Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 29:, Trương Nhã Linh tham gia Đại Vị Vương trận đấu

Chương 29: Trương Nhã Linh tham gia giải đấu Đại Vị Vương Mùa hè nóng bức, chỉ có mỹ thực và mỹ nữ là không thể phụ lòng. Cách khu nhà cũ có một khoảng là quảng trường ẩm thực, đang tổ chức cuộc thi "Đại Vị Vương tôm hùm", người đứng đầu có phần thưởng 5000 tiền mặt.
Hiện trường đông nghịt người, vô cùng ồn ào náo nhiệt. Lục Việt chen vào đám đông, móc ra một trăm tệ cho Trương Nhã Linh đăng ký. Vốn dĩ hắn chỉ muốn dẫn Trương Nhã Linh đi ăn tiệc buffet, ai ngờ lại đi ngang qua một tiệm tôm hùm nhỏ, nghe được từ miệng ông chủ quán nói gần đây đang tổ chức cuộc thi Đại Vị Vương, còn có giải thưởng tiền mặt. Vì vậy liền thay đổi kế hoạch, kéo Trương Nhã Linh đi tới quảng trường. Tiệc buffet tuy kinh tế, thiết thực nhưng phải tốn tiền. Giải Đại Vị Vương tuy rằng cũng tốn tiền đăng kí nhưng có thể kiếm tiền.
"Hữu nghị là trên hết, thi đấu là thứ hai." Lục Việt đứng một bên, không ngừng cổ vũ Trương Nhã Linh, "Cuộc thi Đại Vị Vương, thí sinh tham gia tự lượng sức mình, thắng thua không quan trọng, quan trọng là tận hưởng quá trình thi đấu."
"Tự lượng sức mình, tự lượng sức mình, Nhã..." Trương Nhã Linh tỉnh tỉnh mê mê đi lên sân đấu, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại "Tự lượng sức mình" nhưng mà khi nàng nhìn thấy bàn dài mười mấy mét chất đầy tôm hùm nhỏ mê người phía trước, đôi mắt ngốc manh lập tức trở nên kiên định và nóng rực.
"Tự lượng sức mình... Là như thế này sao!"
Cuộc thi nóng như lửa đổ thêm dầu, các thí sinh ở hiện trường đều là người cao lớn vạm vỡ, bụng phệ, tốc độ bóc tôm ăn thịt vô cùng nhanh chóng, nuốt chửng... Ai nấy cũng toàn lực ứng phó, vì tranh đoạt giải thưởng 5000 tệ kia.
Ong ong ong...
Đột nhiên... Trên đài phát ra tiếng giống như máy xay nghiền nát đồ vật. Mọi người theo tiếng nhìn lại, ánh mắt tập trung vào một góc, nơi cô gái duy nhất trong số các thí sinh. Giờ phút này nàng đang thể hiện tốc độ ăn tôm đáng kinh ngạc. Căn bản không cần bao tay, trực tiếp hai tay bốc một nắm tôm hùm nhỏ, nhét ào ào vào trong miệng, giống như dây chuyền sản xuất ở nhà máy, ăn sạch sẽ, tốc độ nhanh, hiệu suất cao, vượt xa tất cả những người thi đấu khác. Quần chúng vây xem ở dưới chỉ cảm thấy răng ê ẩm, một trận đau dạ dày. Sao lại có người ăn tôm hùm không thèm bỏ xác thế kia! Nàng mỹ nữ trong miệng ngươi là cái máy trộn bê tông giả sao! !
Tiếp đó một màn càng khiến mọi người kinh ngạc há hốc mồm, tê cả da đầu, bởi vì hiện trường là một bàn dài, Trương Nhã Linh vừa ăn vừa liếc mắt về phía những đống tôm hùm của thí sinh bên cạnh. Ngươi có cần phải làm thế không! Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để ăn, tại sao lại phải dựa vào thực lực chứ? Còn có tên bạn trai đang đứng kế bên kia, mau quản bạn gái ngươi lại đi, đừng để nàng ta ăn nổi điên lên, đem cả tôm của những người chơi bên cạnh ăn sạch!
"Ba... Hai... Một... Gần xong rồi." Trong lòng Lục Việt thầm đếm, mượn danh nghĩa tiếp nước, nhẹ nhàng chạm vào bụng Trương Nhã Linh, một luồng khí nóng bỏng lập tức xâm nhập vào cơ thể nàng.
【 Nguyên khí +1 】
Lục Việt cố nén nụ cười trên mặt, như đã nhìn thấy được tương lai. Ở đây đúng là trận đấu, thực chất chính là một suối nước Nguyên khí nhỏ đang được tạo ra. Trương Nhã Linh có nhiệm vụ tận tình thưởng thức món ngon, còn hắn có nhiệm vụ âm thầm hấp thụ Nguyên khí, cả hai phân công rõ ràng, phối hợp vô cùng ăn ý.
Ai ngờ đâu ở xa phía sau, bên ban tổ chức đang rối bời, mục đích ban đầu của cuộc thi là để tạo ra một IP "Đại Vị Vương", đăng lên kênh video ngắn, để những tuyển thủ của mình tỏa sáng, ai ngờ đâu không biết từ đâu xuất hiện một con "ngựa hoang" phá đám, lại đè bẹp tất cả mọi người. Như vậy thì làm sao mà kết thúc được chứ.
Cuộc thi tại hiện trường rất nhanh đi đến hồi kết. Người dẫn chương trình nhắm mắt tuyên bố kết quả.
"Vòng đầu tiên đã kết thúc, bây giờ tôi xin công bố kết quả, theo quy định, thí sinh số 14 Trương Nhã Linh vẫn còn tôm hùm trước mặt, thí sinh số 13 Ngô Đại Bụng trước mặt không còn tôm hùm nhỏ nào... Thí sinh số 13 Ngô Đại Bụng thắng!"
Hiện trường một mảnh ồn ào, xôn xao chỉ trích màn đen. Người có mắt cũng thấy, Trương Nhã Linh sở dĩ còn tôm hùm ở trước mặt là vì nàng ăn tôm của người khác mà ra. Quá phẫn nộ không dằn được, ban tổ chức lén lút tìm tới Lục Việt.
"Cậu em, mọi người kết bạn đi, cho bạn gái của cậu nhận thua đi, tiền đăng ký tôi trả lại cho cậu, quán quân đã được quyết định rồi, trong đó dính dáng đến nhiều chuyện phức tạp lắm, đừng làm khó chúng tôi."
Lục Việt ngắm nghía một trăm đồng phí đăng ký trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngày xưa có một con cua què đi khám bệnh, bác sĩ khám mãi không ra bệnh, cậu có biết con cua đó bị bệnh gì không?"
Người phụ trách bên tổ chức ngơ ngác, vẻ mặt mơ hồ.
Cái này là sao đây? !!
"Bệnh gì?"
"Bệnh không có càng."
Người phụ trách: "..."
Không phải là muốn tiền sao, đừng bày trò nữa. "Đây là 3000 tệ, xem như các cậu thắng đi, cậu em mau khuyên bạn gái mình dừng lại đi, người của chúng tôi sắp không chịu được rồi."
Lục Việt nhìn thoáng qua phong thư, không có nhận lấy. "Hay là lại cái con cua què đó, nó đổi bệnh viện để khám bệnh, bệnh viện gắn cho nó một cái càng, nhưng mà con cua vẫn không hết bệnh, cậu nói xem là vì sao?"
Người phụ trách bên tổ chức sắp chịu hết nổi rồi, thấy trận đấu thứ hai sắp bắt đầu, nhất thời đổ đầy mồ hôi, nóng nảy dậm chân."Tại sao?"
"Vì thiếu càng"
Người phụ trách: "..."
"Tôi nhớ nhầm rồi, giải quán quân là 5000 tệ, tôi đưa cho cậu, cậu em bỏ qua cho tôi đi, các cậu lấy quán quân cũng chẳng ích gì đâu!!! "
Lục Việt cuối cùng cũng gật đầu, bỏ tiền vào trong túi, hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi tên Trương Nhã Linh: "Trương Nhã Linh... Tự lượng sức mình... Tự lượng sức mình! ! !"
Hai trận đấu tiếp theo, Trương Nhã Linh lấy một suất thua tích bại. Lục Việt tổng cộng chỉ lấy được ba sợi Nguyên Khí. Điều này khiến hắn ý thức được một chuyện, không biết là vì nguyên nhân gì, chỉ dựa vào ăn uống, hiệu suất sản xuất Nguyên khí của Trương Nhã Linh có giới hạn, càng về sau loại hiệu suất này càng thấp.
Dựa vào Trương Nhã Linh kiếm Nguyên Khí làm giàu đột ngột kế hoạch đã thất bại, chuyện này chỉ có thể đặt sang một bên. Nếu muốn kiếm lớn, vẫn phải do tự mình ra tay.
Theo màn hạ cuộc thi kết thúc, thời gian cũng đã tới 8 giờ tối. Lục Việt đang dẫn Trương Nhã Linh đã ăn no, còn đang nhét đồ ăn vào túi, trên đường đi về nhà, túi quần hắn kêu lên ong ong, móc điện thoại ra xem, là Lý Hạo gọi đến.
"Lục Việt huynh đệ, vừa mới họp xong, giờ cậu rảnh không, ở chỗ tôi có một việc thưởng năm trăm ngàn, tôi cảm thấy rất thích hợp với cậu." Thanh âm lo lắng của Lý Hạo truyền đến từ đầu dây bên kia.
Năm trăm ngàn! ! !
Đây không phải là một số tiền nhỏ, đối với người bình thường mà nói, có thể xoay chuyển tình thế.
"Là vụ mất tích dương khí ở khu Tây thành, bây giờ bộ phận chúng tôi đã phát thông báo tới giới siêu phàm giả ở Thái Thành, tìm những siêu phàm giả có năng lực đặc thù đến cứu người, dương hỏa của cậu... rất nóng, nếu cậu rảnh thì nhất định đến giúp." Lý Hạo là người đã từng đích thân cảm nhận được dương hỏa trên người Lục Việt, vô cùng nóng rực.
"Ngoài năm trăm ngàn, còn có một vé vào di tích, đây là một kỳ ngộ lớn!"
Lục Việt dừng chân, tinh thần tỉnh táo. Vé vào di tích là vật gì thì Lý Hạo không có nói rõ, nhưng từ giọng điệu của đối phương thì không khó nhận thấy giá trị của nó tuyệt đối vượt hơn năm trăm ngàn. Vốn đang do dự xem có nên đi hay không, lúc này Lục Việt đã quyết định.
Nói rõ vị trí hiện tại, đầu dây bên kia Lý Hạo cho biết gần đó vừa vặn có một chiếc xe chuyên dụng đang trên đường đến khu Tây thành để chở các siêu phàm giả tự do. Dự kiến khoảng mười phút nữa sẽ có mặt.
"Trương Nhã Linh, đây là chìa khóa, em về nhà trước, để cửa cho anh, anh có việc muốn đi xử lý một chút." Trương Nhã Linh thường xuyên trèo cửa sổ cũng không phải là chuyện hay, lỡ như mấy bà mấy thím trong khu thấy thì bị dọa bệnh tim thì sao?
"Hả, tôm hùm nhỏ anh còn ăn không?" Trương Nhã Linh nhận chìa khóa, mắt vẫn dán vào túi tôm hùm nhỏ.
Lục Việt: "Dĩ nhiên là còn."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận