Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 214:, vá thi nhân làm việc tồi tệ

Chương 214: Vá thi nhân làm việc tồi tệ
Về vấn đề này, Lục Việt trực tiếp hỏi người của Trấn Ma Tư, rất nhanh Lưu đội trưởng bên kia đã nói rõ tình huống của bộ phận này.
Gia tộc vá thi nhân loại này tồn tại cũng không ngắn, cùng với gia tộc Công Thâu Siêu Phàm, cũng tồn tại rất nhiều nhánh.
Bất quá, bởi vì nguyên nhân huyết mạch bị khuyết hụt, số người của mỗi một nhánh cũng không nhiều.
Một điểm này thích hợp với tất cả Âm Môn Hành Nghiệp.
Để giải quyết vấn đề huyết mạch bị khuyết hụt treo trên đầu, vô số tiền bối của Âm Môn Hành Nghiệp người trước ngã xuống người sau tiến lên, nhưng kết quả tốt nhất cũng chỉ là trì hoãn, từ đầu đến cuối không thể hoàn toàn trừ tận gốc.
Dòng dõi vá thi nhân ở thành phố kia có tư tưởng cấp tiến, nếu mang huyết mạch khuyết hụt, thì liền trực tiếp đi cực đoan, đem thân thể của mình hướng tới Quỷ hóa, tạo thành một loại thân thể quỷ do ý thức con người chủ đạo.
Cách làm cũng đơn giản thô bạo, thông qua dưỡng thi địa bồi dưỡng đủ loại tàn chi.
Một khi đạt đến tiêu chuẩn thích hợp, vá thi nhân sẽ vá lên người mình.
Đương nhiên, đây không phải là thay đổi duy nhất một chỗ, mà là tiến hành theo chất lượng, cho đến khi toàn bộ thân thể bị thay đổi, chỉ để lại đại não, cứ như vậy, không chỉ có thể giải quyết vấn đề huyết mạch bị khuyết hụt, còn có thể nắm giữ sức chiến đấu kinh người.
Trừ khi bị vỡ đầu, nếu không thì gãy tay gãy chân đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, sau chuyện đó chỉ cần tìm được tứ chi phù hợp rồi vá lên là được.
Lục Việt nghe đến đây cũng âm thầm kinh hãi.
Chuyện này… Mẹ nó, đây coi như người sao?!
Cả người đều biến thành thi quỷ, tất cả những thứ người sống có thể hưởng thụ đều không còn duyên với bọn họ, một khi bắt đầu thay đổi tứ chi, thì không còn đường quay đầu lại.
Hơn nữa, phương pháp này còn kèm theo rất nhiều hậu quả nghiêm trọng, tỷ như rất khó, thậm chí không thể sinh con, cần định kỳ tách người ra bỏ vào dưỡng thi địa để dưỡng, thậm chí có một số còn dính phải tập quán hung tàn của Quỷ Vật...
Một nhánh mạch ở địa phương đó 30 năm trước từng tham gia âm mưu hãm hại Phương đạo trưởng, và trong 30 năm này, Phương đạo trưởng dần dần tìm ra được một vài đầu mối của năm đó, cũng nhanh chóng tìm được đối phương.
Đáng tiếc thời gian đã qua 30 năm, những người từng hãm hại người khác đã sớm ly thế vì huyết mạch bị khuyết hụt, nhưng Phương đạo trưởng trong lúc tiếp tục tìm đầu mối đã tình cờ gặp một tên vá thi nhân lợi dụng vạn người hố để dưỡng thi, vì vậy thuận tay giải quyết tên vá thi nhân kia.
Kết quả, tên vá thi nhân đó định đồng quy vu tận, trực tiếp cho nổ tung vạn người hố.
Sau đó, hậu nhân của dòng dõi đó xuất hiện, truy nã Phương đạo trưởng, bị Phương đạo trưởng tìm được nguồn gốc, một đường giết đến mộ tổ tiên, đào ra một trong những đồng phạm tham gia hãm hại hắn năm đó.
Về phần sau đó, Phương đạo trưởng đào mộ phần rồi lại xảy ra chuyện gì? Đồng bọn hãm hại Phương đạo trưởng năm đó còn có ai? Phía sau đó lại là ai đứng ra tổ chức tất cả những chuyện này?
Mấy vấn đề này Lưu đội trưởng đều không trả lời được, rõ ràng là hắn cũng không biết rõ, người có khả năng nhất biết rõ chính là Trương Thần Y, nhưng đến bây giờ Trương Thần Y cũng chưa từng cho hắn bất kỳ câu trả lời nào.
Lục Việt bất đắc dĩ lắc đầu, trở về Group chuẩn bị xem thử những đám quần chúng ăn dưa thần thông quảng đại này có tin đồn gì hay không, kết quả lướt qua một vòng mà không thu hoạch được gì.
Ngay lúc này, một tin nhắn đột ngột hiện lên trên điện thoại di động.
【Gần đây, một nhóm người lừa đảo tập thể xuất hiện trước cửa cục an ninh, ngay trước mặt mọi người thừa nhận tội và xin ngồi tù...】
Lục Việt khẽ “Ồ” một tiếng, chuyện này thật đúng là mới lạ.
Nghĩ rằng nhóm người lừa đảo này đã gặp phải chuyện còn kinh khủng hơn cả việc ngồi tù.
Tiện tay mở khu bình luận, một người tự xưng là nhân viên nội bộ mạng xã hội cho biết rằng lý do những người này tự thú là vì có gấu con trị an tham gia!
Lại là gấu con trị an?
Gần đây tần suất xuất hiện của gấu con trị an này rất cao.
Đầu tiên là bắt người đi đường không đội mũ bảo hiểm, bây giờ lại là đánh nhóm người lừa đảo.
Nghiệp vụ này còn rất rộng.
Trong lúc Lục Việt than thở thì tài xế nhiều chuyện ở một bên đang thông qua điện thoại vô tuyến nói chuyện phiếm với bạn.
"Lão Lưu, vết thương lần trước của anh đã khỏe chưa, là cái lần đi đón đứa bé ở trường học ấy, giữa đường gặp kẻ điên cầm dao bắt cóc một cô bé, anh tội gì tự mình xông lên, báo cảnh sát là được mà..."
"Báo cảnh sát không kịp, làm cha mẹ, ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn được."
"Anh có nghĩ đến việc nhỡ có chuyện gì xảy ra với anh thì vợ con của anh phải làm sao không?"
Có lẽ là nhận thấy Lục Việt đang đưa mắt nhìn, tài xế nhiều chuyện nhân lúc rảnh rỗi hỏi: "Cậu em, cậu có tin người tốt sẽ gặp quả báo tốt không?"
Lục Việt hơi chần chừ rồi gật đầu.
Sau đó, tài xế lắm lời bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho người bạn ở đầu dây bên kia về chuyện hàng ngày người đó là một người trọng nghĩa sôi nổi, mấy năm nay đã làm qua rất nhiều việc như gánh nước cứu người, bắt tại trận tên móc túi trên xe buýt rồi áp giải đến cục an ninh, quyên góp tiền cho khu vực gặp thiên tai, có thời gian rảnh thì làm công ích miễn phí...
Có thể thấy được, mặc dù ngoài miệng than phiền, nhưng tài xế lắm lời đối với người bạn này vẫn rất khâm phục, thế giới này có thể rách nát như vậy, nhưng luôn có người âm thầm sửa chữa nó.
Về ý kiến "thiện hữu thiện báo" này, thật ra trong lòng Lục Việt cũng chưa chắc chắn, nhưng đối với loại người này, trong lòng hắn chỉ có sự kính trọng.
Nói xong chuyện của bạn, tài xế nhiều chuyện lại cầm điện thoại vô tuyến lên và nói: "À đúng rồi Lão Lưu, sao vết thương của anh vừa lành mà không chịu nghỉ ngơi vài ngày, lại còn chạy xe thể thao thế, lần trước không phải anh bị cái con gấu con trị an đang hot trên mạng bắt rồi à, có phải bị 'Giáo dục' cho một trận không?"
Lục Việt cau mày, lại là con gấu con trị an đó.
Nghiêng tai lắng nghe, trong điện thoại vô tuyến truyền đến giọng của bạn tài xế nhiều chuyện.
"Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, con gấu con trị an kia nhìn đáng yêu thế mà lại còn dán cho tôi một bông hoa hồng đỏ nữa chứ."
"Tôi một ông già lớn rồi mà muốn cái đó làm gì, sau đó vừa bỏ vào túi liền thấy không hiểu sao nó lại biến mất luôn..."
Bông hoa hồng đỏ?
Lục Việt không nhịn được mà chế nhạo con gấu con trị an đồng thú này.
Đây là đang chơi trò đùa à?
Thấy Lục Việt có vẻ hứng thú, tài xế nhiều chuyện nói: "Bây giờ thế đạo quả thật đã thay đổi, thời gian trước trên mạng có trào lưu Tiểu Hoàng nhân, bây giờ lại mọc ra một con gấu con trị an nữa."
"Mấy người chúng ta chạy xe cũng biết con gấu con trị an kia, nó thường xuất hiện ở mấy khu giám sát không nhìn thấy được, bắt người say rượu lái xe, kiểm tra quá tốc độ, bắt ăn trộm, dìu người già qua đường… Cái gì nó cũng quản, bị bắt là một trận 'mà nói liệu'."
“Cái gì mà hóa chất trị liệu?"
“Không phải 'câu' nói kia liệu, mà là 'mà nói, mà nói', ‘tẩy não’ kiểu đấy."
"Các anh không sợ à?" Lục Việt truy hỏi.
"Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, mấy người chúng ta mặc dù không có văn hóa gì, nhưng ai đối tốt với chúng ta, ai đối không tốt với chúng ta thì chúng ta vẫn phân biệt được..."
Đang nói thì giọng của bạn tài xế ở đầu dây bên kia vọng tới:
"Vừa rồi tôi nhận được một chuyến, hành khách rất gấp, tôi không nghe anh nói nữa, tôi xong chuyến này còn phải đi đón con gái tan học..."
"Ừ, Lão Lưu, anh chú ý an toàn, với cả... Anh có vội thế nào thì cũng đừng đi đường Phong Đức, gần đây buổi tối ở đó có chút tà môn..."
Lục Việt hiếu kỳ hỏi: "Đường Phong Đức có vấn đề sao?"
Tài xế râu cằm buông điện thoại vô tuyến, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mấy người chúng ta chạy xe thuê đều biết, một tháng trước ở đó chết người rồi, từ đó về sau buổi tối ở đó thường xảy ra những chuyện tà môn, có vài người không hiểu vì sao lại đột tử..."
Lời vừa nói được một nửa, thì trong điện thoại vô tuyến truyền đến những âm thanh đứt quãng.
"Kỳ lạ, sao đường này đi mãi không ra..."
"Anh có nghe thấy tôi nói không..."
Sắc mặt tài xế nhiều chuyện đại biến, lập tức hét lớn vào điện thoại vô tuyến, cuối cùng thậm chí còn lấy điện thoại di động ra gọi, nhưng phát hiện không có ai nghe máy.
"Hỏng rồi, chẳng lẽ Lão Lưu thật sự đi đường đó sao?"
"Lúc trước chỉ là buổi tối xảy ra chuyện, ban ngày chắc là không sao đâu."
Tài xế nhiều chuyện không yên tâm liền vội vàng báo cảnh sát.
Vừa cúp điện thoại thì lại nghe Lục Việt nói: "Đi đường Phong Đức xem sao."
"À, cậu em..."
Lục Việt nói: "Thời gian gấp lắm rồi, không kịp nữa, tôi đi trước xem sao."
Tài xế nhiều chuyện nói: "Nhưng mà người ở cục an ninh mới bảo chúng ta đừng có đến gần đó."
Lục Việt: "Thực ra, chuyện mà cục an ninh có thể quản được, tôi cũng quản được, chuyện mà cục an ninh không quản được, tôi cũng có thể quản, tôi chính là cái Tiểu Hoàng nhân mà anh vừa nhắc đến."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận