Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 27:, di tích

Chương 27: Di tích Thái Thành, khu tây thành.
Lúc này đã đêm khuya. Khu buôn bán sầm uất ngày thường giờ phút này tựa như một ốc đảo tĩnh mịch. Trong phạm vi ba cây số, xe tuần tra, xe cứu hỏa, xe quân sự cùng xe cứu thương cải trang nườm nượp tiến vào, cả khu vực chìm trong bầu không khí xơ xác tiêu điều và căng thẳng. Lúc này, chiếc chuông đồng to lớn đặt ở đầu đoàn xe thu hút mọi ánh nhìn.
Keng~
Chuông đồng tự động rung lên, không có người điều khiển, bùa vàng bay múa, không khí xung quanh phảng phất như bị khuấy động, tạo thành từng đợt sóng gợn lan tỏa như mặt nước rung động. Các tòa cao ốc đen kịt vốn có bắt đầu biến đổi khi sóng gợn lan đến, tường ngoài dần dần trở nên mơ hồ, sau đó liên tục kéo ngang, kéo cao, cho đến khi xung quanh xuất hiện những ảo ảnh cao ốc giống hệt bản thể. Chỉ có điều, các cao ốc này đều được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng.
"Lưu đội phó, sau hơn một tháng nỗ lực, cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc, chỉ cần giải quyết nơi này, sự kiện mất dương khí sẽ được giải quyết." Một đội viên thực tập không giấu nổi sự vui mừng trong lòng, giọng nói đầy hy vọng.
Thế nhưng, người được gọi là Lưu đội phó lại đầy vẻ mặt ngưng trọng nhìn lớp sương mù bay ra từ cao ốc, cau mày nói: "Không dễ dàng vậy đâu, lớp sương mù kia không bình thường, hình như là tà khí."
"Tà khí là gì?" Thực tập sinh khó hiểu. Cậu ta chỉ biết âm khí, quỷ khí, hãi tức, thi khí...
"Các loại tâm tình tiêu cực cùng dục vọng, tỷ như tham lam, ghen tị, phẫn nộ..., loại tà khí này một khi tích tụ rất dễ ảnh hưởng từ trường của một người, ta cho rằng đây chính là nguyên nhân khiến những người ban đầu trong sự kiện mất dương khí bị mất đi dương khí."
Thực tập sinh kinh hãi: "Đáng sợ vậy sao, vậy chúng ta..."
"Trong tình huống bình thường, tâm tình tiêu cực của con người sẽ bị thiên địa tự nhiên tịnh hóa, chỉ là nơi này là tình huống đặc biệt, có lẽ phía sau màn đang giở trò quỷ."
"Tâm tình tiêu cực thực chất hóa, tạo thành tà khí ảnh hưởng đến thế giới thật, tạo ra tòa cao ốc không tồn tại này, nếu không có pháp khí chuyên dụng do ngành nghiên cứu chế tạo, rất khó phát hiện."
"Nguồn gốc trong này không phải là Vô Tâm quỷ bình thường, rất có thể là Vô Tâm Quỷ Vương trốn ra từ trong di tích, nó đang hấp thụ những tâm tình tiêu cực này để lớn mạnh."
Trong lòng thực tập sinh khẽ run. Dù mới vào nghề không lâu, nhưng cậu ta hiểu rất rõ lý do tại sao sự kiện linh dị ở Thái Thành gần đây lại xảy ra thường xuyên hơn trước, đó là vì di tích không rõ xâm nhập Thái Thành. Triều cường linh khí dâng trào làm hồi sinh các hiện tượng linh dị. Đồng thời kéo theo hàng loạt sự kiện linh dị đặc biệt trùng điệp ở mức độ cao.
"Những người bị hại kia vừa sinh ra tâm tình tiêu cực vừa bị ảnh hưởng bởi tà khí này, dẫn đến mất đi dương khí, sau khi chết không cam tâm biến thành quỷ báo thù người sống, hút dương khí của người sống, che phủ một tầng mùi hôi thối trên người."
"Nếu như không kịp thời giải quyết, đợi một thời gian, cho dù chỉ là Vô Tâm Quỷ Vương chạy trốn khỏi di tích này cũng có thể gây ra đại họa cho thế giới." Vẻ mặt Lưu đội phó vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, tiếng bước chân từ xa truyền đến, mấy người nam nữ với dáng vẻ khác nhau nhanh chóng tiến lại gần cao ốc, mỗi người đều tản ra khí tức nguy hiểm, họ đều là những thành viên xuất sắc của Đội Siêu Phàm Giả thuộc Cục An Toàn Thái Thành.
"Lưu đội phó, trừ đội trưởng không thể phân thân ra thì mấy đội trưởng khác đều đã tới, sau khi thương nghị họ quyết định tối nay sẽ giải quyết Vô Tâm Quỷ Vương còn chưa trưởng thành kia."
Đội viên thực tập nhìn về phía xa xa, trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ. Mỗi một người ở đó đều là những Siêu Phàm giả có Thần tàng Tứ Trọng Thiên trở lên. Họ cũng chính là đội trưởng của các đội Siêu Phàm giả thuộc Cục An Toàn Thái Thành. Đến giai đoạn này, họ gần như không thể bị vũ khí nóng giết chết.
Không lâu sau, một tiếng nổ lớn dữ dội vang lên từ bên trong cao ốc, làm rung chuyển cả con phố, ngay sau đó, một bóng người từ trên trời rơi xuống, mang theo khí tức khiến người ta kinh hãi, những người có thị lực tốt đều thấy rõ người rơi xuống đó không có trái tim. Vài giây sau, các đội trưởng khác cũng nhảy ra khỏi cao ốc.
"Được rồi, Vô Tâm Quỷ Vương đã có người giải quyết, bây giờ đến lượt chúng ta, ta quan sát qua, trong tòa cao ốc này vẫn còn dấu hiệu người bị hại, cùng một vài Quỷ Vật sót lại, phải nhanh chóng tiến hành cứu viện."
"Lưu đội phó, phía trên vẫn chưa có mệnh lệnh."
"Không kịp đợi nữa, sự kiện linh dị chính là mệnh lệnh!" Lưu đội phó nói chắc như đinh đóng cột: "Đổi vị trí mà nghĩ, nếu như người nhà của ngươi, con cái, bạn bè bị mắc kẹt ở nơi nguy hiểm, sống chết chưa rõ, ngươi sẽ hy vọng những Siêu Phàm giả có năng lực cứu người như chúng ta ở bên ngoài chờ mệnh lệnh, hay là xông vào cho họ một tia hy vọng sống sót?"
Tiếp đó, Lưu đội phó chỉ đích danh, cùng với bản thân mình tổng cộng bảy Siêu Phàm giả bước vào cao ốc.
Ầm ầm...
Hơn mười chiếc xe chuyên dụng tiến đến gần, đèn pha bật sáng như ban ngày, nhưng ánh sáng ngay lập tức biến mất trước cao ốc, như thể ranh giới giữa nhân gian và địa ngục đã phân biệt rõ ràng.
Bên ngoài, thực tập sinh căng thẳng tinh thần, như lâm đại địch, nắm chặt bộ đàm chuyên dụng, luôn chú ý động tĩnh trong cao ốc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
"Tầng hai vẫn còn người may mắn sống sót, mấy người các cậu lên tầng ba xem sao..." Âm thanh trầm ổn của Lưu đội phó rốt cuộc vang lên từ bộ đàm, nhưng ngay sau đó tín hiệu bị gián đoạn.
Thử thử... Thử thử...
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai kinh hoàng vang lên từ bộ đàm: "Lưu đội phó, dương khí của tôi đang tiêu tan nhanh chóng! ! ! !"
"Tôi cũng vậy, nơi này quá tà môn, tôi sắp không chịu nổi rồi!"
"Dương hỏa của tôi tắt một ngọn rồi..."
Thực tập sinh nghe vậy, trong lòng cả kinh. Cơ thể người có ba ngọn dương hỏa đốt cháy, trên đỉnh đầu và hai vai mỗi bên một ngọn, nếu như một trong số đó tắt nghĩa là từ trường của cơ thể rối loạn, các loại tạng phủ sẽ xâm nhập gây ra trăm bệnh. Nếu như hai ngọn cùng tắt, cơ thể sẽ giống như xác chết vô tri vô giác, thuộc vào trạng thái bán sinh bán tử. Một khi cả ba ngọn dương hỏa đều tắt hết, có nghĩa là tử vong.
"Mọi người xung quanh tập hợp lại!" Giọng Lưu đội phó kiên định quyết đoán, bình tĩnh chỉ huy mọi người: "Hai người một tổ, dựa vào dương hỏa của nhau có thứ tự rút lui."
Dưới sự chỉ huy của Lưu đội phó, mọi người nhanh chóng tìm đến đồng đội của mình, bộ đàm liên tục truyền đến tiếng đồng đội báo bình an.
Thực tập sinh vừa thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó cậu ta chợt nhận ra có điều gì đó không đúng! Rõ ràng chỉ có bảy người đi vào, hai hai lập đội hẳn là sẽ có người bị bỏ lại, nhưng tại sao ai nấy đều thông báo mình đã lập đội thành công? Vậy thì, cái người đồng đội kia là ai? ! ! ! !
Ngay lúc này, bộ đàm đột nhiên phát ra một giọng nói quen thuộc: "Lưu đội phó, tôi đã tìm được người may mắn còn sống, mọi người dựa vào tôi."
Con ngươi của thực tập sinh co rút lại, chuyện này... Đây là giọng nói của mình! ! Cái con quỷ trà trộn vào trong đội ngũ, vậy mà đang giả mạo mình! ! !
"Lưu đội phó, mau rút lui! Có kẻ lạ trà trộn vào rồi!" Thực tập sinh kinh hoàng hô lớn.
Thế nhưng, không có ai đáp lại từ bộ đàm, một lát sau, giọng của Lưu đội phó trở nên vô cùng sốt ruột: "Tà khí thành sát, ảnh hưởng đến ngũ quan, đây là quỷ đả tường! Mọi người lập tức rút lui, không được quay đầu lại, không được dừng lại!"
Thực tập sinh bên ngoài đột ngột ngẩng đầu lên, phát hiện lớp sương mù bao quanh tòa nhà đột nhiên lan rộng ra gấp mấy chục lần, và bao bọc hoàn toàn cả tòa nhà.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Lưu đội phó cõng theo mấy bóng người đầy thương tích trốn thoát ra. Toàn bộ xe xung quanh cao ốc lùi lại phía sau mấy chục mét.
Rất nhanh, thông tin đầu tiên từ Trấn Ma Tư Thái Thành truyền đến.
"Trấn Ma Tư Thái Thành phát Huyền Thưởng Lệnh đến toàn thành, phàm là Siêu Phàm giả có dương hỏa loại hình hoặc có năng lực nhìn thấu ảo ảnh đến cứu người còn sống sót, tiền thưởng năm trăm ngàn, một vé vào cửa di tích.
Đêm nay, giới Siêu Phàm giả Thái Thành bùng nổ! !...
...
Bên kia, sau khi tiễn Lý Hạo rời đi vội vã, Lục Việt ngồi xe tuần tra của nhân viên trị an trở lại tiểu khu, tiện thể mời mấy nhân viên trị an đang thức đêm tăng ca ăn chút đồ ăn khuya, để nắm bắt thêm một vài tình hình cơ bản ở khu tây thành.
Sau khi mua xong đồ ăn, Lục Việt vừa lo lắng cho sự nguy hiểm không biết ở khu tây thành, vừa lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, nhẹ nhàng xoay.
Thế nhưng, ngay khi cậu vừa đẩy cửa ra, cả người bỗng chốc cứng đờ.
Trước mặt cậu là Trương Nhã Linh người đầy bùn đất.
Cô ta đang đứng trong phòng khách, trên lưng khiêng một thứ gì đó dài được bọc kín.
"Ngươi trở lại rồi à?" Giọng điệu của cô ta như thể đã chờ đợi từ lâu.
"Bên ngoài có rất nhiều người bắt ta, ta có thể ở chỗ này một thời gian được không?" Trương Nhã Linh biểu cảm ngây ngốc, hai tay nắm chặt vạt áo, ra vẻ yếu ớt đáng thương như đứa trẻ bất lực.
Lục Việt: "..."
Trước không phải là tình nguyện nhảy lầu cũng phải đi sao? Tại sao bây giờ lại tự mình tìm tới cửa?
Lục Việt: "Về nguyên tắc, ta không thể thu nhận ngươi."
"Ồ." Trương Nhã Linh lôi kéo hành lý hướng ra cửa sổ... Đi tới... Đi tới... Như một bộ phim quay chậm mấy chục lần, vừa bước vừa quay đầu, đi mãi vẫn không đến ban công.
Khóe mắt Lục Việt co giật, cô nàng đang cố tình diễn cảnh quay chậm đó sao! ! !
"Để ngươi ở lại cũng không phải là không thể, nhưng chúng ta phải ước pháp tam chương."
"Hẹn, hẹn, hẹn..." Trương Nhã Linh như gà mổ thóc gật đầu lia lịa.
Những lời này của mình sao cứ có cảm giác như đang thừa cơ người ta gặp khó khăn vậy.
"Thứ nhất, bây giờ bên ngoài đang truy nã ngươi, tiền thưởng một trăm ngàn, nếu như ngươi bị bắt sẽ rất nguy hiểm, cho nên ngươi phải nghe lời ta, có chuyện gì phải báo cho ta trước."
"Nghe."
"Thứ hai, ta thu nhận ngươi, bao ăn bao ở, nhưng cũng mạo hiểm đến tính mạng, ta phải cho ngươi hiểu biết thêm chút, biết chuyện mà không báo còn bao che sẽ bị đi tù, cho nên sẽ có rất nhiều chỗ cần đến ngươi, ngươi phải giúp ta."
"Giúp."
"Thứ ba, lại ước pháp tam chương."
"À? ? ? ? ? Ta đi đây." Trương Nhã Linh lôi kéo hành lý hướng ban công đi tới, nhấc chân phải lên cúi xuống, lại muốn nhảy lầu.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận