Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!
Chương 257:, thọ Thần Phó người ngăn cửa
Chương 257: Thọ Thần phái người đến cản đường Có thể nói những người siêu phàm còn lại có tỷ lệ thành thần thấp hơn rất nhiều.
Sự cám dỗ của việc thành thần, không ai có thể ngăn cản, tất cả mọi người đều muốn trở thành ứng cử viên hạt giống.
Nhưng phần lớn thọ thần tàn quân đều nằm trong tay các tổ chức lớn cùng các gia tộc huyết mạch, người ngoài khó mà tiếp cận, trải qua không ngừng tìm hiểu, có người phát hiện vẫn còn thiếu một mảnh.
Trong lúc nhất thời, bên trong di tích phong ba nổi lên, sóng ngầm cuộn trào.
Lúc này bên ngoài Hòa Bình Trại, ánh mặt trời vừa mới xua tan bóng tối.
Một vài người siêu phàm thức dậy chuẩn bị bắt đầu một ngày mới tìm kiếm.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không rõ lắm, ra ngoài xem một chút..."
Một vài người siêu phàm từ trong nhà gỗ chui ra, hiếu kỳ chạy đến bên ngoài Trại.
Chỉ thấy một người siêu phàm trong trại bị thương ngã xuống đất, máu phun phè phè.
Bên ngoài Hòa Bình Trại, một đội người lạ đang ngang ngược hô hào: "Người bên trong 'Nhân Sâm' nghe đây, nếu còn muốn sống, mỗi người nộp ra hai mươi năm tuổi thọ, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!"
Giọng điệu này, cách xưng hô này... Rõ ràng đều là người bị khế ước cầm cố số âm.
Trải qua một khoảng thời gian phát triển, không chỉ những người siêu phàm này liên kết thành đội tìm tòi di tích, mà ngay cả những người số âm này cũng bắt đầu tụ tập hành động.
Bên trong di tích thường xuyên truyền đến tin tức những người số âm này càn quét.
Nói thật, lúc trước Hòa Bình Trại không có danh tiếng, chỉ là một tiểu trại để những người siêu phàm nghỉ chân, việc người số âm đến càn quét rất bình thường, nhưng bây giờ không giống trước, Hòa Bình Trại và quán trọ hòa bình đã nổi tiếng, tập trung phần lớn người siêu phàm dân gian.
Bây giờ quy mô đã đứng sau những trại của các tổ chức lớn, truyền nhân huyết mạch.
Vậy mà giờ đám người số âm này còn dám đến cửa càn quét.
Đây chẳng phải muốn chết sao? !!
"Là đám người bị khế ước cầm cố số âm kia."
"Chỉ có mười mấy người mà cũng dám đến Hòa Bình Trại làm càn, tự tìm đường c·hết!"
Những người siêu phàm trong Hòa Bình Trại tự phát tổ chức, sau một hồi đấu khẩu quyết liệt, ai cũng không chịu lùi bước, thế là trận chiến rất nhanh bùng nổ.
Trong giới siêu phàm, thực lực là trên hết, không phục thì đánh!
Vèo vèo vèo...
Từng bóng người như pháo hoa rực rỡ, từ trong trại bắn ra ngoài, tiếng nổ ầm ầm của năng lượng va chạm liên tiếp vang lên trên bãi đất trống bên ngoài trại.
Hai bên gần ba mươi người hỗn chiến với nhau, cảnh tượng vô cùng kinh tâm động phách.
Rất nhanh người của Hòa Bình Trại đã chiếm thế thượng phong.
Nhưng không ngờ, bên ngoài lại xuất hiện thêm mấy đội người số âm gia nhập chiến trường.
Hai bên đánh đấm nhau túi bụi, không khí như bị xé toạc, dư chấn kinh khủng lan ra khiến hoa cỏ cây cối xung quanh bị xoắn nát, hiện trường trở nên hỗn độn.
Thời gian trôi qua, bên ngoài liên tiếp có người số âm chạy đến, giống như đã có kế hoạch từ trước, cục diện của những người siêu phàm bên ngoài Hòa Bình Trại tràn ngập nguy cơ.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền vào sâu bên trong Hòa Bình Trại.
Triệu Văn Đào và hai người vừa mới thức dậy nghe tin cũng kinh ngạc.
Cái gì, có người số âm dám càn quét trại của họ?
Nếu như ảnh hưởng đến quán trọ hòa bình, bao công sức tu sửa những ngày qua chẳng phải đổ sông đổ biển sao?
Triệu Văn Đào lúc này gân cổ lên hét lớn: "Các khách nhân của quán trọ hòa bình, có người số âm đang càn quét Hòa Bình Trại, đang đi vệ sinh lên đầu chúng ta, có ý đồ phá hoại quán trọ hòa bình, mọi người cướp đoạt tài sản của bọn chúng, theo ta bảo vệ quán trọ hòa bình, bảo vệ Hòa Bình Trại!"
Trong phạm vi quán trọ hòa bình, những người siêu phàm đang súc miệng, ăn điểm tâm, tắm rửa nghe được lời này, lập tức vứt bỏ đồ vật trong tay, xông ra ngoài.
Quán trọ rẻ như vậy mà bị phá hủy thì bọn họ đi đâu tìm nữa?
Không có quán trọ hòa bình giá rẻ, chẳng phải là muốn lấy m·ạng của bọn họ sao?!!
Rất nhanh, Triệu Văn Đào chỉ huy đám khách trọ đông nghịt chạy về phía cổng trại.
Ba người bọn họ trải qua mấy ngày nay bồi bổ bằng coca đặc chế, thực lực đã tăng lên đến Thần Tàng Ngũ Trọng Thiên, chắc chắn khách trọ cũng không thiếu người siêu phàm cùng cấp bậc.
Sau khi chạy tới hiện trường không nói nhảm, trực tiếp gia nhập chiến trường.
Lúc này, số người hỗn chiến đã gần 150 người.
Quy mô chiến đấu như thế này bên trong di tích vẫn là lần đầu tiên.
Thông thường chỉ có tranh giành thiên tài địa bảo, chứ không có quy mô như thế này.
Mà trận chiến này cũng thu hút một vài người siêu phàm đang thám hiểm bên ngoài, bọn họ đều là đến vì danh tiếng, chuẩn bị gia nhập quán trọ hòa bình đang nổi tiếng, không ngờ còn chưa vào được đã chứng kiến cảnh này.
"Đám người số âm này coi như đá phải thiết bản rồi, quy mô của Hòa Bình Trại hiện giờ đã đứng sau những trại lớn kia, qua một thời gian nữa, e rằng những trại lớn kia cũng không bì kịp."
"Ta thấy đám người số âm này sớm đã không vừa mắt rồi, đây là một cơ hội."
"Các huynh đệ của Hòa Bình Trại đừng hoảng sợ, ta đến giúp đây."
"Còn có ta!"
Người bị khế ước cầm cố số âm vì tuổi thọ thường xuyên bao vây tấn công các trại nhỏ, bên trong di tích ai ai cũng ghét bỏ, trước đây bọn họ thế đơn lực cô, mỗi lần đều bị tiêu diệt từng bộ phận, nhưng hôm nay cảnh tượng này lại kích thích lòng căm ghét chung của mọi người đối với người số âm.
Từng người siêu phàm đi ngang qua đều rối rít gia nhập chiến đấu.
Từ phía sau lưng đánh lén, tạo thành thế gọng kìm hai mặt giáp công.
Chiến đấu bước vào giai đoạn ác liệt, tinh thần trong chiến tranh quy mô lớn rất quan trọng, người số âm vốn ở thế yếu sau khi bị đánh lén tinh thần nhất thời giảm sút nhiều.
Mà tinh thần mọi người của Hòa Bình Trại thì đang lên cao, càng đánh càng hăng.
Nếu tình huống cứ kéo dài như vậy, thì người số âm thua là chắc, trong khi đám người số âm đang vừa đánh vừa lui thì, từ phía sau xuất hiện một bóng người tiến vào chiến trường.
Người kia tóc tai rối bù, mặc bộ quần áo ka-ki màu lam trông có vẻ đến từ hai mươi ba năm trước, xung quanh bốc lên một mùi hôi thối khó tả, rõ ràng là dáng vẻ thất bại của một gã ăn mày đầu đường từ mấy thập niên trước.
Nhưng lại đeo một thanh đại đao trên lưng, dáng đi có vẻ nặng nề khác thường.
"Một mình còn dám đứng ra, tự tìm cái c·hết!"
Nhìn bộ dáng của gã ăn mày kia người số âm không những không lùi lại mà còn tiến lên, một người siêu phàm dân gian giơ cao trường kiếm pháp khí, hô mấy người đồng bọn cùng nhau gi·ết tới.
Ngay khi bọn họ sắp đến gần trong nháy mắt.
Tàn ảnh liên tiếp, giống như ảo ảnh Mê Tung, trong nháy mắt, gã ăn mày như u linh xuất hiện bên cạnh mấy người, không đợi mấy người này kịp phản ứng, ăn mày đưa ngón tay ra, đầu ngón tay khẽ điểm.
Bành Bành Bành Bành!
Một giây kế tiếp, bốn bóng người liên tiếp nổ tung.
Biến cố bất ngờ khiến những người của Hòa Bình Trại vốn đang thừa thắng xông lên rùng mình, mặc dù trước đó trên chiến trường, hơn một trăm người hỗn chiến, người số âm ở thế yếu, nhưng không có ai chết.
Mà bây giờ lại đột nhiên chết bốn người.
Bên trong Hòa Bình Trại, mọi người như lâm đại địch, con mắt chăm chú theo dõi gã ăn mày thần bí.
Người này là ai?
Hắn thuộc về thế lực nào?
Lão nhân kia chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt lõm sâu như giếng khô, gò má gân guốc héo quắt như vỏ trái cây khô, từng bước một tập tễnh tiến lại gần.
Bước chân tuy chậm, lại mang theo cảm giác nặng tựa thiên quân.
Lão nhân mỗi bước lên một bước.
Mọi người của Hòa Bình Trại liền lùi về sau một bước.
Tất cả bọn họ đều cảm nhận được một cảm giác nghẹt thở bị áp bức.
Cuối cùng lão nhân dừng lại trước cửa Hòa Bình Trại, "Ai là Lục Việt?"
Triệu Văn Đào từ trong đám người đi ra, trầm giọng nói: "Ngươi là ai?"
Lão giả mặt không chút biểu cảm, như máy móc, giọng nói lạnh như băng: "Lục Việt mạo phạm thọ thần, phụng mệnh thọ thần, thi hành cực hình, răn đe."
(Hết chương này)
Sự cám dỗ của việc thành thần, không ai có thể ngăn cản, tất cả mọi người đều muốn trở thành ứng cử viên hạt giống.
Nhưng phần lớn thọ thần tàn quân đều nằm trong tay các tổ chức lớn cùng các gia tộc huyết mạch, người ngoài khó mà tiếp cận, trải qua không ngừng tìm hiểu, có người phát hiện vẫn còn thiếu một mảnh.
Trong lúc nhất thời, bên trong di tích phong ba nổi lên, sóng ngầm cuộn trào.
Lúc này bên ngoài Hòa Bình Trại, ánh mặt trời vừa mới xua tan bóng tối.
Một vài người siêu phàm thức dậy chuẩn bị bắt đầu một ngày mới tìm kiếm.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không rõ lắm, ra ngoài xem một chút..."
Một vài người siêu phàm từ trong nhà gỗ chui ra, hiếu kỳ chạy đến bên ngoài Trại.
Chỉ thấy một người siêu phàm trong trại bị thương ngã xuống đất, máu phun phè phè.
Bên ngoài Hòa Bình Trại, một đội người lạ đang ngang ngược hô hào: "Người bên trong 'Nhân Sâm' nghe đây, nếu còn muốn sống, mỗi người nộp ra hai mươi năm tuổi thọ, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!"
Giọng điệu này, cách xưng hô này... Rõ ràng đều là người bị khế ước cầm cố số âm.
Trải qua một khoảng thời gian phát triển, không chỉ những người siêu phàm này liên kết thành đội tìm tòi di tích, mà ngay cả những người số âm này cũng bắt đầu tụ tập hành động.
Bên trong di tích thường xuyên truyền đến tin tức những người số âm này càn quét.
Nói thật, lúc trước Hòa Bình Trại không có danh tiếng, chỉ là một tiểu trại để những người siêu phàm nghỉ chân, việc người số âm đến càn quét rất bình thường, nhưng bây giờ không giống trước, Hòa Bình Trại và quán trọ hòa bình đã nổi tiếng, tập trung phần lớn người siêu phàm dân gian.
Bây giờ quy mô đã đứng sau những trại của các tổ chức lớn, truyền nhân huyết mạch.
Vậy mà giờ đám người số âm này còn dám đến cửa càn quét.
Đây chẳng phải muốn chết sao? !!
"Là đám người bị khế ước cầm cố số âm kia."
"Chỉ có mười mấy người mà cũng dám đến Hòa Bình Trại làm càn, tự tìm đường c·hết!"
Những người siêu phàm trong Hòa Bình Trại tự phát tổ chức, sau một hồi đấu khẩu quyết liệt, ai cũng không chịu lùi bước, thế là trận chiến rất nhanh bùng nổ.
Trong giới siêu phàm, thực lực là trên hết, không phục thì đánh!
Vèo vèo vèo...
Từng bóng người như pháo hoa rực rỡ, từ trong trại bắn ra ngoài, tiếng nổ ầm ầm của năng lượng va chạm liên tiếp vang lên trên bãi đất trống bên ngoài trại.
Hai bên gần ba mươi người hỗn chiến với nhau, cảnh tượng vô cùng kinh tâm động phách.
Rất nhanh người của Hòa Bình Trại đã chiếm thế thượng phong.
Nhưng không ngờ, bên ngoài lại xuất hiện thêm mấy đội người số âm gia nhập chiến trường.
Hai bên đánh đấm nhau túi bụi, không khí như bị xé toạc, dư chấn kinh khủng lan ra khiến hoa cỏ cây cối xung quanh bị xoắn nát, hiện trường trở nên hỗn độn.
Thời gian trôi qua, bên ngoài liên tiếp có người số âm chạy đến, giống như đã có kế hoạch từ trước, cục diện của những người siêu phàm bên ngoài Hòa Bình Trại tràn ngập nguy cơ.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền vào sâu bên trong Hòa Bình Trại.
Triệu Văn Đào và hai người vừa mới thức dậy nghe tin cũng kinh ngạc.
Cái gì, có người số âm dám càn quét trại của họ?
Nếu như ảnh hưởng đến quán trọ hòa bình, bao công sức tu sửa những ngày qua chẳng phải đổ sông đổ biển sao?
Triệu Văn Đào lúc này gân cổ lên hét lớn: "Các khách nhân của quán trọ hòa bình, có người số âm đang càn quét Hòa Bình Trại, đang đi vệ sinh lên đầu chúng ta, có ý đồ phá hoại quán trọ hòa bình, mọi người cướp đoạt tài sản của bọn chúng, theo ta bảo vệ quán trọ hòa bình, bảo vệ Hòa Bình Trại!"
Trong phạm vi quán trọ hòa bình, những người siêu phàm đang súc miệng, ăn điểm tâm, tắm rửa nghe được lời này, lập tức vứt bỏ đồ vật trong tay, xông ra ngoài.
Quán trọ rẻ như vậy mà bị phá hủy thì bọn họ đi đâu tìm nữa?
Không có quán trọ hòa bình giá rẻ, chẳng phải là muốn lấy m·ạng của bọn họ sao?!!
Rất nhanh, Triệu Văn Đào chỉ huy đám khách trọ đông nghịt chạy về phía cổng trại.
Ba người bọn họ trải qua mấy ngày nay bồi bổ bằng coca đặc chế, thực lực đã tăng lên đến Thần Tàng Ngũ Trọng Thiên, chắc chắn khách trọ cũng không thiếu người siêu phàm cùng cấp bậc.
Sau khi chạy tới hiện trường không nói nhảm, trực tiếp gia nhập chiến trường.
Lúc này, số người hỗn chiến đã gần 150 người.
Quy mô chiến đấu như thế này bên trong di tích vẫn là lần đầu tiên.
Thông thường chỉ có tranh giành thiên tài địa bảo, chứ không có quy mô như thế này.
Mà trận chiến này cũng thu hút một vài người siêu phàm đang thám hiểm bên ngoài, bọn họ đều là đến vì danh tiếng, chuẩn bị gia nhập quán trọ hòa bình đang nổi tiếng, không ngờ còn chưa vào được đã chứng kiến cảnh này.
"Đám người số âm này coi như đá phải thiết bản rồi, quy mô của Hòa Bình Trại hiện giờ đã đứng sau những trại lớn kia, qua một thời gian nữa, e rằng những trại lớn kia cũng không bì kịp."
"Ta thấy đám người số âm này sớm đã không vừa mắt rồi, đây là một cơ hội."
"Các huynh đệ của Hòa Bình Trại đừng hoảng sợ, ta đến giúp đây."
"Còn có ta!"
Người bị khế ước cầm cố số âm vì tuổi thọ thường xuyên bao vây tấn công các trại nhỏ, bên trong di tích ai ai cũng ghét bỏ, trước đây bọn họ thế đơn lực cô, mỗi lần đều bị tiêu diệt từng bộ phận, nhưng hôm nay cảnh tượng này lại kích thích lòng căm ghét chung của mọi người đối với người số âm.
Từng người siêu phàm đi ngang qua đều rối rít gia nhập chiến đấu.
Từ phía sau lưng đánh lén, tạo thành thế gọng kìm hai mặt giáp công.
Chiến đấu bước vào giai đoạn ác liệt, tinh thần trong chiến tranh quy mô lớn rất quan trọng, người số âm vốn ở thế yếu sau khi bị đánh lén tinh thần nhất thời giảm sút nhiều.
Mà tinh thần mọi người của Hòa Bình Trại thì đang lên cao, càng đánh càng hăng.
Nếu tình huống cứ kéo dài như vậy, thì người số âm thua là chắc, trong khi đám người số âm đang vừa đánh vừa lui thì, từ phía sau xuất hiện một bóng người tiến vào chiến trường.
Người kia tóc tai rối bù, mặc bộ quần áo ka-ki màu lam trông có vẻ đến từ hai mươi ba năm trước, xung quanh bốc lên một mùi hôi thối khó tả, rõ ràng là dáng vẻ thất bại của một gã ăn mày đầu đường từ mấy thập niên trước.
Nhưng lại đeo một thanh đại đao trên lưng, dáng đi có vẻ nặng nề khác thường.
"Một mình còn dám đứng ra, tự tìm cái c·hết!"
Nhìn bộ dáng của gã ăn mày kia người số âm không những không lùi lại mà còn tiến lên, một người siêu phàm dân gian giơ cao trường kiếm pháp khí, hô mấy người đồng bọn cùng nhau gi·ết tới.
Ngay khi bọn họ sắp đến gần trong nháy mắt.
Tàn ảnh liên tiếp, giống như ảo ảnh Mê Tung, trong nháy mắt, gã ăn mày như u linh xuất hiện bên cạnh mấy người, không đợi mấy người này kịp phản ứng, ăn mày đưa ngón tay ra, đầu ngón tay khẽ điểm.
Bành Bành Bành Bành!
Một giây kế tiếp, bốn bóng người liên tiếp nổ tung.
Biến cố bất ngờ khiến những người của Hòa Bình Trại vốn đang thừa thắng xông lên rùng mình, mặc dù trước đó trên chiến trường, hơn một trăm người hỗn chiến, người số âm ở thế yếu, nhưng không có ai chết.
Mà bây giờ lại đột nhiên chết bốn người.
Bên trong Hòa Bình Trại, mọi người như lâm đại địch, con mắt chăm chú theo dõi gã ăn mày thần bí.
Người này là ai?
Hắn thuộc về thế lực nào?
Lão nhân kia chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt lõm sâu như giếng khô, gò má gân guốc héo quắt như vỏ trái cây khô, từng bước một tập tễnh tiến lại gần.
Bước chân tuy chậm, lại mang theo cảm giác nặng tựa thiên quân.
Lão nhân mỗi bước lên một bước.
Mọi người của Hòa Bình Trại liền lùi về sau một bước.
Tất cả bọn họ đều cảm nhận được một cảm giác nghẹt thở bị áp bức.
Cuối cùng lão nhân dừng lại trước cửa Hòa Bình Trại, "Ai là Lục Việt?"
Triệu Văn Đào từ trong đám người đi ra, trầm giọng nói: "Ngươi là ai?"
Lão giả mặt không chút biểu cảm, như máy móc, giọng nói lạnh như băng: "Lục Việt mạo phạm thọ thần, phụng mệnh thọ thần, thi hành cực hình, răn đe."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận