Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 2:, cường thế phiên bản ăn trộm

Chương 2: phiên bản ăn trộm cường thế
Gần như đã soi gương không dưới mười lần, Lục Việt vẫn còn tâm thần chấn động.
Bởi vì trên thân thể hắn xuất hiện một loại ánh sáng màu trắng đặc biệt, tựa như ngọc hòa điền, ôn hòa, trơn nhẵn, sáng ngời rực rỡ.
Đây không phải chỉ là ánh sáng bám bên ngoài cơ thể đơn thuần như vậy, mà là bản thân con người đang phát sáng... Giá trị phóng xạ này e rằng đã vượt quá tiêu chuẩn rồi! ! ! !
Lục Việt trong lòng rợn cả tóc gáy.
Vội lên mạng tra hỏi về tình huống bản thân, kết quả tìm được không ít kiến thức liên quan.
Từ xưa đến nay, ngọc là kết tinh của sự quang minh chính đại, ngụ ý hoàn mỹ không tì vết.
Trong đạo Phật, người ta tin rằng vạn vật đều có khí trường, ngọc thạch là tinh hoa ngưng tụ của đất trời, tích tụ sự quang minh chính đại, có thể trừ tà, vượng vận, điều chỉnh khí trường.
Lục Việt lại lần nữa mở «Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh Ngọc Thể thiên» xem xét kỹ càng.
Công pháp này có tổng cộng năm tầng cảnh giới, tức là có năm loại hình thái Ngọc Thể.
Mỗi lần đột phá, màu sắc của Ngọc Thể sẽ phát sinh chuyển hóa, cho đến cuối cùng đạt tới Đại Thừa viên mãn, đó mới thực sự là bất khả xâm phạm trên ý nghĩa thực sự.
Trước mắt chỉ mới là tầng thứ nhất... Bạch Ngọc Thể.
Về một mặt nào đó, nó đại diện cho sự tinh khiết, không cho phép vấy bẩn! ! !
Nhìn mình trong gương, tuy ngọc quang bây giờ chỉ hơi yếu, như đom đóm, nhưng Lục Việt cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể.
Tâm niệm vừa động, ngọc quang bên ngoài cơ thể thu phóng như thường.
Lúc này Lục Việt khí sắc hồng hào, hai mắt có thần, quả thực là thoát thai hoán cốt.
Những nguy cơ tiềm ẩn trên người mình giờ không còn nữa sao?
Lục Việt tâm trạng nặng nề cầm điện thoại rồi rời phòng.
Năm cây số chạy đường dài, bên đường phân luồng nâng tạ đá, leo tường nhảy...
Sau khoảng thời gian đó, vô luận là lực lượng, sức chịu đựng, lực bộc phát... những thuộc tính này đều được kiểm chứng đầy đủ.
Quá kinh khủng! ! ! !
Ngọc Thể này... đúng là quá tuyệt vời.
Khởi động xong, Lục Việt trở lại khu chung cư thì trời cũng vừa rạng sáng.
Lúc này, sắc mặt của hắn vẫn còn lộ vẻ kinh ngạc.
Mới luyện thành một môn bí tịch đã như vậy, vậy luyện thêm mấy môn nữa thì sao?
Điều này liên quan đến nguồn Nguyên Khí.
Đến bây giờ, hắn phát hiện nơi sinh ra Nguyên Khí chỉ có bệnh viện kia.
Lục Việt đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay, mới nằm vùng mấy tiếng mà đã thu hoạch được lượng bằng một tháng trước cộng lại.
Bệnh viện này hôm nay rốt cuộc là thế nào?
Mở điện thoại di động lên, quả nhiên trong Group của đám công nhân "Nô lệ ca đêm" ở Đồng Thành xuất hiện một số đầu mối.
"Video siêu phàm giả chất lượng cao tiếp tục được cập nhật..."
"Tin đồn, bệnh viện Thái Thành có biết không, hôm nay đột nhiên tràn vào số lượng lớn xe cứu thương, mười mấy chiếc cáng được đưa vào trong, ta có người bạn làm ở cục trị an, hắn nói với ta là trên những cáng đó đều là người không có tim...""Làm sao có thể người không có tim, hơn nữa có người tận mắt nhìn thấy những người đó vẫn nhảy nhót tưng bừng, chắc chắn có vấn đề lớn ở đây."
Lục Việt nắm chặt điện thoại, thần sắc hơi động, nghĩ rằng ngày mai lại đi dạo khu ngoại trú xem sao, để cọ thêm chút Nguyên Khí, cùng với sớm làm rõ nguồn Nguyên Khí rốt cuộc là gì.
Một hơi chạy lên lầu 7.
Thắt lưng không mỏi, chân không đau, ngay cả tim cũng không có phản ứng gì.
Chìa khóa cắm vào ổ khóa, vừa mở cửa ra.
Lúc này Lục Việt nghe thấy tiếng động từ phòng bếp.
Xen lẫn những âm thanh lộn xộn và tiếng nhai đồ ăn lụp bụp,
Có kẻ gian? ? ? ?
Lục Việt thoáng cái liên tưởng đến chuyện ban ngày mấy cô bác bàn tán về vụ trộm cắp.
Không ngờ chuyện này lại đến với mình.
Lục Việt thả chậm bước chân, cẩn thận từng li từng tí đi về phía phòng bếp, nhờ ánh đèn yếu ớt từ tủ lạnh, Lục Việt thấy rõ tên trộm trong phòng bếp.
Là nữ!
Một thân áo phông trắng rộng thùng thình, vạt áo nhét vào quần short bò màu xanh nhạt, mái tóc đen xõa vai rối bù như mới ngủ dậy chưa kịp chải.
Sau đó, hành động của đối phương hoàn toàn đảo lộn tam quan của Lục Việt.
Tuy đồ đạc đắt tiền nhất trong nhà chính là hắn, nhưng tên trộm này lại không lục lọi đồ giá trị trong phòng ngủ, mà lại vào bếp ăn trộm đồ ăn.
Dưa hấu, nho, vải, thanh long...
Mấy thứ hắn mới mua về còn chưa mở ra, đối phương đã ăn trước.
"Bẹp bẹp"... còn ăn rất ngon lành!
Đột nhiên... Đối phương ngừng lại, ngó nghiêng xung quanh.
Ngay khi Lục Việt nghĩ mình bị phát hiện thì không ngờ cô gái đó lại tháo chiếc nịt rau cải bên cạnh ra, buộc lại mái tóc đang xõa tung.
Rồi lại tiếp tục ăn.
Hóa ra tóc xõa làm ảnh hưởng đến việc ăn của nàng.
Khóe miệng Lục Việt giật giật, vẻ mặt quái dị.
Điều đáng chú ý là đối phương cũng không ăn hết những loại trái cây đó, mà mỗi loại đều chừa lại một ít.
Cũng là một người chu đáo đấy...
Điều khiến người ta khó tin hơn nữa là sau khi ăn xong, đối phương không vội rời đi, mà lại quan sát phòng bếp có hơi bừa bộn rồi bắt đầu dọn dẹp.
Nàng mặc chiếc khăn trải bàn caro, thu dọn rác trên mặt đất, bỏ vào túi.
Cuối cùng nàng dùng cả tay chân trèo lên bếp, lau chùi sạch sẽ cái máy hút khói đầy dầu mỡ đã cũ kỹ.
Đúng là làm theo đạo lý, dùng sức lao động đổi lấy thù lao, mọi hành động đều toát lên sự cẩn thận tỉ mỉ.
Nào ngờ, phía sau tấm rèm, một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát tất cả!
Lúc Lục Việt nghĩ chuyện này cuối cùng đã kết thúc thì lại không ngờ rằng đối phương lấy ra một cuộn túi ni lông chuyên dùng trong siêu thị đã bị vo tròn lại, bắt đầu nhét đồ ăn vào bên trong.
Hóa ra những trái cây kia chỉ là món tráng miệng khai vị.
Ăn trộm thì coi như bỏ qua đi, lại còn học cách mang đi nữa.
Nơi này là biến thành chỗ để ăn uống hay sao?
Cái này thì không thể nhẫn được!
Khụ ~
Tiếng ho khan phá vỡ sự yên tĩnh.
Lục Việt ung dung bước vào bếp.
Không gian chật hẹp, một nam một nữ bốn mắt nhìn nhau.
Lục Việt lúc này mới nhìn rõ mặt đối phương.
Ngũ quan tinh xảo xinh xắn, da dẻ trắng nõn, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ trong suốt, quả là một cô em gái nhà bên thanh thuần.
Chỉ có khóe miệng còn dính dấu vết của "vụ án"... Chất lỏng thanh long.
Chuyện bất tiện nhất đời người không gì bằng làm chuyện trái lương tâm bị bắt tại trận, nhưng đối phương lại không hề hoảng hốt như trong tưởng tượng.
"Kiến thức nhỏ này, chuyện mang đồ ăn đi, tốt nhất là nên chọn túi chắc chắn, cái túi ni lông cuốn ống siêu thị kia nhỏ vậy, đựng được bao nhiêu."
"Trong ngăn kéo bên trái phía dưới có túi lớn, cô cầm cái đó mà đựng."
Lục Việt đứng ở cửa, phá vỡ bầu không khí quái lạ này.
Người phụ nữ ngẩn người một lát rồi nhìn lại, chỉ vào chiếc túi lên tiếng.
"Cái kia không được, đó là hàng nhãn hiệu Stanley, đựng hóa chất đấy."
"Màu đen kia cũng không được, đó là đồ đựng rác..."
"Cái kia thì sao?"
Người phụ nữ chỉ vào chiếc túi thực phẩm giữ tươi loại lớn, chắc chắn.
Lục Việt gật đầu.
"Cảm ơn."
Vừa nói, người phụ nữ vừa giũ túi, kiểm tra độ chứa xong liền ngồi xổm xuống, bắt đầu bỏ thức ăn vào.
Lục Việt: "..."
Người này nghe không hiểu tiếng người, lại còn xem mình là người nhà.
Thịt tươi, mao đỗ, thịt dê cuốn... toàn là những thứ chất lượng tốt, lại còn có cả cái này nữa!
"Nhiệt độ mùa hè cao, bảo quản không cẩn thận những đồ ăn này sẽ hỏng đấy."
Đối phương ngẩng đầu nhìn Lục Việt, không nói gì, đôi mắt trong veo như đang hỏi vậy thì phải làm sao?
"Theo ý kiến cá nhân của tôi, tại chỗ giải quyết luôn, vừa hay trong tủ lạnh còn gói lẩu gia vị, làm nồi lẩu luôn tại chỗ đi." Lục Việt đưa ra đề nghị.
Hắn lại muốn xem tên trộm này rốt cuộc mặt dày tới cỡ nào.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp đối phương rồi, chỉ thấy đối phương vẻ mặt bình thản mở nồi, đun nước, sau khi nước sôi thì bỏ gia vị lẩu vào.
Không lâu sau, mùi lẩu đã tràn ngập khắp bếp.
Đây là phiên bản ăn trộm cường thế kiểu gì vậy, lại còn muốn làm lẩu tại chỗ! ! !
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận