Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 75:, phạt mao tẩy tủy giới hạn trở về

Chương 75: Phạt mao tẩy tủy giới hạn trở về.
Lục Việt quan sát tỉ mỉ đoàn đội này. Phát hiện người nào trên người cũng có dao động năng lượng, rất hiển nhiên là Siêu Phàm giả. Mặc dù cũng chỉ là thực lực Thần tàng nhất trọng thiên.
Khoảng thời gian này luôn đụng phải một ít cấp cao, tỷ như bác gái bán đồ ăn, thôn trưởng Trường Sơn thôn, oán linh trong tà khí, thiếu chút nữa coi thường một sự thật. Quách Đào bọn họ từng nói, phần lớn Siêu Phàm giả là do di tích mà thức tỉnh, hơn nữa thực lực phổ biến ở Thần tàng nhất trọng thiên. Không phải Siêu Phàm giả nào cũng muốn đi săn giết quỷ vật kiếm tiền.
Vì vậy, rất nhiều Siêu Phàm giả ở tầng lớp dưới cùng nhắm mục tiêu vào người bình thường. Nếu không kiếm được tiền từ các sự kiện linh dị, thì họ sẽ kiếm tiền của người bình thường. Ba người thường xuyên tìm Lục Việt nói chuyện phiếm, cũng liên quan đến những tin tức kiểu này. Ví dụ, có một Siêu Phàm giả mở livestream, biểu diễn võ thuật, làm phim, lặn biển... Không ngờ hôm nay thật sự mình lại gặp phải.
Khi Lục Việt nghĩ tiết mục này sắp kết thúc thì màn cao trào đến. Vài tên trợ thủ từ trong xe lấy ra một chiếc nồi sắt to đường kính khoảng một người lớn, dựng đứng lên, lại từ tiệm cơm bên cạnh mượn bình gas, sau đó đổ đống dầu hạt cải xếp thành núi nhỏ. Mấy chục thùng dầu hạt cải đổ vào bên trong mới vừa đủ.
"Bắt lửa!" Một tên trợ thủ hô. Một trận nổ đùng đoàng, ngọn lửa bốc lên, trong nháy mắt bao trùm cả chiếc nồi lớn, theo thời gian trôi qua, dầu hạt cải trong nồi vì nhiệt độ cao mà trở nên sền sệt, hơi nóng xộc vào mũi, mùi thơm tràn ra. Rõ ràng là tiết mục tạp kỹ, sao lại biến thành tiết mục ẩm thực? Hơn nữa thứ dầu kia lại không phải thứ mang phúc lợi. Lục Việt có chút thất vọng.
Một giây tiếp theo... Vẫn là người đàn ông cao lớn lúc nãy, hắn lại không chút do dự nào nhảy vào chảo dầu, trong nháy mắt văng lên vô số dầu nóng. Ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, lại giữa thanh thiên bạch nhật mà hành hung trước mặt mọi người, đơn giản là không coi luật pháp ra gì, ngay lúc có người chuẩn bị lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát thì một sự việc làm thay đổi thế giới quan của những người đi đường xảy ra.
Người đàn ông cao lớn kia lại đang bơi trong chảo dầu. Hơn nữa còn bơi ngửa! Dầu là dầu hạt cải thật, điểm này trợ thủ múc ra một muỗng, người có hứng thú thả một miếng thịt heo vừa mua vào, da bên ngoài trong nháy mắt bị nướng chín để chứng thực. Mùi này... với mùi dầu nổ trong nhà không khác gì cả, cũng không có mùi giấm. Lục Việt có chút tê cả da đầu, những Siêu Phàm giả này thật đúng là đủ bán sức lao động.
"Các vị, mọi người từng nghe nói phạt mao tẩy tủy chưa?" Người đàn ông cao lớn trong chảo dầu đổi tư thế mở miệng nói.
"Phạt mao tẩy tủy là dùng thuốc tắm đặc biệt để thanh trừ tạp chất trong cơ thể, để thân thể trở nên càng tinh khiết và tráng kiện, thoát thai hoán cốt, trọng sinh chân thân, đi đến cảnh giới siêu phàm thoát tục."
"Hôm nay coi như các vị được thấy rồi, phương pháp phạt mao tẩy tủy bí truyền gia truyền nhà ta quyết định công khai, giá gốc 999, bây giờ chỉ cần một trăm đồng, mang phương pháp phạt mao tẩy tủy bí truyền về nhà, chỉ có một trăm vị trí, hết là ngừng."
Đúng vậy, tính toán một trăm đồng, rất mạnh, bây giờ tồn kho còn có 30 suất, mọi người nhanh tay hành động..."
"..."
Có người bán hàng dạo trước cửa hàng, hơn nữa tổ trợ lý một bên hò hét cổ vũ, đã có một đám các cô các bác cầm tiền hưu trí như phát điên chen vào mua bí truyền từ trong tay đối phương. Lục Việt: "..." Thần mẹ nó ra sức, mọi người ơi còn 30 suất cuối cùng...
Vốn tưởng rằng là Siêu Phàm giả biểu diễn tạp kỹ võ thuật, không ngờ lại là rao hàng. Quả nhiên... Nghề tiêu thụ chỗ nào cũng có mặt.
Không chỉ có thế, Lục Việt còn phát hiện có không ít Siêu Phàm giả ở những gian hàng khác. Tỷ như gian hàng bắn bóng bay, chủ quán dùng năng lực của mình khống chế tỷ lệ trúng mục tiêu của người đi đường, ông chủ ném vòng thì có thể ảnh hưởng quỹ đạo của vòng sắt, ông chủ thưởng tiền thật bằng cách đập đinh có thể khống chế mật độ của tấm ván...
Đột nhiên, trong đầu Lục Việt truyền đến cảm giác khác thường. Là «Hàng Long Thập Bát Chưởng Long Ngâm Kinh» đang xôn xao, giống như lần đầu tiên tiến vào tu hành thánh địa, công pháp có phản ứng. Nhưng nơi này là quảng trường! Chưa từng nghe quảng trường cũng có thể liên quan đến Hàng Long Thập Bát Chưởng?!
Khi Lục Việt đi theo sự sợ hãi trong đầu, không ngừng biến đổi phương hướng, rốt cuộc tìm được nguồn gốc khiến công pháp trong đầu xúc động, thì đó lại là một sạp hàng vỉa hè. Chủ quán cũng là một Siêu Phàm giả. Mặt có râu quai nón, dáng người mập mạp, điển hình của người trung niên trên ba mươi.
Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Không phải Siêu Phàm giả rất ít sao? Sao mình lại thấy cả chục người như vậy chỉ trong một lúc? Lục Việt im lặng đi tới trước sạp hàng, quan sát, phát hiện mấy thứ trên sạp đều là đồ vật mang dáng dấp cổ xưa. Nào là ngọc tỷ, thánh chỉ, long bào, cả trứng rồng... Không chỉ có từ thế kỷ trước, ngay cả đồ thời Kỷ Jura cũng có.
Thấy Lục Việt dừng lại ngắm nghía, ông chủ mập lập tức nhiệt tình giới thiệu. "Cậu trai trẻ, ở đây của tôi đều là đồ cổ thật đấy, là tổ tiên tôi truyền lại, nếu không phải trong tay thiếu tiền thì tôi đã không đem ra bán rồi." Đối với lời chủ quán, Lục Việt tự nhiên không tin một chữ.
Tiện tay cầm lên một quyển sách in chữ "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" nhìn xem.
"Ông chủ, cái này của ông là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, đây không phải sách sao?"
"Cậu trai trẻ, tôi không lừa cậu đâu, cái này là thật đó, cái này nếu không biến thành sách thì làm sao trộm ra ngoài được, cậu nói có phải đạo lý này không?" Ông chủ mập bí mật nhỏ giọng nói.
"Nếu như cậu thật lòng muốn mua, thì cứ cho 100 triệu là được, nhưng mà cậu nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên để lộ ra, nếu để cho người bên trên biết thì là phải ngồi tù đó."
Lục Việt mặt tối sầm lại, ánh mắt quét về phía một bên khác. Thấy một chiếc mũ thường thấy trong phim truyền hình. "Cái mũ này có ý gì vậy?"
"Cậu trai trẻ, mắt nhìn của cậu tốt đấy, cái mũ này là từ trong cung ra đấy, đây không phải là trộm, là tổ tiên tôi truyền xuống, thuộc về bảo bối tư nhân, nếu cậu muốn mua, thì một triệu." Lục Việt: "..."
Nghề đồ cổ đúng là ba năm không mở hàng, mở hàng một lần thì ăn cả đời! Đây chẳng phải là mũ của thái giám thường thấy trên phim sao. Thần mẹ nó tổ tiên truyền lại.
Thấy Lục Việt buông chiếc mũ xuống, ông chủ mập vội vàng rao bán những món đồ cổ còn lại. "Cậu xem cái thìa này, nó không tầm thường đâu, đây là thìa Phan Kim Liên từng dùng đút thuốc Võ Đại Lang đấy, mới mò được từ trong mộ ra."
"Đây là Ngọc Tỷ Truyền Quốc, năm xưa Tôn tướng quân xảy ra chuyện, con của ông muốn mượn quân từ cấp trên, mang thứ này đến thế chấp, nhưng lại đưa lên hàng nhái, còn hàng thật thì tổ tiên tôi giữ lại, một mực truyền xuống."
"Đây là đồ đồng thời Thương Chu..." Ông chủ mập lải nhải không ngừng, Lục Việt nghe đến đau cả đầu. Còn đồ thời Thương Chu, chắc là hàng tuần trước. Mở miệng nói đồ cổ, lịch sử thì đồ vật nào cũng như nhau cả!
Đến khi ánh mắt của Lục Việt tập trung vào một cây trúc bổng màu xanh biếc. Chính là thứ đồ này có thể làm «Hàng Long Thập Bát Chưởng Long Ngâm Kinh» phản ứng.
"Đây là tín vật của Cái Bang, Đả Cẩu Bổng, cầm cây gậy này, có thể hiệu lệnh Cái Bang, trở thành Bang chủ Cái Bang đời mới, cậu bé, cậu tin tôi đi, cái này tuyệt đối là thật." Ông chủ mập nước bọt văng tung tóe, vì đẩy mạnh món đồ này mà rõ ràng cũng là liều mạng.
"Hôm nay tôi có duyên với cậu, cái này chỉ lấy cậu năm trăm nghìn thôi."
"Hai mươi lăm đồng." Lục Việt thản nhiên nói.
"Cậu bé, cậu lên chém một nửa cũng đã ác lắm rồi đó."
"Cậu hiểu sai rồi, không phải là chém một nửa, mà là không có vạn ở phía sau."
"Cái gì, hai mươi lăm đồng?!!!" Mí mắt ông chủ mập co giật loạn xạ.
"Có bán hay không, không bán thì tôi đi đây."
"Bán chứ, hôm nay coi như mở hàng, kết bạn bè." Lục Việt không chút lộ vẻ lấy điện thoại ra, ngay lúc giao dịch thành công, xa xa không biết ai la lên một tiếng là thành quản đến.
Ông chủ mập hoảng sợ, lấy tốc độ nhanh như chớp bịt tai dọn hàng, phóng ra khỏi quảng trường, vừa chạy vừa la lớn: "Cậu trai trẻ, 9 giờ tối ở đường hầm phía đông chờ tôi, gần đây bắt gắt lắm, tôi không muốn vào lại." Lục Việt: "..."
Quả nhiên là kẻ bán hàng giả. Thiếu một chút nữa thôi thì mình đã bắt được cây "Đả Cẩu côn" này. Không bao lâu, từng chiếc xe tuần tra như mưa rào sấm chớp lái vào quảng trường, trong đó một chiếc xe cứu thương rất nổi bật, cửa xe vừa mở, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt — là Lý Hạo.
Những người giữ trật tự còn lại thì chặn người đi đường ở hiện trường để tra hỏi. Để Trương Nhã Linh đi chỗ khác chờ, tránh bị nhận ra. Lục Việt tiến lên chào hỏi. "Lục cố vấn, là anh?" Lý Hạo có chút kinh ngạc. "Đây là lại có sự kiện linh dị?" Lục Việt hưng phấn hỏi.
Lý Hạo có chút buồn bực, tại sao Lục Việt vừa nghe sự kiện linh dị lại liền sáng mắt lên, nhưng rất nhanh lắc đầu nói: "Không phải sự kiện linh dị, vì nguyên nhân di tích, khoảng thời gian gần đây số lượng Siêu Phàm giả đến Thái Thành có chút nhiều, trong đó có một số kẻ không an phận."
"Mấy ngày ngắn ngủi, chúng tôi đã nhận được rất nhiều tố cáo, có nhóm Siêu Phàm giả lừa đảo gây án, hơn nữa mới nãy còn quanh quẩn ở gần đây, đặc biệt lừa những người trung niên và cao tuổi lấy tiền hưu trí." Lục Việt nhớ lại tình cảnh bơi trong chảo dầu. Báo cho Lý Hạo biết, đúng như dự đoán, là nói đến đám người kia.
"Anh xem, đây là phương pháp phạt mao tẩy tủy bí truyền bọn chúng bán." Lý Hạo vô cùng tức giận móc ra một tờ giấy. Lục Việt tò mò cầm lấy nhìn một cái, sắc mặt cứng đờ. "Hồi hương, thảo quả, hương diệp, quế bì, cây thìa là, cam thảo, hạt tiêu, đinh hương, trần bì, bạch đậu khấu, sa khương, sơn chi..."
Hơn mười loại nguyên liệu, còn đánh dấu số thứ tự ở mỗi loại. Chữ viết rõ ràng, đẹp mắt, ngay ngắn, lưu loát. Đây... chính là cái mà người kia gọi là phương pháp phạt mao tẩy tủy bí truyền? Đây không phải công thức pha chế gia vị nước sốt sao! ! ! ! !
Nếu như món này là thật, thì cửa hàng thịt nước sốt không phải sẽ lên hương. Nghĩ tới cảnh đó xem, từ trong thùng nguyên liệu nước sốt đổ ra gà nước sốt, vịt nước sốt, thịt lợn nước sốt... Bị khách hàng mua đi, vừa đưa vào miệng, răng nứt ra.
"Lục cố vấn, mới có tin tức, phát hiện tung tích đối phương, tôi đi trước." Lý Hạo trong tai nghe truyền tới âm thanh, sắc mặt liền thay đổi, lập tức cáo từ. Lục Việt âm thầm ủng hộ. Cái đám Siêu Phàm giả lừa đảo như này, phải bắt cho bằng hết! ! ! ! Mặc dù chuyện này thật là vô lý, nhưng lỡ như thực sự có người tin thì cũng chưa biết được.
Sau đó, Lục Việt lại nghĩ đến chuyện của mình. Cái gọi là "Đả Cẩu côn" kia phải bắt lại. Đi tìm Trương Nhã Linh, Lục Việt phát hiện nàng đang ngồi trên bục đá phơi nắng chờ. Trương Nhã Linh, cô thật sự quá thần kỳ rồi! Cô là quỷ mà! ! ! !
Lục Việt hiếu kỳ đi tới, cũng tìm một bục đá ngồi xuống. Vèo một tiếng nhảy dựng lên. Nóng cả mông! ! ! !(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận