Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 188:, ở trước mặt ta trang bức, tìm chết
Chương 188: Ở trước mặt ta làm màu, tự tìm đường chết
Lục Việt suy tính một chút, cảm thấy quả thật có khả năng này. Nhưng mục tiêu chính của hắn trong chuyến đi này là tìm cho ra vị họa sĩ quỷ bí ẩn kia, nếu không tiến lên điều tra cho rõ ngọn ngành, thì chuyến đi đến thôn Khổ Hải này xem như bỏ phí, với lại về sau còn để đối phương ngấm ngầm phá rối, chi bằng nhân cơ hội này giải quyết dứt điểm luôn.
"Có cần ta giúp một tay không?" Chung quan giám khảo hỏi.
"Không cần, chỉ là đối phó với một con chuột trốn chui trốn nhủi thôi, chung quan giám khảo cứ bận việc của ngươi là được." Lục Việt khéo léo từ chối.
Dù sao việc tìm hài cốt của Tiểu Hồng và giải trừ nguy cơ vỡ đê của Khổ Hải, liên quan đến an nguy của thôn Khổ Hải và các thôn xung quanh, mới là đại sự hàng đầu. Còn việc tìm họa sĩ quỷ kia, so ra thì chỉ là chuyện nhỏ.
Lục Việt sau khi cáo từ, liền lập tức hướng theo phương hướng tấm da kia chỉ dẫn mà đuổi theo. Nhưng mà đuổi theo đuổi theo, hắn phát hiện phương hướng này lại là nhà của Vương Lão Tam....
Cùng lúc đó, tại nhà của Vương Lão Tam ở thôn Khổ Hải.
Nữ sinh viên đã thay quần áo khác thấy Lục Việt quay trở lại, cảm thấy hết sức bất ngờ, hỏi tình hình của Chung tỷ, Lục Việt cười đáp, tất cả đều bình yên, sau đó kéo nàng vào sân.
"Lục cố vấn, có chuyện gì sao?" Nữ sinh viên nghi hoặc hỏi.
Lục Việt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nữ sinh viên, mấy giây sau, đột nhiên mở miệng nói: "Có ai nói với ngươi, dung mạo ngươi rất xinh đẹp không?"
Nữ sinh viên cúi đầu, ngượng ngùng trả lời: "Lục cố vấn, ngươi..."
"Đừng để ý, ta chỉ nói là da dẻ của ngươi được chăm sóc thật tốt."
"Da dẻ tốt như vậy mà chỉ để trưng bày, thì thật quá đáng tiếc."
"Lục cố vấn, ta không hiểu ý ngươi."
"Ta có thể hiểu được ý của cái hàng giả này." Đột nhiên, bên ngoài sân truyền đến một thanh âm vang lên, nữ sinh viên hướng ra ngoài nhìn, chỉ thấy một Lục Việt khác xuất hiện ở cửa.
"Không sai, thủ pháp của ngươi, quỷ họa sĩ quả thực cao siêu."
"Hơn nữa đúng như ta đoán, ngươi vốn cũng không cần da thật của mình, chỉ cần vẽ người khác lên da, thì sẽ hiện ra bộ dáng của người khác."
"Cái hàng giả này nhìn còn trắng hơn cả ta, cái nguyên liệu vẽ da này sẽ không phải là của phụ nữ đấy chứ, bất quá việc đó không liên quan gì tới ta."
"Bây giờ ta chỉ hỏi một vấn đề, vị quỷ họa sĩ sau lưng ngươi ở đâu?"
Khóe miệng của Lục Việt giả bên trong sân hơi nhếch lên, hoàn toàn không lộ ra vẻ nóng giận khi bị vạch trần, ngược lại còn nở một nụ cười chuẩn mực của nhân vật phản diện, hai tay chấp lại nói: "Vốn còn muốn chơi thêm chút nữa, ngươi xuất hiện lúc này, thật là mất hứng..."
Ầm!
Lời còn chưa dứt, Lục Việt đột nhiên ra tay. Hai nắm đấm ngưng tụ pháp tướng lôi điện đánh tới, mặt của tên hàng giả cứng đờ, có chút hoảng loạn, nó hoàn toàn không ngờ đến, Lục Việt còn đang nói chuyện một giây trước lại đột nhiên trở mặt, đến khi nó kịp phản ứng muốn ngăn cản thì đã đánh giá quá cao thực lực của chính mình.
Theo một tiếng nổ lớn, thân thể hàng giả bay ra ngoài, nặng nề đập vào một bức tường gạch trong sân, tường gạch đổ sập, ngay cả ngực hàng giả cũng bị rách toạc ra một miệng lớn, bên trong còn có tiếng lôi điện tí tách.
"Cho ngươi cơ hội mà không biết quý trọng."
"Ở trước mặt ta làm màu, tự tìm đường chết!"
Không có vấn đề nào mà hành hung một trận không giải quyết được, nếu có, vậy có nghĩa là đánh chưa đủ ác, không khiến đối phương sợ hãi.
Lục Việt bước nhanh về phía trước, sát khí trong nháy mắt tràn ngập.
Sắc mặt hàng giả đại biến, vượt qua bức tường đổ nát điên cuồng bỏ chạy.
Lục Việt dậm chân xuống đất, như đạn pháo ở phía sau dần dần áp sát.
"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
"Chỉ biết núp trong bóng tối giở trò xấu?"
"Ngươi có nghe qua câu 'phú quý hiểm trung cầu' chưa?"
"Có muốn thử giết ta không, giết chết ta rồi cả túi da, xương và máu này của ta cũng cho ngươi, ngươi muốn dùng thế nào thì cứ việc."
Hàng giả ở phía trước nhìn Lục Việt dần dần ép tới gần, cuối cùng dừng bước, trong tay lại xuất hiện một cây Thanh Đồng Việt giống hệt của Lục Việt.
"Xem ra bài học ngày hôm qua vẫn còn mới mẻ với ngươi đấy."
"Cây Thanh Đồng Việt này là do tên quỷ họa sĩ sau lưng ngươi tạo ra sau à."
"Câu tiếp theo của 'phú quý hiểm trung cầu', ngươi có biết là gì không?"
Lục Việt cũng ngay lập tức móc ra Thanh Đồng Việt, mắt lộ hung quang xông tới.
Hai phủ va chạm trong nháy mắt, Thanh Đồng Việt trong tay hàng giả xuất hiện vết nứt, ngay sau đó gãy đôi, Lục Việt nắm lấy cơ hội này, thừa thế chém tới.
Thanh đồng quang mang chớp lóe, chỉ một chút đã chém thành hai khúc.
Nhìn t·hi t·hể trên mặt đất, Lục Việt bắn ngón trỏ ra, một đống tâm hỏa bay ra, thân thể tên hàng giả trong nháy mắt bị ngọn lửa bao trùm, cuối cùng hóa thành tro bụi.
【 Nguyên Khí + 1 】
Kết thúc trận chiến, lúc này nữ sinh viên cũng từ nhà của Vương Lão Tam chạy tới.
"Lục cố vấn, cái hàng giả kia c·hết rồi sao?"
Lục Việt mặt không đổi sắc trả lời: "Nghỉ, cuối cùng cũng là nghỉ."
"Lục cố vấn, ngươi thật là lợi hại..." Nữ sinh viên tỏ vẻ sợ hãi vừa khen Lục Việt vừa cẩn thận từng chút đến gần chỗ tàn tro kia, vừa đi vừa lẩm bẩm suýt chút nữa thì bị tên hàng giả này lừa.
Nhưng mà, ngay lúc nàng lướt qua người Lục Việt, khóe miệng nữ sinh viên đột nhiên nhếch lên, rút một con dao găm đâm về phía Lục Việt.
Đâm...
Lục Việt như đã có phòng bị từ trước, tay cầm Thanh Đồng Việt chém một phát vào vai nữ sinh viên, quỷ dị là, vai của nữ sinh viên kia không hề chảy máu.
"Ta đã nói rồi, nghỉ, cuối cùng cũng là nghỉ!"
"Ngươi làm sao phát hiện ra ta?"
"Vì tấm da này, ta không chọn phương pháp luyện chế da vẽ tranh truyền thống, mà trực tiếp vẽ lên người thật, như vậy 'Người' bước ra từ trong bức tranh sẽ giữ được hơi thở của người sống." Hàng giả nữ sinh viên không quan tâm đến vết thương của mình, ngược lại mặt âm trầm nhìn Lục Việt.
Lục Việt nhíu mày, cái tên họa sĩ quỷ này thật đúng là tà môn. Lột da vẽ tranh đã quá tàn nhẫn rồi, giờ còn trực tiếp vẽ lên thân người sống, chuyện này làm hắn nhớ tới bộ phim Alien mà mình từng xem, cũng là ký sinh bên trong cơ thể sống, cuối cùng nứt bụng mà ra. Cho nên nói những nghề tà đạo thì tuyệt tự, không con cái là có đạo lý nhất định.
"Ngươi dùng tấm da kia dụ ta đến đây, xem ra là vì ván này, dù sao người bình thường sau khi giết chết bức tranh da giả mạo mình sẽ lơi lỏng, lúc này ngươi lại phái thích khách ngụy trang thừa cơ xông vào, ván này quả thật khéo léo."
Đoán được nữ sinh viên này ngụy trang thực ra cũng không khó.
Bởi vì những nữ sinh viên tự nhận là fan hâm mộ, cuối cùng đều gọi Lục Việt là "ca ca", chưa bao giờ dùng chức danh "cố vấn", dù cho Lục Việt đối với cách xưng hô này luôn cảm thấy có chút không tự nhiên. Nhưng đó là một trong những nguyên nhân hắn đoán ra được thân phận giả của nữ sinh viên. Còn một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất chính là Thanh Đồng Việt đã ghi nhớ chắc chắn hơi thở của nữ sinh viên thật, ngay lúc nãy, cái người giả mạo nữ sinh viên này đến gần, Thanh Đồng Việt liền lập tức nhận ra sự khác thường. Có những thủ đoạn có thể qua mắt người khác, nhưng không qua mắt được sát khí này.
"Ta nhớ tối hôm qua ngươi cũng định dùng cách này, thừa dịp ta không chuẩn bị mà bày trò treo đầu dê bán t·h·ịt chó, bất quá lại bị món bảo bối của ta thiếu chút nữa thì chặt đứt gốc của cái hàng giả kia."
"Cho nên hôm nay ngươi lại lặp lại chiêu cũ, định thử lại một lần nữa."
(hết chương này)
Lục Việt suy tính một chút, cảm thấy quả thật có khả năng này. Nhưng mục tiêu chính của hắn trong chuyến đi này là tìm cho ra vị họa sĩ quỷ bí ẩn kia, nếu không tiến lên điều tra cho rõ ngọn ngành, thì chuyến đi đến thôn Khổ Hải này xem như bỏ phí, với lại về sau còn để đối phương ngấm ngầm phá rối, chi bằng nhân cơ hội này giải quyết dứt điểm luôn.
"Có cần ta giúp một tay không?" Chung quan giám khảo hỏi.
"Không cần, chỉ là đối phó với một con chuột trốn chui trốn nhủi thôi, chung quan giám khảo cứ bận việc của ngươi là được." Lục Việt khéo léo từ chối.
Dù sao việc tìm hài cốt của Tiểu Hồng và giải trừ nguy cơ vỡ đê của Khổ Hải, liên quan đến an nguy của thôn Khổ Hải và các thôn xung quanh, mới là đại sự hàng đầu. Còn việc tìm họa sĩ quỷ kia, so ra thì chỉ là chuyện nhỏ.
Lục Việt sau khi cáo từ, liền lập tức hướng theo phương hướng tấm da kia chỉ dẫn mà đuổi theo. Nhưng mà đuổi theo đuổi theo, hắn phát hiện phương hướng này lại là nhà của Vương Lão Tam....
Cùng lúc đó, tại nhà của Vương Lão Tam ở thôn Khổ Hải.
Nữ sinh viên đã thay quần áo khác thấy Lục Việt quay trở lại, cảm thấy hết sức bất ngờ, hỏi tình hình của Chung tỷ, Lục Việt cười đáp, tất cả đều bình yên, sau đó kéo nàng vào sân.
"Lục cố vấn, có chuyện gì sao?" Nữ sinh viên nghi hoặc hỏi.
Lục Việt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nữ sinh viên, mấy giây sau, đột nhiên mở miệng nói: "Có ai nói với ngươi, dung mạo ngươi rất xinh đẹp không?"
Nữ sinh viên cúi đầu, ngượng ngùng trả lời: "Lục cố vấn, ngươi..."
"Đừng để ý, ta chỉ nói là da dẻ của ngươi được chăm sóc thật tốt."
"Da dẻ tốt như vậy mà chỉ để trưng bày, thì thật quá đáng tiếc."
"Lục cố vấn, ta không hiểu ý ngươi."
"Ta có thể hiểu được ý của cái hàng giả này." Đột nhiên, bên ngoài sân truyền đến một thanh âm vang lên, nữ sinh viên hướng ra ngoài nhìn, chỉ thấy một Lục Việt khác xuất hiện ở cửa.
"Không sai, thủ pháp của ngươi, quỷ họa sĩ quả thực cao siêu."
"Hơn nữa đúng như ta đoán, ngươi vốn cũng không cần da thật của mình, chỉ cần vẽ người khác lên da, thì sẽ hiện ra bộ dáng của người khác."
"Cái hàng giả này nhìn còn trắng hơn cả ta, cái nguyên liệu vẽ da này sẽ không phải là của phụ nữ đấy chứ, bất quá việc đó không liên quan gì tới ta."
"Bây giờ ta chỉ hỏi một vấn đề, vị quỷ họa sĩ sau lưng ngươi ở đâu?"
Khóe miệng của Lục Việt giả bên trong sân hơi nhếch lên, hoàn toàn không lộ ra vẻ nóng giận khi bị vạch trần, ngược lại còn nở một nụ cười chuẩn mực của nhân vật phản diện, hai tay chấp lại nói: "Vốn còn muốn chơi thêm chút nữa, ngươi xuất hiện lúc này, thật là mất hứng..."
Ầm!
Lời còn chưa dứt, Lục Việt đột nhiên ra tay. Hai nắm đấm ngưng tụ pháp tướng lôi điện đánh tới, mặt của tên hàng giả cứng đờ, có chút hoảng loạn, nó hoàn toàn không ngờ đến, Lục Việt còn đang nói chuyện một giây trước lại đột nhiên trở mặt, đến khi nó kịp phản ứng muốn ngăn cản thì đã đánh giá quá cao thực lực của chính mình.
Theo một tiếng nổ lớn, thân thể hàng giả bay ra ngoài, nặng nề đập vào một bức tường gạch trong sân, tường gạch đổ sập, ngay cả ngực hàng giả cũng bị rách toạc ra một miệng lớn, bên trong còn có tiếng lôi điện tí tách.
"Cho ngươi cơ hội mà không biết quý trọng."
"Ở trước mặt ta làm màu, tự tìm đường chết!"
Không có vấn đề nào mà hành hung một trận không giải quyết được, nếu có, vậy có nghĩa là đánh chưa đủ ác, không khiến đối phương sợ hãi.
Lục Việt bước nhanh về phía trước, sát khí trong nháy mắt tràn ngập.
Sắc mặt hàng giả đại biến, vượt qua bức tường đổ nát điên cuồng bỏ chạy.
Lục Việt dậm chân xuống đất, như đạn pháo ở phía sau dần dần áp sát.
"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
"Chỉ biết núp trong bóng tối giở trò xấu?"
"Ngươi có nghe qua câu 'phú quý hiểm trung cầu' chưa?"
"Có muốn thử giết ta không, giết chết ta rồi cả túi da, xương và máu này của ta cũng cho ngươi, ngươi muốn dùng thế nào thì cứ việc."
Hàng giả ở phía trước nhìn Lục Việt dần dần ép tới gần, cuối cùng dừng bước, trong tay lại xuất hiện một cây Thanh Đồng Việt giống hệt của Lục Việt.
"Xem ra bài học ngày hôm qua vẫn còn mới mẻ với ngươi đấy."
"Cây Thanh Đồng Việt này là do tên quỷ họa sĩ sau lưng ngươi tạo ra sau à."
"Câu tiếp theo của 'phú quý hiểm trung cầu', ngươi có biết là gì không?"
Lục Việt cũng ngay lập tức móc ra Thanh Đồng Việt, mắt lộ hung quang xông tới.
Hai phủ va chạm trong nháy mắt, Thanh Đồng Việt trong tay hàng giả xuất hiện vết nứt, ngay sau đó gãy đôi, Lục Việt nắm lấy cơ hội này, thừa thế chém tới.
Thanh đồng quang mang chớp lóe, chỉ một chút đã chém thành hai khúc.
Nhìn t·hi t·hể trên mặt đất, Lục Việt bắn ngón trỏ ra, một đống tâm hỏa bay ra, thân thể tên hàng giả trong nháy mắt bị ngọn lửa bao trùm, cuối cùng hóa thành tro bụi.
【 Nguyên Khí + 1 】
Kết thúc trận chiến, lúc này nữ sinh viên cũng từ nhà của Vương Lão Tam chạy tới.
"Lục cố vấn, cái hàng giả kia c·hết rồi sao?"
Lục Việt mặt không đổi sắc trả lời: "Nghỉ, cuối cùng cũng là nghỉ."
"Lục cố vấn, ngươi thật là lợi hại..." Nữ sinh viên tỏ vẻ sợ hãi vừa khen Lục Việt vừa cẩn thận từng chút đến gần chỗ tàn tro kia, vừa đi vừa lẩm bẩm suýt chút nữa thì bị tên hàng giả này lừa.
Nhưng mà, ngay lúc nàng lướt qua người Lục Việt, khóe miệng nữ sinh viên đột nhiên nhếch lên, rút một con dao găm đâm về phía Lục Việt.
Đâm...
Lục Việt như đã có phòng bị từ trước, tay cầm Thanh Đồng Việt chém một phát vào vai nữ sinh viên, quỷ dị là, vai của nữ sinh viên kia không hề chảy máu.
"Ta đã nói rồi, nghỉ, cuối cùng cũng là nghỉ!"
"Ngươi làm sao phát hiện ra ta?"
"Vì tấm da này, ta không chọn phương pháp luyện chế da vẽ tranh truyền thống, mà trực tiếp vẽ lên người thật, như vậy 'Người' bước ra từ trong bức tranh sẽ giữ được hơi thở của người sống." Hàng giả nữ sinh viên không quan tâm đến vết thương của mình, ngược lại mặt âm trầm nhìn Lục Việt.
Lục Việt nhíu mày, cái tên họa sĩ quỷ này thật đúng là tà môn. Lột da vẽ tranh đã quá tàn nhẫn rồi, giờ còn trực tiếp vẽ lên thân người sống, chuyện này làm hắn nhớ tới bộ phim Alien mà mình từng xem, cũng là ký sinh bên trong cơ thể sống, cuối cùng nứt bụng mà ra. Cho nên nói những nghề tà đạo thì tuyệt tự, không con cái là có đạo lý nhất định.
"Ngươi dùng tấm da kia dụ ta đến đây, xem ra là vì ván này, dù sao người bình thường sau khi giết chết bức tranh da giả mạo mình sẽ lơi lỏng, lúc này ngươi lại phái thích khách ngụy trang thừa cơ xông vào, ván này quả thật khéo léo."
Đoán được nữ sinh viên này ngụy trang thực ra cũng không khó.
Bởi vì những nữ sinh viên tự nhận là fan hâm mộ, cuối cùng đều gọi Lục Việt là "ca ca", chưa bao giờ dùng chức danh "cố vấn", dù cho Lục Việt đối với cách xưng hô này luôn cảm thấy có chút không tự nhiên. Nhưng đó là một trong những nguyên nhân hắn đoán ra được thân phận giả của nữ sinh viên. Còn một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất chính là Thanh Đồng Việt đã ghi nhớ chắc chắn hơi thở của nữ sinh viên thật, ngay lúc nãy, cái người giả mạo nữ sinh viên này đến gần, Thanh Đồng Việt liền lập tức nhận ra sự khác thường. Có những thủ đoạn có thể qua mắt người khác, nhưng không qua mắt được sát khí này.
"Ta nhớ tối hôm qua ngươi cũng định dùng cách này, thừa dịp ta không chuẩn bị mà bày trò treo đầu dê bán t·h·ịt chó, bất quá lại bị món bảo bối của ta thiếu chút nữa thì chặt đứt gốc của cái hàng giả kia."
"Cho nên hôm nay ngươi lại lặp lại chiêu cũ, định thử lại một lần nữa."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận