vừa rồi. Lục Việt phát hiện ra một tin tốt, sau khi Tiểu Kim Long thứ hai được ấp trứng, bản thân hắn không hề cảm thấy bình cảnh tồn tại, có nghĩa là chỉ riêng công pháp được xuất bản lần hai đã đủ để hắn ấp trứng ra Tiểu Kim Long thứ ba...
Lúc này đã gần mười một giờ, mấy quyển công pháp còn lại, dù có tu luyện sau nửa đêm cũng không có nhiều ý nghĩa. Vì vẫn còn việc cần làm nên Lục Việt vội đứng dậy, tắt đèn rồi cầm bài vị của Trương Nhã Linh rời phòng. Không vì gì cả, chỉ là vì bản thân chỉ biết nhà của Trương Nhã Linh thôi.
Nhân lúc đêm tối, Lục Việt lặng lẽ đi đến biệt thự nhỏ kia mà họ đã thấy vào ban ngày. Vừa trèo tường vào thì hắn đã nghe thấy tiếng bàn luận. Hiếu kỳ, hắn đi đến trước để nhìn trộm. Thì ra là Khương Lâm, dĩ nhiên là cả những Siêu Phàm giả đi cùng. Đám người này, nửa đêm không ngủ mà lại chạy đến đây làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận