Chương 287: Công Thâu Ban đã qua (2) khiến người ta khiếp sợ. Công Thâu Ban im lặng, tỏ vẻ hắn cũng đang mày mò trong đó. "Thôi, chúng ta vội vàng đi chỗ tiếp theo, chỉ mong có thể tới kịp." "Chờ một chút, ở đó có một cô bé, còn có khí tức." Bành Tổ phát hiện cô bé có tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Mấy người trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt cô bé, đưa nàng cứu lên. Giờ phút này, một cái vấn đề khó giải quyết đặt ở trước mặt mấy vị Bán Thần. Năm nay dị loại làm loạn, thiên tai nhân họa không ngừng, cha mẹ cô bé này đều mất, thân nhân hoàn toàn không có, làm sao sống nổi là cả một vấn đề, nếu như bỏ mặc không quan tâm, cho dù bây giờ cứu nàng, chẳng bao lâu nàng cũng sẽ bị chết đói. "Giao cho ta đi, ít nhất có thể để cho nàng học một nghề." Công Thâu Ban đưa ra phương pháp giải quyết. Mấy người còn lại gật đầu đồng ý. Vì vậy, Lục Việt tận mắt thấy cô bé bị mang đi đến nhà Công Thâu Ban. Đây là một gia tộc công tượng thế đại truyền thừa. Công Thâu Ban giao cô bé cho mẫu thân cùng thê tử, hết lòng chiếu cố. Thời gian trôi qua rất nhanh. Thị giác của Lục Việt từ đầu đến cuối tập trung ở trên người cô bé. Mặc dù hắn không biết rõ nguyên do trong đó. Nhưng đúng như trí nhớ trước kia khi thấy Tỷ Can cùng bà bác bán đồ ăn. Lục Việt mơ hồ cảm giác, cô bé chính là mấu chốt của hồi tưởng ký ức lần này. Cô bé này thông minh hơn người, lại so với đám con trai cùng lứa còn cần cù hơn, đối xử tốt với mọi người, bất kể việc gì bẩn hay mệt nhọc, đều tranh giành làm. Không mấy tháng, cô bé đã được tất cả thợ mộc công nhận. Bao gồm cả mẹ và vợ của Công Thâu Ban, cũng xem cô bé như con ruột. Lục Việt đứng ở trong sân ngẩng đầu nhìn về phía một nơi khác, đó là nơi Công Thâu Ban chế tác Mộc khí, từ sau khi cứu cô bé về, phần lớn thời gian hắn đều bế quan, trau chuốt Mộc khí, tựa hồ đang nghiên cứu làm sao để Mộc khí tự động giết địch. Hay nói cách khác là làm cho nó sống lại. Trong lúc đó, Bành Tổ cùng vài người cũng thỉnh thoảng tới trao đổi những tin tức mới nhất. Tỷ như nơi nào đó Chư Hầu bùng nổ chiến loạn, phía sau là do dị loại đang làm trò quỷ. Nơi nào đó gặp thiên tai hiếm thấy, cũng là do dị loại gây nên. Bọn họ những người ở trong bóng tối bảo trì trật tự, đã hao tổn biết bao nhiêu người. Công Thâu Ban ít nói, im lặng bế quan nghiên cứu. Chỉ cần có thể làm cho Mộc khí sống lại, nhân loại sẽ bớt đi một chút hy sinh. Chớp mắt lại đã một mùa đông lạnh giá, Công Thâu Ban đã có đột phá, hắn nghiên cứu ra một chiếc mộc mã có thể tự hành hành động, cũng báo tin vui này cho người nhà, chỉ là còn chưa kịp thí nghiệm, thì tin Âm Ti bất tử Bán Thần gây chuyện đã truyền đến. Công Thâu Ban không chút do dự, cùng Bành Tổ đám người chạy thẳng đến chiến trường. Chuyến đi này kéo dài mấy tháng, giống như bốc hơi khỏi thế gian. Mẹ Công Thâu Ban nhớ con nóng lòng, cuối cùng nhớ tới lời Công Thâu Ban từng nói mộc mã có thể tự mình động, vì vậy ngồi lên chiếc mộc mã chưa qua thí nghiệm kia. Trong lúc đó cô bé cũng cố ý đi theo. Rất nhanh, kỳ tích xuất hiện, vốn dĩ đang yên lặng mộc mã lại chậm rãi khởi động. Chở mẹ Công Thâu Ban cùng cô bé vội vã đi. Lục Việt hơi nhíu mày, trong trí nhớ dân gian có lưu truyền một câu chuyện. Mẹ của Công Thâu Ban nhân lúc trộm cưỡi mộc mã, bất hạnh rơi vào kẽ nứt băng tuyết rồi vẫn lạc. Lục Việt tầm mắt theo sát, chỉ thấy chiếc mộc mã vốn đang chạy vững vàng đến một nơi mặt băng đột nhiên trượt, cô bé bị trượt chân rơi xuống, lớp băng vỡ tan, mẹ Công Thâu Ban liều mình cứu giúp, cuối cùng cứu được cô bé lên bờ, còn mình vì nước sông lạnh giá xâm nhập, vô lực leo lên, chậm rãi chìm xuống đáy sông. Ở nơi chân trời xa xôi, Công Thâu Ban tâm linh tương thông, trong thời gian ngắn xuất hiện tại hiện trường, nhưng quả thực đã muộn, cô bé một bên khóc không thành tiếng, không ngừng tự trách, cuối cùng thậm chí muốn nhảy xuống vớt thi thể mẹ Công Thâu Ban, lại bị Công Thâu Ban ngăn lại. Cái chết của mẹ khiến Công Thâu Ban vô cùng tự trách. Nhưng Công Thâu Ban cũng không hề từ bỏ sứ mệnh chế tạo Mộc khí sống lại. Cuộc chiến này đã có quá nhiều người chết. Hắn chỉ muốn bớt đi một số người. Nhiều một món Mộc khí sống lại, sẽ ít đi một người nhân loại phải chết. Thời gian thấm thoát, những ngày tháng sau đó, Công Thâu Ban như cũ toàn tâm đầu nhập nghiên cứu, vợ tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng toàn lực ủng hộ quyết định của trượng phu. Rất nhanh, Mộc khí thế hệ thứ hai ra đời, đó là một con diều hâu gỗ. Lần này sau khi đã qua kiểm nghiệm cẩn thận, hắn bảo đảm tính an toàn của nó thập phần đáng tin. Cùng lúc đó, vợ hắn truyền đến tin vui có thai. Lúc này, trong lòng Lục Việt có bóng mờ khó tiêu. Một truyền thuyết đáng sợ khác trong dân gian hiện lên trong đầu, vợ Công Thâu Ban cưỡi diều hâu gỗ bay lên, lại vì chuyển dạ làm ô uế diều hâu gỗ, dẫn đến diều hâu gỗ không nhạy, hai mẹ con cùng chết. Không lâu sau, Bành Tổ đến chơi, mang theo tin tức của Âm Ti nương nương. Chủ lực còn lại cũng đi đến cuối âm phủ, bọn họ chuẩn bị triệu tập những Bán Thần còn lại đi thử phong ấn đối phương, một khi phương pháp có thể thành công, vậy thì khi đối mặt với Âm Ti những Bán Thần bất tử còn lại, nhân loại sẽ có hy vọng lật bàn. Đến lúc đó bọn họ cũng có thể giải quyết hết đám dị loại. Lần đi này, Công Thâu Ban lại biến mất mấy tháng. Vợ ở nhà chờ đợi vô cùng nóng nảy, cô bé cũng mỗi ngày trông ngóng tin, cuối cùng vợ Công Thâu Ban quyết định ngồi lên diều hâu gỗ, bước lên con đường tìm chồng con. Cô bé rưng rưng đưa tiễn, đưa cho thức ăn do tự tay mình chế biến. Nhưng mà mấy ngày sau thì một tin dữ truyền tới, vợ của Công Thâu Ban trên đường bay chảy nhiều máu làm ô uế chim gỗ, khiến chim gỗ mất kiểm soát, hai mẹ con đều mất mạng. Lục Việt chau mày. Hắn không thể tưởng tượng được Công Thâu Ban sẽ như thế nào khi về nhà nhìn thấy cảnh vợ con đã chết. Hơn nữa… Công Thâu Ban có thể thực sự trở về được sao? Người què lão Mộc tượng từng nói, tổ tiên của bọn họ đã chết trong một trận đại chiến. Lần này không chờ bao lâu, bóng dáng chật vật của mấy người Bành Tổ xuất hiện. Bọn họ đã thành công phong ấn Âm Ti nương nương, hơn nữa cũng phát hiện những Âm Ti Bán Thần bất tử còn lại đã biến mất, đây vốn là một tin tốt, nhưng trong trận chiến lần này, bọn họ đã chết một người bạn. Đó là Công Thâu Ban. Bành Tổ và những người khác mang thi thể Công Thâu Ban về. Kết quả rất nhanh lại biết tin dữ vợ con Công Thâu Ban chết thảm. Vì áy náy với đồng đội cùng chiến tuyến, Bành Tổ và những người khác quyết định tìm một mảnh vỡ di tích, làm nơi an nghỉ ngàn thu của Công Thâu Ban, đồng thời che chở con cháu đời sau. Đến lúc này, Lục Việt vẫn luôn có chút nghi hoặc. Không biết rõ đoạn ký ức này cùng sự việc hiện tại mấy ngàn năm sau có liên quan gì. Tuy cái chết thảm của mẹ và vợ con Công Thâu Ban, thật khiến không ai có thể tiếp nhận, nhưng những chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn, không đến mức khiến Lỗ Ban của mấy ngàn năm sau hận thù sống lại, căm hận dị loại, thậm chí còn gây ra họa đến những người có Nguyên Khí trong người. Còn cô bé kia thì đóng vai nhân vật gì trong chuyện này? Tại sao chủ thị giác lại là nàng? Lục Việt có dự cảm. Hai chuyện này nhất định phải có liên quan đến nhau. Rất nhanh, sự liên lạc đó đã xuất hiện. Vào một đêm nọ, trước quan tài của Công Thâu Ban, cô bé xuất hiện. Lục Việt vốn cho rằng đối phương sẽ đau khổ vì cái chết của ân nhân cứu mạng không thôi. Nhưng giây tiếp theo, cô bé cười, trong mắt tràn đầy sự hả hê trên nỗi đau của người khác. Tiếng cười nhọn hoắt xuyên qua màn đêm. "Thật vô nghĩa, thật sự vô nghĩa, đường đường một vị Bán Thần lại cứ thế bỏ mạng." "Ta còn chưa chơi chán, ngươi đã chết rồi." "Ngươi đã đều chết hết rồi, có một số chuyện ta liền có thể nói cho ngươi biết, ngươi chế tạo Mộc khí đã làm cho Âm Ti chúng ta tổn thất nặng nề, ta là cố ý đến mai phục ở bên cạnh ngươi." "Các ngươi cứ cho rằng chỉ có Siêu Phàm giả mới là dị loại, sẽ tạo thành uy hiếp cho các ngươi, nhưng mấy Bán Thần các ngươi nằm mơ cũng không ngờ, ta là một cô bé nhìn qua mới bảy tám tuổi cũng là dị loại trong miệng các ngươi." "Mẹ ngươi là ta hại chết, là ta kéo bà ấy xuống sông, còn vợ ngươi nữa, trong đồ ăn ta đã bỏ thuốc..." "Từ hôm nay trở đi, gia tộc Công Thâu của các ngươi sẽ diệt vong." "Không có bất kỳ ai có thể ngăn cản bước chân xâm lược của Âm Ti." Lục Việt nhìn thấy hết tất cả những điều này, hô hấp trong nháy mắt ngừng lại. Nàng đúng là dị loại!!! Nàng vẫn luôn ngụy trang!!! Cô bé đã lừa gạt tất cả mọi người, cũng lừa luôn cả người ngoài cuộc như Lục Việt!!! Ai có thể nghĩ rằng một cô bé đã mất cha mẹ, bình thường làm những việc bẩn nhất, khổ nhất, đối với ai cũng tôn kính lại là một dị loại. Sau một khắc, một đám dị loại lớn tràn vào gia tộc Công Thâu, có cô bé tiếp ứng bên trong, những dị loại này không chút kiêng nể đã tàn sát những người của Công Thâu nhất mạch. Lục Việt nắm chặt hai nắm đấm, đôi mắt bộc phát sự lạnh giá. Cứ cho rằng đây chỉ là sự việc đã xảy ra từ lâu, hơn nữa thời gian đã qua mấy ngàn năm, nhưng tất cả những thứ trước mắt vẫn khiến hắn vô cùng khó chịu, sự uất ức trong lồng ngực không tài nào tiêu tan. Bỗng nhiên, hắn nhận ra dị biến. Thi thể của Công Thâu Ban động đậy. Có lẽ là nghe thấy sự thật về cái chết thảm của mẹ và vợ, có lẽ là cảm nhận được tiếng kêu than bi thương của tộc nhân, thi thể Công Thâu Ban bắt đầu thi biến. Một màn này khiến cô bé cùng những dị loại còn lại không kịp phản ứng. Cuối cùng Công Thâu Ban đứng lên, nhưng sau khi thi biến, nó hoàn toàn khác với lúc còn sống, trong đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng vô tận, không chút tình cảm nào... Lúc Bành Tổ và những người khác biết chuyện này và chạy tới hiện trường thì đã muộn. Thật sự tất cả dị chủng đều đã chết hết. Thi thể Công Thâu Ban đi lang thang ở bên ngoài, mở ra sự trả thù điên cuồng với dị loại. Bất kể là Siêu Phàm giả hay là người bình thường! Chỉ cần trong cơ thể có Nguyên Khí, cũng sẽ trở thành mục tiêu trả thù của nó. Sau đó, Bành Tổ cùng những người khác tìm được thi thể Công Thâu Ban, chứng kiến cảnh nó gây ra những vụ thảm sát, tuy rằng có kẻ đáng chết trong đó, nhưng càng nhiều là những người vô tội. Sau khi bàn bạc, Bành Tổ và những người khác quyết định hóa giải thi khí ngút trời trên người Công Thâu Ban, khiến nó trở về với đất, đồng thời mai táng ở bên trong mảnh vỡ di tích Mộc Thần. Cho đến mấy ngàn năm sau, chủ mạch đoàn người vì chuẩn bị cho đại kiếp nạn sắp tới, thành công vận dụng nội tình để cho Tiên Đào thụ sống sót. Nhưng sinh cơ bên trong cũng vì vậy mà sinh ra liên kết với thi thể Công Thâu Ban. Công Thâu Ban lại một lần nữa thi biến. Giờ khắc này, Lục Việt phảng phất nghe được tiếng thi thể đang reo hò. Xâm phạm người, giết! Âm Ti, giết! Bao che cho dị loại, giết! Người có mầm mống dị chủng trong cơ thể, giết! Không cùng một Dân Tộc, ắt hẳn có ý nghĩ khác, giết! (hết chương này)