Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 255:, trăm năm trước sống sót người (1)

Chương 255: Người sống sót trăm năm trước (1)
Trong lúc mơ hồ, Lục Việt có chút manh mối. Vào thời khắc mấu chốt, bên ngoài bùng nổ một trận tiếng ồn ào kịch liệt cắt đứt suy nghĩ của hắn. Lục Việt đi ra khỏi phòng. Chỉ thấy một đám Siêu Phàm giả như chúng tinh vây quanh mặt trăng tụ tập trước bảng hiệu, vừa thấy Lục Việt liền rối rít vẫy tay, lớn tiếng kêu lên: "Lão bản khỏe!" Lục Việt: "..." Một người trong đó nói: "Ông chủ, ta có tin tức của Trương Siêu này!" Mặt Lục Việt bình tĩnh như mặt nước, hỏi: "Ngươi nói Trương Siêu trông như thế nào?" Người kia nghe vậy, trầm ngâm một lát, ấp úng nói: "Ừm... Hắn không đẹp trai cũng không xấu xí, không cao cũng không thấp, không mập cũng không gầy, không đen cũng không trắng, con mắt không lớn cũng không nhỏ..." Mặt Lục Việt tối sầm lại, ngươi mẹ nó đây là đang chơi trò đoán chữ với ta sao?! "Lôi ra ngoài!" Lục Việt ra lệnh một tiếng, đám người Triệu Văn Đào lập tức lôi người kia ra ngoài. Việc này ngược lại không phải do Lục Việt nóng giận, trên thực tế, một phần thiên tài địa bảo làm vé vào cửa đã đủ rẻ, dù vậy mỗi ngày vẫn có một số ít người mưu toan tay không bắt sói, vì thế mà đánh động đến sự chú ý của Trương Siêu. Ai ai cũng tuyên bố tự có một người bạn tên là Trương Siêu. Hỏi một chút tình huống cụ thể, thì lại muôn hình vạn trạng, có nam có nữ, có trẻ có già. Điều kỳ quái nhất còn có người tuyên bố Trương Siêu đổi tên thành Mã Siêu rồi. Đuổi người kia đi rồi, Lục Việt cũng có chút nhíu mày, chuyện này đã mấy ngày rồi, tại sao không thấy bóng dáng Trương Siêu đâu, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện? Ngay lúc này, bên ngoài lại đến một vị tóc tai rối bù, quần áo lam lũ, tựa như ăn mày, sau khi hắn thấy thông tin trên bảng hiệu, tiến lên dò hỏi: "Ta... ta biết đội trưởng Trương Siêu." Lại đến một kẻ muốn tay không bắt sói?"Ngươi nói Trương Siêu có đặc điểm gì?" Lục Việt hỏi lại. Tên ăn mày kia suy nghĩ một chút, trả lời: "Ngực rất lớn." Lông mày Lục Việt nhíu lại: "Là nam hay nữ, hay giới tính khác?" "Nam, khoảng hai mươi tuổi, hắn có một người sư phụ..." Tên Siêu Phàm giả ăn mày kia bắt đầu kể lại một số tình huống cơ bản của Trương Siêu. Vẻ mặt Lục Việt dần dần nghiêm túc, người đối diện miêu tả đúng là Trương Siêu. "Bây giờ Trương Siêu ở đâu?" "Ngươi là ai?" "Ta chính là đại ca mà hắn nói." "Đại ca, nhanh cứu đội trưởng Trương Siêu của chúng ta..." Tên Siêu Phàm giả ăn mày kia nước mắt lưng tròng, bụm một tiếng quỳ sụp xuống đất. Từ miệng đồng đội của Trương Siêu, Lục Việt biết được chuyện Trương Siêu gặp phải, đối phương vì một vị sư phụ vô chân có ngày giờ không còn nhiều, mà mạo hiểm tiến vào một tòa trại bỏ hoang, cuối cùng ở trong một tòa nhà cổ mất đi liên lạc. Những đội viên còn lại cũng gặp nguy hiểm khi rời trại, cuối cùng chỉ có một mình hắn may mắn sống sót, mà lý do hắn có thể sống sót là vì năng lực của hắn không sai biệt lắm với Thổ Hành Tôn. Sau khi trốn thoát được, một đường lảo đảo đi cầu cứu ở các đại trại, nhưng đều bị đối phương cự tuyệt, cuối cùng dò hỏi được Trại Hòa Bình, vừa hay nhìn thấy bảng quảng cáo của Lục Việt. "Ngươi ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện còn lại giao cho ta." Lục Việt móc ra bình coca đặc chế để hắn chữa thương, đồng thời sắp xếp Triệu Văn Đào mấy người chiếu cố đối phương, sau đó xoay người tiến vào nhà gỗ. Cứu Trương Siêu là việc bắt buộc phải làm, hơn nữa chuyện này không nên chậm trễ, phải mau chóng hành động, nhưng bây giờ cách tối không còn mấy giờ nữa. Đợi hắn chạy tới đó thì quán trọ cũng đến giờ mở cửa. Trước đây Lục Việt vẫn luôn lo lắng có những người bị người khác coi như vật phẩm đầu thọ giống như c·ô·n·g nhận cũng sẽ bị t·r·ộ·m đi, nên luôn mang nó bên mình, nhưng bây giờ khách quen cũ đã giao tiền rồi, với tư cách một ông chủ có lương tâm cuối cùng trong di tích, không thể nào nói cầm tiền không trả nợ được. Trả tiền lại cũng không có khả năng trả. Cái đầu người thọ kia đành phải tạm thời ở lại đây. Chỉ là để đề phòng vạn nhất, phải tăng cường các biện pháp bảo vệ. Nhìn cái đầu người thọ kia, Lục Việt ghé vào tai nó, thấp giọng nói: "Ta nhân danh tình cảm chân thành của thân bằng chủ nhân của chiếc túi đựng x·á·c mà tuyên cáo với ngươi, bất kể ngươi rơi vào tay ai, chỉ có người khiến ta công nhận, làm rung động lòng người thì mới có tư cách cầm ngươi lên." "Nếu không, ngươi cứ hung hăng hấp thu tuổi thọ của những tên t·r·ộ·m cắp kia cho ta!" Đầu người thọ kia run lên, hẳn là ngầm chấp nhận yêu cầu của Lục Việt. Như vậy thì Lục Việt cũng coi như hoàn toàn yên tâm rồi...
...
Màn đêm buông xuống, di tích bị một tầng yên tĩnh thần bí bao phủ. Lúc này Lục Việt đã lặng lẽ rời khỏi Trại Hòa Bình, hướng địa điểm Trương Siêu gặp nạn mà hết tốc lực bay nhanh, đối với hắn bây giờ mà nói, mỗi đêm bị trừ đi mười hai năm tuổi thọ hoàn toàn có thể bỏ qua không tính, dù sao trong hộp thuốc còn đủ dự trữ, cộng thêm Trại Hòa Bình mỗi đêm còn có một khoản thu nhập ổn định. Ân... Tuy rằng có nhiều chỗ hơi mang tính "tiền giả". Sau hơn mười tiếng, Lục Việt rốt cuộc cũng đến nơi cần đến. Đây quả thật là một trại đã bị bỏ hoang từ lâu, toàn bộ lộ ra một không khí tĩnh mịch, tựa như một ngôi mộ lớn, khiến cho người ta có cảm giác rằng không quay phim kinh dị thì quá lãng phí cái khung cảnh này. Lục Việt mặt không đổi sắc bước vào tòa trại hoang này.
Xào xạc... xào xạc... Thời gian phảng phất như ngưng đọng vào giờ khắc này. Trong trại im ắng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của Lục Việt. Lục Việt không ngừng qua lại giữa các nhà gỗ, tìm kiếm mọi ngóc ngách khả nghi có thể có, nhưng mà không có thu hoạch gì, nơi này không hề tạp chất giống như lời tên Siêu Phàm giả kia nói, không có bất kỳ dấu vết nào của Quỷ Vật hay Siêu Phàm giả để lại. Theo việc không ngừng đi sâu vào bên trong, Lục Việt phát hiện cách bố trí những căn nhà gỗ này có chút kỳ quái. Tất cả đều rất có quy tắc, giống như đã được trải qua quy hoạch xây dựng nghiêm ngặt. Một điểm này đặt ở thế giới hiện thật thì rất bình thường, nhưng đây là di tích, so với các trại còn lại bao gồm Trại Hòa Bình mà nói, trước đó khi những Siêu Phàm giả xây nhà gỗ đều rất tùy tiện, không có ai giám sát, nơi nào có đất trống thì xây ở đó. Chỉ là vì số lượng nhà gỗ tụ tập đủ nhiều nên mới thành trại. Nơi này thì hoàn toàn khác, cách bố trí những kiến trúc này là đã qua thiết kế. Còn nữa là màu sắc của một vài nhà gỗ ở đây hơi kỳ lạ. Màu đỏ sặc sỡ. Lục Việt đưa tay sờ vào, đưa lên mũi ngửi một cái, kết quả ngửi thấy có chút mùi tanh hôi, đây không phải là màu sắc của bản thân gỗ, mà giống như là một trận mưa đỏ trên trời rơi xuống, rơi vào mảnh đất trại này, cuối cùng thấm vào bên trong gỗ. Dựa theo lời miêu tả của Siêu Phàm giả trốn thoát kia, những ngôi nhà gỗ ở đây có thể di động, nhưng Lục Việt lại không hề phát hiện dấu hiệu dị lực của Hà Linh. Trừ khi đây là do sức mạnh của Siêu Phàm giả gây nên. Nhưng về năng lực có thể di chuyển công trình thật thì hắn cũng chưa từng nghe nói qua. Bên trong trại này nhất định cất giấu một bí mật nào đó. Lục Việt tiếp tục tiến lên, rất nhanh đi tới một tòa cổ trạch khác biệt so với những nhà khác. Vị trí của tòa cổ trạch này so với những kiến trúc có quy hoạch khác trong trại có vẻ đặc biệt đột ngột, nếu như nói bên ngoài trại giống như những cảnh tượng trong phim kinh dị, vậy thì tòa cổ trạch này lại càng giống như là nguồn cơn trong những bộ phim kinh dị đó.
"Xin chào, ta là một thầy lang đi ngang qua, bất cẩn bị lạc đường, có ai không?"
"Ta chỉ có một mình, muốn xin ly nước uống."
Lục Việt kêu lên hai tiếng, không ngoài dự liệu không có ai trả lời. Vì vậy, hắn đưa tay đẩy cửa bước vào. Lục Việt cẩn thận tìm kiếm, từ những góc tường ở bốn phía đình viện, giếng nước, lại đến mái hiên, sau đó là phòng chính, phòng ngủ, thư phòng... Thậm chí ngay cả nóc nhà cũng không bỏ qua. Những nơi này đều là những vị trí thường thấy có vấn đề trong phim kinh dị. Tòa cổ trạch này cũng không lớn, rất nhanh Lục Việt đã kiểm tra xong. Thế nhưng, hắn vẫn không có thu hoạch gì. Lục Việt lại một lần nữa lui ra khỏi cổ trạch, sau khi đảo mắt nhìn xung quanh, hắn chú ý tới một chi tiết. Mặc dù bây giờ là ban đêm, không đủ ánh sáng, nhưng hắn phát hiện xung quanh cổ trạch trơ trụi, không hề có một ngọn cỏ, tạo cảm giác rất không tự nhiên. Trong các trại còn lại ở bên trong di tích thực ra đều có một hiện tượng rõ rệt, đó là cây cỏ xung quanh tươi tốt, điều này cũng dễ hiểu, bởi vì phàm là địa điểm tạo thành trại đều là những nơi có linh khí tương đối đậm đà. Tiền nhân không thể nào ngốc mà lựa chọn những nơi có linh khí nghèo nàn để ở. Trước đó, trại hoang khi xưa dù có đủ loại quỷ dị, nhưng vẫn phù hợp với đặc điểm linh khí dày đặc, cây cỏ xung quanh cũng um tùm, chỉ riêng ở đây lại không có một ngọn cỏ nào. Nghiêm túc mà nói, thì tòa cổ trạch này cũng thuộc về...
Bạn cần đăng nhập để bình luận