Chương 250: Ký khế ước bán đứt, nhóm người âm đuổi theo bọn họ cả đêm đã bị những người âm mạnh mẽ, lại bất ngờ toi mạng ở trước cánh cửa nhà gỗ bỏ hoang này, điều này không thể nghi ngờ ám chỉ nơi đây ẩn chứa một thứ không rõ còn đáng sợ hơn người âm. Ngay sau đó, một cảnh tượng làm người ta khó chịu diễn ra. Mũi, tai, miệng của người âm như suối trào ra vô số sâu bọ, sau đó chúng bao phủ lấy toàn thân hắn, kèm theo tiếng xột xoạt ghê rợn, cơ thể người âm đang tan rã với tốc độ kinh hoàng. Bốn người đầu óc trống rỗng, môi run rẩy. "Chạy mau!!!", Triệu Văn Đào là người hồi phục tinh thần đầu tiên, hét lớn một tiếng như sấm nổ bên tai. Nhóm người vừa nhúc nhích, từ xa đã truyền đến âm thanh rung động cả linh hồn. Từng đợt "thủy triều" sôi trào mãnh liệt chợt hiện lên. Không… Đó không phải thủy triều, mà là một bầy sâu rậm rịt. Các thành viên trong đội sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hoảng sợ trợn to mắt, như thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đáng sợ nhất thế gian, thân thể cũng run rẩy mất kiểm soát. Bọn họ muốn bỏ chạy nhưng hai chân như bị rót chì, khó mà nhấc lên nổi một bước. “Tiền bối, chúng ta vô tình lạc vào nơi này, có thể tha cho chúng ta không? Chúng ta có thể trả bằng tuổi thọ.” Triệu Văn Đào quyết đoán lớn tiếng kêu lên về bốn phía. Lúc này, tuổi thọ đã trở thành thứ tiền cược duy nhất của bọn họ. Trong khu di tích này, tuổi thọ chính là ngoại tệ mạnh. Bởi vì giết người không thể cướp đoạt tuổi thọ của người khác, chỉ có giao dịch mới có thể chuyển đổi được. Mà đối với những giao dịch như vậy, gần như không ai cự tuyệt. Từ xa truyền tới một thanh âm khàn khàn, giống như da cây khô cọ xát vào nhau. “Tuổi thọ… Vô dụng đối với ta.” Lời vừa thốt ra, cả bốn người đều tuyệt vọng. “Là ký văn tự bán đứt số âm người!!!” Mặt Triệu Văn Đào đầy vẻ khó tin, hắn không ngờ lại gặp phải thứ người như vậy, bởi vì những người bình thường vì nhiều lý do mà mất đi tuổi thọ cũng sẽ ký văn khế cầm cố, dù việc trả nợ rất vô vọng, nhưng cuối cùng vẫn có hy vọng. Chỉ có những kẻ biến thái mới chọn bán đứt bằng văn tự! Bọn họ đem hết thảy dâng hiến cho thọ thần, không thể dùng tuổi thọ trả lại khoản nợ. Trong tàn tích này, sự xuất hiện của loại người này thường báo hiệu cái chết. “Gặp phải kẻ bán đứt văn tự, chỉ có thể liều chết đánh cược một phen.” Ngay lúc mọi người chuẩn bị liều chết phản kháng thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hét thảm. “Chu Văn, ngươi điên rồi, ngươi đánh lén ta làm gì?!” “Chờ một chút, đó không phải Chu Văn, sắc mặt hắn không đúng!” “Hắn bị khống chế!” Lúc này, Chu Văn ở phía sau đội ngũ sắc mặt quỷ dị, ánh lên màu tím, ánh mắt hung ác, đang hung hăng nhìn chằm chằm đồng đội cũ. Mọi người chợt nhớ lại chuyện đối phương bị sâu bọ cắn lúc trước. Bốn người hoàn toàn tuyệt vọng, với tình huống này, bọn họ còn có thể đấu lại bằng cách gì? Mắt thấy tình thế chắc chắn phải chết, trong rừng rậm bên ngoài đột nhiên có một tia đèn pin chiếu đến, đồng thời có một giọng nam vang lên. “Đêm hôm khuya khoắt, nơi này náo nhiệt thật đấy.” “Ồ, trên đất nhiều rết vậy, đây đều là dược liệu thượng hạng, nghe nói có thể giải độc tiêu sưng, thông lạc giảm đau, hỗ trợ giảm sốt, còn có thể trị bệnh trĩ, điều chỉnh miễn dịch, thúc đẩy phục hồi, cải thiện giấc ngủ, đối với rối loạn chức năng tình dục cũng có hiệu quả.” “Lần này phát tài rồi….” Từ xa, một người trẻ tuổi đeo hòm thuốc trên lưng đang chậm rãi bước vào, người đến chính là Lục Việt đang trên đường đi đến trung bộ, lúc này hắn đang khom lưng muốn nhặt một con rết, thì bị Triệu Văn Đào lớn tiếng ngăn cản. “Cẩn thận, đây là độc trùng do Cổ Sư luyện chế!” Lục Việt không để ý, nhặt lên xem rồi lại thả xuống, một cước dẫm chết con rết đó. “Tiếc quá, bao nhiêu con rết tốt cùng bò cạp….” Lục Việt thở dài, vốn hắn còn định đem số dược liệu này bỏ túi đem về đưa cho Trương Thần Y, không ngờ mấy con độc trùng này đều chết hết rồi, có lẽ nên gọi chúng là xác trùng thì hợp hơn. “Cổ Sư phải không, có thể ra nói chuyện một chút không?” “Trong tay ngươi còn con sâu trùng nào khỏe mạnh không, ta muốn hết rồi….” Giọng nói của Lục Việt vang vọng như tiếng chuông, vang dội cả bốn phía. Đám độc trùng đang vây công Triệu Văn Đào đột nhiên im bặt. Từ trong bóng tối truyền đến một giọng nói: “Ngươi muốn mua bảo bối của ta, chỉ sợ ngươi không trả nổi cái giá này.” Lục Việt nhướng mày cười nói: “Chẳng lẽ mấy con trùng này đắt hơn mạng người?” “Mạng người kém xa một mạng sâu của ta.” “Ồ? Đắt như vậy sao, nếu như ta giết chết sâu bọ của ngươi, ngươi có cắn ta không?” Vừa dứt lời, Lục Việt đột ngột động thân. Nhằm vào đàn độc trùng đông nghìn nghịt, hắn trực tiếp thi triển pháp tướng lôi điện. Đoàng đoàng! Bóng đêm bị ánh sáng chói lòa của điện quang chiếu sáng, trong nháy mắt, một quyền lôi điện khổng lồ ầm ầm giáng xuống mặt đất, đại địa rung chuyển, những tia điện như ngân xà cuồng vũ, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, đánh vào đám độc trùng. Nơi mà tia điện đi qua kết thành một tấm lưới lớn bằng điện, đám độc trùng lần lượt bị đánh trúng, trong nháy mắt biến thành than, từng đợt mùi khét khó chịu bốc lên. Chỉ một chiêu, độc trùng xung quanh đã chết hơn phân nửa. “Ngươi là ai?!” Cổ Sư đang ẩn mình trong bóng tối cứng đờ người, cuối cùng cũng đi ra, mọi người lúc này mới thấy rõ bộ dáng của hắn, toàn thân hắn tỏa ra mùi hôi thối, trên mặt đầy mụn mủ bọc đầu đen, còn có độc trùng bò lên, làm người ta buồn nôn. Lục Việt chỉ vào chiếc hòm thuốc sau lưng, vẻ mặt thành thật nói: “Như ngươi thấy, ta là một người yêu hòa bình, chuyên trị thương cho người bệnh thầy lang.” “Ta từng xem mấy câu chuyện trên mạng về Cổ Sư, nghe nói có vài kẻ điên biết dùng tinh huyết của mình nuôi cổ, nuôi ra một loại Cổ Vương, Cổ Vương này ở trong cơ thể, Cổ Sư từ đó nắm giữ năng lực điều khiển rắn độc, kiến độc, ai bị những độc trùng rắn kiến này cắn qua sẽ bị trúng độc mà chết…” “Chỉ có điều loại tà môn ngoại đạo này là làm hại người trước rồi mới hại mình, bản thân Cổ Sư cũng sẽ bị Cổ Vương dần dần chiếm đoạt, ta thấy ngươi toàn thân mọc đầy mụn loét, e là đã ở giai đoạn cuối của bệnh rồi.” “Hôm nay coi như ngươi may mắn, ta miễn phí chữa trị cho ngươi.” “Bước đầu tiên của việc chữa trị, là phải giải độc trước đã.” Lục Việt vỗ nhẹ vào hòm thuốc, chiếc Thanh Đồng Việt dài hơn một thước lơ lửng trong tay. Một giây tiếp theo, Thanh Đồng Việt bị ngọn lửa quỷ xanh biếc bao phủ. “Rượu cháy màu xanh lam, vậy cương khí của ta cũng là màu xanh lam.” “Dùng nó giải độc cũng hợp lý đấy chứ.” Lục Việt đột ngột vung phủ, quỷ hỏa cương khí như sóng dữ đánh về phía Cổ Sư, trực tiếp làm mấy cây cổ thụ gần đó nổ tung thành mảnh vụn, đồng thời tia lửa bắn tung tóe, chạm đến mặt Cổ Sư, khiến những mụn mủ trên mặt hắn nổ tung trong nháy mắt, mủ dịch văng khắp nơi. “Lần này vào di tích hơi gấp, không mang theo dao mổ, cho nên cầm búa thay thế dao mổ một chút, ngược lại cũng không khác mấy, ngươi không vấn đề gì chứ?” “Hơn nữa tiểu phẫu của ta thì sẽ không gây mê cho ngươi.” “Ngươi ráng chịu chút là qua thôi.” (Hết chương)