Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 170:, Thương Thiên Dĩ Tử, Hoàng Ngọc Lục Việt đương lập
Chương 170: Thương Thiên Dĩ Tử, Hoàng Ngọc Lục Việt Đương Lập.
Khi Lục Việt dọc theo dấu vết đuổi giết con quỷ Thất Tông Tội kia.
Lúc này đã hơn bảy giờ tối, ngay tại khu dân phòng này, đám người làm thuê kết thúc một ngày vất vả, họ đang tụ tập từng nhóm ba, bốn người ở ven đường một quán cơm bình dân, hưởng thụ chút ít thời gian thư thả sau giờ làm.
Một người công nhân đội mũ bảo hiểm màu vàng dính đầy bụi bẩn, trông như người làm ở công trường gần đó, đang kể về chuyện đã xảy ra với mình:
"Hôm qua tôi làm ở công trường, tận mắt thấy máy xúc đào được một cái mộ, lúc đó mọi người đều chạy lại xem, thấy trong đó chôn không ít bảo bối, nào là đồ gốm sứ, nào là đồ kim ngân đầy cả một đống, đến khi tôi chạy tới, thấy trong mộ có một khối ngọc hình người, thứ đó đúng là trân bảo hiếm có."
"Ông uống nhiều rượu rồi phải không, ngọc có gì quý giá, có chỗ bán cả cân kìa."
"Ông biết cái gì, ông có nghe câu ngọc trắng thì đắt, ngọc phỉ thúy thì đẹp, hoàng ngọc là nhất chưa? Tôi nghe nói trước đây chỉ người hoàng tộc mới được đeo hoàng ngọc, khối ngọc hình người kia chính là làm từ hoàng ngọc, dù chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng chắc cũng phải đáng giá mấy trăm vạn đấy."
Hoàng ngọc loại này cực kỳ hiếm, còn hoàng ngọc thượng phẩm thì càng hiếm có hơn.
Cổ thư "Ngọc Kỷ" có viết: "Hoàng như chưng Lịch, viết ngọt". Màu cam hoàng và màu phách đều là để hình dung vẻ đẹp của ngọc như màu lòng đỏ trứng gà sau khi chưng cách thủy.
Trong "Yến nhàn thanh phần thưởng tiên" cũng nói "Ngọc lấy cam hoàng là hơn, mỡ dê thứ hai". Hoàng ngọc màu cam đứng hàng đầu, ngọc mỡ dê xếp thứ hai.
Nghe nói ở các buổi đấu giá tư nhân, một số đồ chạm khắc liên quan tới hoàng ngọc, ví dụ như móc thắt lưng bằng hoàng ngọc, đồ trang trí hình thú bằng hoàng ngọc, mặt người phượng bằng hoàng ngọc,... đều được bán với giá hàng triệu.
Hơn nữa, từ xưa đến nay, người trong nước luôn có tâm lý yêu thích đặc biệt với màu vàng này, màu sắc giống như mặt trời, trông quý khí, đó chính là màu của Đế Vương.
"Thứ đó ông nhặt được à?" Một người cùng bàn tò mò hỏi.
"Ai, tôi có phúc phận đó đâu, là cái ông thợ lái máy đào lén lút mang đi mất, còn bỏ cả máy đào nữa, nghe nói giờ đang bắt ông thợ máy đào đó vì tội làm hỏng vật quý..."
Mọi người nghe xong thì tiếc rẻ, thầm nghĩ nếu nhặt được khối hoàng ngọc đó thì đời này không lo ăn mặc, những người xung quanh nghe chuyện liền nhao nhao giải thích khoa học, cho rằng đồ vật quý giá như vậy, người bình thường làm gì có đường mà tiêu thụ, vừa mang ra liền bị bắt ngay.
Nghe nói như thế, những người khác trong quán cơm cũng bắt đầu hào hứng, lấy chuyện này làm mồi nhậu, vừa uống rượu vừa nhập vai làm người lái máy xúc, phân tích cách chạy trốn hoàn hảo, thậm chí còn vận dụng 36 kế để suy diễn.
Nhưng vào lúc này, một người công nhân đột nhiên dụi mắt ngơ ngác, lẩm bẩm: "Tôi có phải uống say rồi không, mọi người nhìn đằng kia, có phải là một khối hoàng ngọc hình người không?"
Mấy người cùng bàn nghe vậy thì trêu chọc, bảo mới uống có vài chén mà đã nói linh tinh rồi à?
"Không, không phải, tôi thấy thật mà!" Người công nhân vội giải thích, giọng kích động mà run run: "Mọi người nhìn kia kìa, đó là Tiểu Hoàng Nhân thật đấy!!!!"
"Thần mẹ nó Tiểu Hoàng Nhân!" Một người làm thuê trẻ tuổi bên cạnh không nhịn được chế giễu.
Khi càng có nhiều người bắt đầu "nói nhảm", những người xung quanh rối rít quay đầu, rồi sau đó trong mắt họ dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy một vệt sáng màu vàng chói mắt, tựa như mặt trời mới mọc, đang di chuyển với tốc độ kinh người, mang theo một khí thế không gì cản nổi, lao nhanh về phía bọn họ.
"Đây không phải Tiểu Hoàng Nhân, đây là Ngọc Nhân, Hoàng Ngọc Nhân, còn lớn hơn cái trong mộ kia gấp mấy chục lần, tôi tận mắt thấy rồi, giống hệt luôn." Người công nhân lúc nãy tay cầm chén rượu trắng, tuy mắt có chút say lờ đờ nhưng vẫn khẳng định chắc chắn.
"Má ơi! Tôi chỉ nghe xác sống trỗi dậy chứ chưa nghe Ngọc Nhân sống lại bao giờ, ông chắc là không phải đóng phim đó chứ? Tên phim là gì? Tôi nhất định sẽ đến Macao Venice Film ủng hộ." Một người dân phòng trẻ tuổi chỉ mặc quần đùi chạy ra, kinh hô thành tiếng.
"Ngọc Nhân này thật sáng, thật nhẵn, thật vàng, còn vàng hơn cái tôi xem trên video nữa!"
"Ông nội cha mày, cái đó là từ gì mà hình dung vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?"
"Tôi chưa bao giờ thấy cái màu vàng nào như thế, ít nhất cũng đáng mấy trăm triệu."
"Chờ một chút… má nó ông lại nghĩ đến tiền nữa hả!??!!"
Đám đông xung quanh xôn xao, khung cảnh trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.
Giờ khắc này, dù là ai, bất kể đang làm gì, chỉ cần ở gần con đường này đều dừng lại, giơ điện thoại lên chụp ảnh, rồi rối rít đăng lên trang cá nhân, nhóm chat và các phần mềm trò chuyện khác.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán lai lịch của Ngọc Nhân Hoàng Ngọc này.
Trên người có bôi chất huỳnh quang hay là mặc quần áo đặc biệt gì?
Khi họ quan sát kỹ hơn, lại phát hiện Ngọc Nhân Hoàng Ngọc đang đuổi theo cái gì.
"Không đúng, Ngọc Nhân Hoàng Ngọc đang đánh người!"
"Giảm thọ rồi, Ngọc Nhân Hoàng Ngọc đánh người, báo động nhanh lên!"
"Là báo cho yêu linh hay là báo cho viện bảo tàng?"
"Chẳng lẽ đây là phiên bản thực tế của Sự Nổi Dậy Của Bầy Khỉ, Ngọc Nhân sống lại lật đổ loài người?"
Một chủ kênh video ngắn đi ngang qua, toàn thân kích động run rẩy, anh ta lập tức bật điện thoại, vừa cầm giữ ổn định điện thoại vừa lồng tiếng: "Ban đầu mọi người nghĩ đây chỉ là một vụ Ngọc Nhân làm người bị thương bình thường..."
Đây chính là chủ đề hot, anh ta muốn nổi tiếng!!!!
"Thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập, tuế tại Giáp Tý, thiên hạ đại cát, đây chính là hoàng thiên, đây là điềm báo, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Khoan đã, sao mọi người lại quỳ xuống vậy, vậy tôi có nên quỳ không?"
"Không được quỳ, đứng lên cho tôi, đây là cái thời đại nào rồi, quỳ cái gì mà quỳ, tiền bối vất vả lắm mới cho chúng ta đứng thẳng, cũng mẹ nó đứng lên cho tôi!"
Mọi người ồn ào sôi sục, bàn tán xôn xao, đều bị kỳ quan này hấp dẫn.
Nhưng, bọn họ hoàn toàn không nhận thấy được nguy hiểm khủng khiếp tiềm ẩn phía trước.
Con quỷ Thất Tông Tội này có thể khuếch đại vô hạn Thất Tông Nguyên Tội bên trong cơ thể, dù trước mắt đã bị Lục Việt chém chết sắc dục, ngạo mạn, nhưng vẫn còn lại năm loại nguyên tội khác.
Đặc biệt là nguyên tội lười biếng này.
Nếu như không mở ra Hoàng Ngọc thể để ngăn cản, chỉ cần là Lục Việt cũng sẽ nảy sinh ý tưởng "Hôm nay đánh tới đây thôi, nên tan làm, không muốn đi giết con quỷ này nữa".
"Là hình thái của lười biếng Nguyên Tội mà ngươi lại chạy xa như vậy."
"Chắc hẳn cũng mệt rồi, ta tới đưa ngươi đi nghỉ ngơi."
Lục Việt một đường đuổi giết, cuối cùng cũng bắt được cơ hội, mắt thấy con quỷ đã tới chỗ đất trống, thân hình bùng nổ, lập tức thi triển sát chiêu.
Cửu Thiên Đoạn Nhạc 36 đường phủ quét qua… thức thứ hai tiểu quỷ xỉa răng.
Khoảng cách gần như vậy, thậm chí Phủ Ảnh Sâm La còn chưa hoàn toàn thành hình, chỉ thấy ánh sáng xanh đồng lóe lên trong chớp mắt, đầu người đàn ông giận dữ một nơi thân một nẻo.
【 Nguyên Khí + 7 】
Lười biếng Nguyên Tội bị chém chết, còn lại bốn loại Nguyên Tội.
Lục Việt nhìn chằm chằm thi thể đầu một nơi thân một nẻo dưới đất, định thừa cơ đối phương ngưng tụ lại dùng tâm hỏa đốt cho triệt để, nhưng mà, một quyền tâm hỏa đánh ra, thân thể đối phương lại trực tiếp nổ tung, vỡ thành vô số mảnh vụn bắn ra xa.
Trong đầu không có âm thanh nhắc nhở Nguyên Khí tăng lên.
Lục Việt nhíu mày, chẳng lẽ phương thức này không có hiệu quả?
Phải đợi đối phương ngưng tụ lại mới có thể giết chết sao?
Con quỷ Thất Tông Tội này thật quỷ dị, quỷ họa sĩ là Siêu Phàm giả huyết mạch trong tam giáo cửu lưu ngũ hoa bát môn, thủ đoạn thật là khủng bố.
Cũng may không phải đợi quá lâu, các mảnh vỡ thi thể kia lại chậm rãi tụ hợp lại, lần nữa tạo thành một hình tượng người đàn ông với khuôn mặt vặn vẹo, cơ bắp nổi lên.
Đây là... hình thái phẫn nộ Nguyên Tội?
Cặp mắt của người đàn ông lóe lên ngọn lửa giận, căm hận nhìn Lục Việt, thấy Lục Việt không có bất kỳ ảnh hưởng nào, ánh mắt tà ác kia lại quét về phía những người đang giơ điện thoại di động xem náo nhiệt ở đằng xa.
Chỉ là một cái liếc mắt nhìn nhau, người đi đường ở đằng xa liền như bị điện giật, không hiểu tại sao lại đồng loạt bỏ điện thoại xuống, ngọn lửa giận trong lòng vô hình trong nháy mắt bị đốt lên.
"Mẹ kiếp, mày thích gây sự đúng không?"
"Có mỗi dẫm một cái cũng lèm bèm như con gái."
"Mày nhìn cái gì?"
"Nhìn mày đấy thì sao!"
Vốn chỉ là người đứng xem náo nhiệt, giờ phút này lại đồng loạt phẫn nộ.
Chủ quán cơm nhặt cái ghế lên trừng mắt; đầu bếp lao ra từ trong bếp với con dao bầu lóe sáng; những khách hàng khác, người đi đường cũng đồng loạt bỏ điện thoại xuống, hoặc là nhặt gạch đá dưới đất, hoặc từ trong xe lấy ra bình cứu hỏa, bẻ gãy cành cây, phá cái xe inox của hàng rong làm vũ khí hướng về phía Lục Việt mà áp tới.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Ngọc Nhân Hoàng Ngọc đang tiến lại gần.
Trên mặt ai cũng đầy vẻ giận dữ.
Nhưng mà Lục Việt lại chẳng quan tâm, nhìn con quỷ phẫn nộ Nguyên Tội, miệng cười một tiếng nói: "Phẫn nộ làm người ta mất lý trí, không sợ sống chết, nhưng trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều là phù phiếm."
"Ngươi có nghe qua câu, Thương Thiên Dĩ Tử, Hoàng Thiên Đương Lập chưa?"
"Biết gì gọi là Hoàng Thiên không?"
"Nhìn cho kỹ, đừng có chớp mắt!!!"
Trong nháy mắt, hoàng quang xung quanh Lục Việt bùng nổ.
Lần này không chỉ giới hạn bên ngoài cơ thể, mà còn bao trùm cả một phạm vi mười mấy mét xung quanh.
Thực tế, các cấp độ của Đoạn Ngọc Thể đều có một năng lực nhỏ.
Ngọc Thể không chỉ có thể loại bỏ những ảnh hưởng khống chế phi vật lý, mà trong phạm vi có ngọc quang, cũng có hiệu quả tương tự, mặc dù hiệu quả này sẽ giảm dần theo khoảng cách.
Nhưng Hoàng Ngọc Thể giai đoạn thứ ba có uy lực vượt xa trước đây.
Giải trừ khống chế với đám người bình thường này quá dư sức.
Đúng như dự đoán, thấy những người bình thường xung quanh không còn bị ảnh hưởng, con quỷ luống cuống bỏ chạy, nhưng Lục Việt đã sớm khóa mục tiêu, hắn nhảy lên, Thanh Đồng Việt trong tay hạ xuống.
Nhất thức... Nhị thức... Tam thức...
Lục Việt liên tục đánh ra hơn mười thức.
Phủ Ảnh Sâm La!
Gần trăm đạo phủ ảnh trải khắp trời đất, bốn phương tám hướng đánh tới, vây khốn con quỷ một cách chắc chắn, Thanh Đồng Việt với hình mặt người thú giống như gào thét, mang theo sát ý kinh người, thừa dịp con quỷ Thất Tông Tội không kịp phản ứng, mười mấy đạo sát chiêu ẩn mình trong đó đã lặng lẽ hạ xuống, chém cho tan xác.
Phẫn nộ Nguyên Tội khá đấy!
Nhưng gần như là trong nháy mắt, cái xác bị xẻ làm tám mảnh kia lại đột nhiên nhúc nhích, với tốc độ cực nhanh hướng phía trước mà chạy.
Lục Việt không kịp suy nghĩ thêm tại sao chỉ còn một cái chân bỏ chạy, lập tức đuổi theo, cuối cùng ở trăm mét bên ngoài thành công chém cái chân kia nát bấy.
Nhưng trong đầu vẫn không có âm thanh nhắc nhở Nguyên Khí tăng lên.
Kế điệu hổ ly sơn?
Lục Việt nhíu mày, quyết đoán chạy về chỗ cũ.
(hết chương này)
Khi Lục Việt dọc theo dấu vết đuổi giết con quỷ Thất Tông Tội kia.
Lúc này đã hơn bảy giờ tối, ngay tại khu dân phòng này, đám người làm thuê kết thúc một ngày vất vả, họ đang tụ tập từng nhóm ba, bốn người ở ven đường một quán cơm bình dân, hưởng thụ chút ít thời gian thư thả sau giờ làm.
Một người công nhân đội mũ bảo hiểm màu vàng dính đầy bụi bẩn, trông như người làm ở công trường gần đó, đang kể về chuyện đã xảy ra với mình:
"Hôm qua tôi làm ở công trường, tận mắt thấy máy xúc đào được một cái mộ, lúc đó mọi người đều chạy lại xem, thấy trong đó chôn không ít bảo bối, nào là đồ gốm sứ, nào là đồ kim ngân đầy cả một đống, đến khi tôi chạy tới, thấy trong mộ có một khối ngọc hình người, thứ đó đúng là trân bảo hiếm có."
"Ông uống nhiều rượu rồi phải không, ngọc có gì quý giá, có chỗ bán cả cân kìa."
"Ông biết cái gì, ông có nghe câu ngọc trắng thì đắt, ngọc phỉ thúy thì đẹp, hoàng ngọc là nhất chưa? Tôi nghe nói trước đây chỉ người hoàng tộc mới được đeo hoàng ngọc, khối ngọc hình người kia chính là làm từ hoàng ngọc, dù chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng chắc cũng phải đáng giá mấy trăm vạn đấy."
Hoàng ngọc loại này cực kỳ hiếm, còn hoàng ngọc thượng phẩm thì càng hiếm có hơn.
Cổ thư "Ngọc Kỷ" có viết: "Hoàng như chưng Lịch, viết ngọt". Màu cam hoàng và màu phách đều là để hình dung vẻ đẹp của ngọc như màu lòng đỏ trứng gà sau khi chưng cách thủy.
Trong "Yến nhàn thanh phần thưởng tiên" cũng nói "Ngọc lấy cam hoàng là hơn, mỡ dê thứ hai". Hoàng ngọc màu cam đứng hàng đầu, ngọc mỡ dê xếp thứ hai.
Nghe nói ở các buổi đấu giá tư nhân, một số đồ chạm khắc liên quan tới hoàng ngọc, ví dụ như móc thắt lưng bằng hoàng ngọc, đồ trang trí hình thú bằng hoàng ngọc, mặt người phượng bằng hoàng ngọc,... đều được bán với giá hàng triệu.
Hơn nữa, từ xưa đến nay, người trong nước luôn có tâm lý yêu thích đặc biệt với màu vàng này, màu sắc giống như mặt trời, trông quý khí, đó chính là màu của Đế Vương.
"Thứ đó ông nhặt được à?" Một người cùng bàn tò mò hỏi.
"Ai, tôi có phúc phận đó đâu, là cái ông thợ lái máy đào lén lút mang đi mất, còn bỏ cả máy đào nữa, nghe nói giờ đang bắt ông thợ máy đào đó vì tội làm hỏng vật quý..."
Mọi người nghe xong thì tiếc rẻ, thầm nghĩ nếu nhặt được khối hoàng ngọc đó thì đời này không lo ăn mặc, những người xung quanh nghe chuyện liền nhao nhao giải thích khoa học, cho rằng đồ vật quý giá như vậy, người bình thường làm gì có đường mà tiêu thụ, vừa mang ra liền bị bắt ngay.
Nghe nói như thế, những người khác trong quán cơm cũng bắt đầu hào hứng, lấy chuyện này làm mồi nhậu, vừa uống rượu vừa nhập vai làm người lái máy xúc, phân tích cách chạy trốn hoàn hảo, thậm chí còn vận dụng 36 kế để suy diễn.
Nhưng vào lúc này, một người công nhân đột nhiên dụi mắt ngơ ngác, lẩm bẩm: "Tôi có phải uống say rồi không, mọi người nhìn đằng kia, có phải là một khối hoàng ngọc hình người không?"
Mấy người cùng bàn nghe vậy thì trêu chọc, bảo mới uống có vài chén mà đã nói linh tinh rồi à?
"Không, không phải, tôi thấy thật mà!" Người công nhân vội giải thích, giọng kích động mà run run: "Mọi người nhìn kia kìa, đó là Tiểu Hoàng Nhân thật đấy!!!!"
"Thần mẹ nó Tiểu Hoàng Nhân!" Một người làm thuê trẻ tuổi bên cạnh không nhịn được chế giễu.
Khi càng có nhiều người bắt đầu "nói nhảm", những người xung quanh rối rít quay đầu, rồi sau đó trong mắt họ dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy một vệt sáng màu vàng chói mắt, tựa như mặt trời mới mọc, đang di chuyển với tốc độ kinh người, mang theo một khí thế không gì cản nổi, lao nhanh về phía bọn họ.
"Đây không phải Tiểu Hoàng Nhân, đây là Ngọc Nhân, Hoàng Ngọc Nhân, còn lớn hơn cái trong mộ kia gấp mấy chục lần, tôi tận mắt thấy rồi, giống hệt luôn." Người công nhân lúc nãy tay cầm chén rượu trắng, tuy mắt có chút say lờ đờ nhưng vẫn khẳng định chắc chắn.
"Má ơi! Tôi chỉ nghe xác sống trỗi dậy chứ chưa nghe Ngọc Nhân sống lại bao giờ, ông chắc là không phải đóng phim đó chứ? Tên phim là gì? Tôi nhất định sẽ đến Macao Venice Film ủng hộ." Một người dân phòng trẻ tuổi chỉ mặc quần đùi chạy ra, kinh hô thành tiếng.
"Ngọc Nhân này thật sáng, thật nhẵn, thật vàng, còn vàng hơn cái tôi xem trên video nữa!"
"Ông nội cha mày, cái đó là từ gì mà hình dung vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?"
"Tôi chưa bao giờ thấy cái màu vàng nào như thế, ít nhất cũng đáng mấy trăm triệu."
"Chờ một chút… má nó ông lại nghĩ đến tiền nữa hả!??!!"
Đám đông xung quanh xôn xao, khung cảnh trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.
Giờ khắc này, dù là ai, bất kể đang làm gì, chỉ cần ở gần con đường này đều dừng lại, giơ điện thoại lên chụp ảnh, rồi rối rít đăng lên trang cá nhân, nhóm chat và các phần mềm trò chuyện khác.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán lai lịch của Ngọc Nhân Hoàng Ngọc này.
Trên người có bôi chất huỳnh quang hay là mặc quần áo đặc biệt gì?
Khi họ quan sát kỹ hơn, lại phát hiện Ngọc Nhân Hoàng Ngọc đang đuổi theo cái gì.
"Không đúng, Ngọc Nhân Hoàng Ngọc đang đánh người!"
"Giảm thọ rồi, Ngọc Nhân Hoàng Ngọc đánh người, báo động nhanh lên!"
"Là báo cho yêu linh hay là báo cho viện bảo tàng?"
"Chẳng lẽ đây là phiên bản thực tế của Sự Nổi Dậy Của Bầy Khỉ, Ngọc Nhân sống lại lật đổ loài người?"
Một chủ kênh video ngắn đi ngang qua, toàn thân kích động run rẩy, anh ta lập tức bật điện thoại, vừa cầm giữ ổn định điện thoại vừa lồng tiếng: "Ban đầu mọi người nghĩ đây chỉ là một vụ Ngọc Nhân làm người bị thương bình thường..."
Đây chính là chủ đề hot, anh ta muốn nổi tiếng!!!!
"Thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập, tuế tại Giáp Tý, thiên hạ đại cát, đây chính là hoàng thiên, đây là điềm báo, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Khoan đã, sao mọi người lại quỳ xuống vậy, vậy tôi có nên quỳ không?"
"Không được quỳ, đứng lên cho tôi, đây là cái thời đại nào rồi, quỳ cái gì mà quỳ, tiền bối vất vả lắm mới cho chúng ta đứng thẳng, cũng mẹ nó đứng lên cho tôi!"
Mọi người ồn ào sôi sục, bàn tán xôn xao, đều bị kỳ quan này hấp dẫn.
Nhưng, bọn họ hoàn toàn không nhận thấy được nguy hiểm khủng khiếp tiềm ẩn phía trước.
Con quỷ Thất Tông Tội này có thể khuếch đại vô hạn Thất Tông Nguyên Tội bên trong cơ thể, dù trước mắt đã bị Lục Việt chém chết sắc dục, ngạo mạn, nhưng vẫn còn lại năm loại nguyên tội khác.
Đặc biệt là nguyên tội lười biếng này.
Nếu như không mở ra Hoàng Ngọc thể để ngăn cản, chỉ cần là Lục Việt cũng sẽ nảy sinh ý tưởng "Hôm nay đánh tới đây thôi, nên tan làm, không muốn đi giết con quỷ này nữa".
"Là hình thái của lười biếng Nguyên Tội mà ngươi lại chạy xa như vậy."
"Chắc hẳn cũng mệt rồi, ta tới đưa ngươi đi nghỉ ngơi."
Lục Việt một đường đuổi giết, cuối cùng cũng bắt được cơ hội, mắt thấy con quỷ đã tới chỗ đất trống, thân hình bùng nổ, lập tức thi triển sát chiêu.
Cửu Thiên Đoạn Nhạc 36 đường phủ quét qua… thức thứ hai tiểu quỷ xỉa răng.
Khoảng cách gần như vậy, thậm chí Phủ Ảnh Sâm La còn chưa hoàn toàn thành hình, chỉ thấy ánh sáng xanh đồng lóe lên trong chớp mắt, đầu người đàn ông giận dữ một nơi thân một nẻo.
【 Nguyên Khí + 7 】
Lười biếng Nguyên Tội bị chém chết, còn lại bốn loại Nguyên Tội.
Lục Việt nhìn chằm chằm thi thể đầu một nơi thân một nẻo dưới đất, định thừa cơ đối phương ngưng tụ lại dùng tâm hỏa đốt cho triệt để, nhưng mà, một quyền tâm hỏa đánh ra, thân thể đối phương lại trực tiếp nổ tung, vỡ thành vô số mảnh vụn bắn ra xa.
Trong đầu không có âm thanh nhắc nhở Nguyên Khí tăng lên.
Lục Việt nhíu mày, chẳng lẽ phương thức này không có hiệu quả?
Phải đợi đối phương ngưng tụ lại mới có thể giết chết sao?
Con quỷ Thất Tông Tội này thật quỷ dị, quỷ họa sĩ là Siêu Phàm giả huyết mạch trong tam giáo cửu lưu ngũ hoa bát môn, thủ đoạn thật là khủng bố.
Cũng may không phải đợi quá lâu, các mảnh vỡ thi thể kia lại chậm rãi tụ hợp lại, lần nữa tạo thành một hình tượng người đàn ông với khuôn mặt vặn vẹo, cơ bắp nổi lên.
Đây là... hình thái phẫn nộ Nguyên Tội?
Cặp mắt của người đàn ông lóe lên ngọn lửa giận, căm hận nhìn Lục Việt, thấy Lục Việt không có bất kỳ ảnh hưởng nào, ánh mắt tà ác kia lại quét về phía những người đang giơ điện thoại di động xem náo nhiệt ở đằng xa.
Chỉ là một cái liếc mắt nhìn nhau, người đi đường ở đằng xa liền như bị điện giật, không hiểu tại sao lại đồng loạt bỏ điện thoại xuống, ngọn lửa giận trong lòng vô hình trong nháy mắt bị đốt lên.
"Mẹ kiếp, mày thích gây sự đúng không?"
"Có mỗi dẫm một cái cũng lèm bèm như con gái."
"Mày nhìn cái gì?"
"Nhìn mày đấy thì sao!"
Vốn chỉ là người đứng xem náo nhiệt, giờ phút này lại đồng loạt phẫn nộ.
Chủ quán cơm nhặt cái ghế lên trừng mắt; đầu bếp lao ra từ trong bếp với con dao bầu lóe sáng; những khách hàng khác, người đi đường cũng đồng loạt bỏ điện thoại xuống, hoặc là nhặt gạch đá dưới đất, hoặc từ trong xe lấy ra bình cứu hỏa, bẻ gãy cành cây, phá cái xe inox của hàng rong làm vũ khí hướng về phía Lục Việt mà áp tới.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Ngọc Nhân Hoàng Ngọc đang tiến lại gần.
Trên mặt ai cũng đầy vẻ giận dữ.
Nhưng mà Lục Việt lại chẳng quan tâm, nhìn con quỷ phẫn nộ Nguyên Tội, miệng cười một tiếng nói: "Phẫn nộ làm người ta mất lý trí, không sợ sống chết, nhưng trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều là phù phiếm."
"Ngươi có nghe qua câu, Thương Thiên Dĩ Tử, Hoàng Thiên Đương Lập chưa?"
"Biết gì gọi là Hoàng Thiên không?"
"Nhìn cho kỹ, đừng có chớp mắt!!!"
Trong nháy mắt, hoàng quang xung quanh Lục Việt bùng nổ.
Lần này không chỉ giới hạn bên ngoài cơ thể, mà còn bao trùm cả một phạm vi mười mấy mét xung quanh.
Thực tế, các cấp độ của Đoạn Ngọc Thể đều có một năng lực nhỏ.
Ngọc Thể không chỉ có thể loại bỏ những ảnh hưởng khống chế phi vật lý, mà trong phạm vi có ngọc quang, cũng có hiệu quả tương tự, mặc dù hiệu quả này sẽ giảm dần theo khoảng cách.
Nhưng Hoàng Ngọc Thể giai đoạn thứ ba có uy lực vượt xa trước đây.
Giải trừ khống chế với đám người bình thường này quá dư sức.
Đúng như dự đoán, thấy những người bình thường xung quanh không còn bị ảnh hưởng, con quỷ luống cuống bỏ chạy, nhưng Lục Việt đã sớm khóa mục tiêu, hắn nhảy lên, Thanh Đồng Việt trong tay hạ xuống.
Nhất thức... Nhị thức... Tam thức...
Lục Việt liên tục đánh ra hơn mười thức.
Phủ Ảnh Sâm La!
Gần trăm đạo phủ ảnh trải khắp trời đất, bốn phương tám hướng đánh tới, vây khốn con quỷ một cách chắc chắn, Thanh Đồng Việt với hình mặt người thú giống như gào thét, mang theo sát ý kinh người, thừa dịp con quỷ Thất Tông Tội không kịp phản ứng, mười mấy đạo sát chiêu ẩn mình trong đó đã lặng lẽ hạ xuống, chém cho tan xác.
Phẫn nộ Nguyên Tội khá đấy!
Nhưng gần như là trong nháy mắt, cái xác bị xẻ làm tám mảnh kia lại đột nhiên nhúc nhích, với tốc độ cực nhanh hướng phía trước mà chạy.
Lục Việt không kịp suy nghĩ thêm tại sao chỉ còn một cái chân bỏ chạy, lập tức đuổi theo, cuối cùng ở trăm mét bên ngoài thành công chém cái chân kia nát bấy.
Nhưng trong đầu vẫn không có âm thanh nhắc nhở Nguyên Khí tăng lên.
Kế điệu hổ ly sơn?
Lục Việt nhíu mày, quyết đoán chạy về chỗ cũ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận