Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 228:, tự nguyện làm thêm giờ xin đơn xin nghỉ đơn kinh khủng trải qua

Chương 228: Tự nguyện làm thêm giờ, đơn xin nghỉ đơn, trải qua kinh khủng.
Nghe xong thuật lại của ông chủ siêu thị, Vương Hiên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn khẩn thiết muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Hung thủ không đầu kia rốt cuộc là ai? Người không đầu làm sao có thể sống, đó nhất định là quỷ. Con quỷ kia có rời đi chưa? Vương Hiên sợ hãi nhìn chằm chằm ông chủ siêu thị, chỉ thấy ông chủ cười gãi gãi cổ, không nói tiếp nữa, mà yên lặng lùi về sau một bước.
"Đến lượt ta." Người làm thuê mặc âu phục tiến lên, mở máy hát. "Ta là người thứ hai gia nhập vào đội, coi như là nguyên lão."
"Đại khái là ngày thứ 3 sau khi tin tức nổ lớn xuất hiện, tuy bên ngoài xôn xao, có người nói là nhà máy hóa chất nổ lớn, cũng có người nói là thí nghiệm vũ khí mới, nhưng những điều đó chẳng liên quan đến đám dân đen chúng ta, các ngươi biết đấy, trái đất không nổ, ông chủ không nghỉ."
"Trên thực tế không những không nghỉ, khi đó ta còn phải làm liên tục mấy đêm không công, thật sự quá mệt mỏi, liền trốn vào nhà vệ sinh, kết quả ngủ thiếp đi không rõ lý do."
"Tỉnh dậy phát hiện đã qua mấy giờ."
"Lúc ấy ta sợ bị ông chủ phát hiện trừ tiền thưởng, đang chuẩn bị ra ngoài kiếm cớ, thì nghe thấy tiếng của đồng nghiệp vọng lại từ phòng bên cạnh, hắn nói với ta công ty đang có ma quỷ lộng hành, mọi người đều chết hết rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ."
"Mới đầu ta cũng không tin, cho đến khi ra khỏi nhà vệ sinh thấy khu làm việc la liệt thi thể đồng nghiệp, tất cả đều có biểu tình kinh hoàng, cứng đờ tại chỗ làm việc, hai tay đều đã biến mất."
"Lúc đó ta sợ hãi tột độ, một kẻ luôn vô thần như ta cũng bắt đầu hoài nghi trên thế giới này có thật là có quỷ, ngay lúc này, đại môn vang lên tiếng mở khóa, ta cho là có người đến cứu, kết quả nhìn qua kính mờ, thấy bên ngoài chỉ có một đôi tay đang động đậy."
"Ta vội chạy về nhà vệ sinh, lúc này ta hoàn toàn tin lời đồng nghiệp phòng bên cạnh, hắn nói đôi tay đó sẽ gõ cửa, rồi từ dưới cánh cửa đưa vào."
"Một tay cầm đơn tự nguyện làm thêm giờ, một tay cầm đơn xin nghỉ."
"Chỉ có thể cầm đơn làm thêm giờ, tuyệt đối đừng cầm đơn xin nghỉ, nếu không sẽ chết."
"Vừa nói xong câu đó, tay nắm cửa nhà vệ sinh xoay chuyển, rõ ràng không có tiếng bước chân nào, nhưng ta lại cảm thấy có một người đang đứng ở ngoài."
"Vách bên cạnh nhà vệ sinh truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó hoàn toàn yên ắng."
"Tiếp đó ta nghe thấy tiếng giấy sột soạt, khi ta đang lo lắng cho đồng nghiệp bên cạnh thì, phía trước cánh cửa chỗ ta có một đôi tay phụ nữ đưa vào."
"Một tay là đơn tự nguyện làm thêm giờ, một tay là đơn xin nghỉ."
"Giống hệt như đồng nghiệp nói."
"Ta sợ đến không nhúc nhích được, cuối cùng đành cầm đơn tự nguyện làm thêm giờ, con quỷ ngoài cửa liền rời đi, sau đó mấy ngày đều như vậy, ta thử rời khỏi công ty, nhưng cửa đã bị khóa."
"Chúng ta bị kẹt trong công ty, chỉ có thể trốn trong nhà vệ sinh chờ cứu viện, đói thì lén ăn vặt trong văn phòng, khát thì uống nước suối, hết nước suối thì đành uống nước trong bồn cầu."
"Cho đến một ngày, ta đau bụng đi mượn giấy của đồng nghiệp."
"Từ nhà vệ sinh bên cạnh có một đôi tay phụ nữ đưa ra, hai tay đều cầm đơn xin nghỉ."
Giọng người làm thuê trầm thấp vang vọng trong siêu thị, một thứ không khí kinh khủng cùng sợ hãi như một tấm lưới vô hình, bao phủ toàn bộ mọi người.
Vương Hiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cái đơn xin làm thêm giờ với đơn xin nghỉ nghe thôi đã thấy đáng sợ hơn cả một lần trải qua. Lựa chọn làm thêm giờ rồi bị kẹt trong công ty, còn lựa chọn xin nghỉ có lẽ là đồng nghĩa với cái chết. Hắn tò mò, rốt cuộc đối phương đã chọn như thế nào? Và đã thoát khỏi công ty như thế nào? Liên quan đến lựa chọn cuối cùng và quá trình thoát đi, đối phương không nói rõ, nhưng Vương Hiên cảm thấy người này nhất định rất cường, mới có thể thoát khỏi nơi nguy hiểm như vậy.
Người làm thuê kể xong chuyện đã xảy ra với mình, những người còn lại đều ra sức cổ vũ nhau, thứ tình cảm thật sự đã cùng nhau trải qua hoạn nạn khiến Vương Hiên vô cùng cảm động. Sau đó, những người khác cũng lần lượt thuật lại những trải nghiệm kinh dị đã xảy ra với mình. Con ngươi đỏ ngầu rình mò trong khe cửa, tiếng thở dốc quỷ dị vọng lại giữa đêm khuya, tim ngừng đập, phía sau gáy bỗng dưng xuất hiện mặt người... Mỗi một trải nghiệm đều khiến người ta rùng mình, kinh hồn bạt vía. So với những trải nghiệm của các bậc tiền bối này, Vương Hiên cảm thấy chuyện tiếng bước chân bên ngoài cửa mình từng trải qua chỉ là một chuyện cỏn con không đáng kể, nhưng thấy mọi người đã kể xong, để hòa nhập vào tập thể, hắn cũng lấy hết can đảm, thuật lại chuyện đã xảy ra với mình.
"Đó là ngày thứ hai sau khi có tin nổ lớn..." Vương Hiên cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho gia đình bốn người gặp nạn ở vách bên, nếu không xảy ra tai nạn đó, hắn đã có thể đưa bọn họ đến nơi này.
Sau khi chia sẻ xong trải nghiệm, hiện trường trở nên yên tĩnh lạ thường. Vương Hiên bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống không ít, ngẩng đầu nhìn mấy người đang im lặng nhìn chằm chằm vào mình, thấp thỏm hỏi có phải mình đã nói gì sai không. Mấy người kia lắc đầu, sau đó ông chủ siêu thị mỉm cười tỏ vẻ hoan nghênh. Để chào đón Vương Hiên đến, bọn họ quyết định ăn cơm sớm. Vương Hiên có chút bất ngờ, lúc hắn tới bên ngoài trời vẫn còn sáng, chắc cũng chỉ khoảng ba bốn giờ chiều, sớm thế này đã muốn ăn cơm rồi sao? Hắn sờ bụng, mấy ngày nay hắn không hề có chút cảm giác đói bụng nào, hơn nữa nhìn xung quanh, hắn phát hiện đối với những đồ ăn ở gần đây mình có một ham muốn khác thường.
"Ta không đói."
"Không, ngươi đói."
Từ xa, người làm thuê bê một nồi bốc khói nóng hổi chậm rãi đi tới. Cái nồi trông như dùng cà chua làm nguyên liệu chính, bên trong không chỉ có mì gói, còn có cả đủ loại đồ đông lạnh hỗn tạp, dù nhìn không được khỏe mạnh cho lắm, nhưng giờ phút này Vương Hiên ngửi một cái, lại thấy cái mùi này thơm vô cùng.
"Đây là cái gì vậy? Sao thơm thế?"
"Nguyên liệu có sẵn trong siêu thị đấy, đói lâu như vậy rồi, ngửi có thể không thơm được sao?"
Vương Hiên khẽ cau mày, luôn cảm thấy trong lời của người làm thuê có ẩn ý, nhưng thức ăn trong nồi quả thực rất thơm, nhất là mấy miếng thịt kia, khiến người ta thèm thuồng. Trong đầu có một giọng nói không ngừng kêu hắn mau ăn hết.
Ngay lúc Vương Hiên chuẩn bị ăn ngấu nghiến thì liếc thấy những người già yếu, bệnh tật đang tụm lại với nhau, lòng trắc ẩn bỗng trỗi dậy, cuối cùng chiến thắng sự thèm khát.
"Bọn họ đói lắm rồi, hay là để mấy người lớn tuổi ăn trước đi." Vương Hiên nuốt nước bọt, phát huy truyền thống kính già yêu trẻ.
"Đây là chuẩn bị riêng cho ngươi, chỉ có ngươi mới ăn được." Người làm thuê nói.
"Cảm ơn, ta không đói lắm." Vương Hiên nhớ đến ông bà của mình, không thể làm ngơ được, trước đây ở trên mạng, hắn từng ký một phần hiệp ước giúp đỡ người lớn tuổi khi ra đường.
"Ngươi ngửi lại xem, chắc chắn không đói bụng sao?" Người làm thuê nở nụ cười đầy ý vị, sau đó bổ sung thêm: "Đây là nghi thức chào đón người mới của chúng ta, chỉ có ăn nồi cơm này mới có thể thực sự trở thành thành viên trong đại gia đình này." Vương Hiên nghi ngờ, không hiểu ý là gì, nhưng khi ngửi lại nồi thức ăn, hương thơm bên trong bỗng trở nên nồng nàn, nhất là mấy miếng thịt kia, khiến ánh mắt của hắn dần dần trở nên mê ly. Lúc này, ông chủ siêu thị, người làm thuê và những người vừa thuật lại chuyện của mình cũng đồng loạt nhìn Vương Hiên, dường như rất để ý đến quyết định của hắn.
Bành! Bành! Oành!
Lúc này, cửa nhỏ siêu thị bỗng phát ra một tràng tiếng va chạm mạnh.
"Xin chào, bên trong có ai không?"
"Ta là người may mắn sống sót."
"Ta tên là Lục Việt, 24 tuổi, một tuần trước, thành phố ta ở gặp phải virus lây nhiễm, xung quanh ta đã xảy ra những tai nạn không thể tưởng tượng nổi, ta và bạn đã mất liên lạc rồi, điều duy nhất ta muốn là được sống tiếp..."
Ngoài cửa, Lục Việt nhờ Tiểu Hồng dẫn đường đã thành công tìm được siêu thị đóng kín này.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận