Phiên Bản Của Môn Công Pháp Này Có Cái Gì Không Đúng!

Chương 293:, Hoàng Tuyền Lộ rượu Thủy Đình hồng sắc Bỉ Ngạn Hoa

Chương 293: Đường Hoàng Tuyền rượu Thủy Đình, hoa Bỉ Ngạn đỏ rực
Quỷ Môn Quan, ranh giới Âm Dương hai cõi, là đại môn của cả Địa Phủ, hay nói đúng hơn là cửa vào chính thức, vong hồn cần có lộ dẫn để chứng minh thân phận mới có thể vào được.
Lúc này hiện trường ồn ào náo nhiệt một cách dị thường.
Hoàn toàn khác với Quỷ Môn Quan âm u kinh khủng trong tưởng tượng của Lục Việt.
Mấy phút sau, Lục Việt trà trộn trong đám người, dần dần thăm dò đường đi bên trong.
Giống như chơi game vào phó bản, những Siêu Phàm giả này tự phát tụ thành đội.
Chọn đội viên phù hợp rồi mới vào Quỷ Môn Quan.
Những Siêu Phàm giả còn lại nếu muốn gia nhập thì nhất định phải trình bày sơ lược năng lực, thực lực, thậm chí cả tình hình gia đình, bối cảnh xã hội, và cả việc có vay nợ mua nhà mua xe hay không...
Thật tình mà nói, khi lần đầu tiên nghe thấy những điều kiện này, Lục Việt cũng ngơ ngác.
Đây không phải là lập đội, đơn giản là đại hội ra mắt! ! ! !
Nhưng xét kỹ thì những vấn đề này lại có vẻ rất cần thiết.
Thông qua tìm hiểu thực lực kinh tế, thân phận bối cảnh, có hiếu thảo với cha mẹ hay không của một Siêu Phàm giả, thường có thể thấy được con người của người đó như thế nào, ví dụ như, có một Siêu Phàm giả Thần tàng Ngũ Trọng thiên, thực lực rất đáng gờm, lại bị người khác phát hiện chứng minh thư là giả.
Điều này rõ ràng có vấn đề, có thể là tội phạm đang bị truy nã...
Cùng loại người như vậy lập đội vào phó bản, đồng đội làm sao có thể yên tâm?
Ngược lại, những người đưa ra thưởng từ quan phủ, cùng với đủ loại giấy chứng nhận hình ảnh có thực lực không tầm thường, lại trở thành "miếng bánh ngọt" để mọi người tranh giành.
Những người như vậy, nhân phẩm ít nhất được đảm bảo.
Đương nhiên, cũng có người dị nghị, cho rằng giết người không có nghĩa là nhân phẩm tồi tệ.
Nhưng thực tế là những người này đang nóng lòng vào phó bản, không có thời gian để kiểm tra sàng lọc xem tội phạm giết người có nhân phẩm không tốt hay không.
Trong lúc đó, không ít đội ngũ đưa cành ô liu về phía Lục Việt.
Dù sao thì tướng do tâm sinh, Lục Việt khí vũ hiên ngang, đôi mắt lấp lánh có thần, toàn thân quang minh lẫm liệt, nhìn bề ngoài đúng là một chính nhân quân tử.
Nhất là trên túi của hắn còn dán một con gấu con cảnh sát ngây thơ chân thành.
Một người vẫn còn giữ được nét trẻ con như vậy, sao có thể là người xấu được?
Bất quá, Lục Việt lại khéo léo từ chối tất cả những lời mời đó.
Hắn chọn một mình lên đường.
Là VIP tôn quý, Lục Việt không cần lộ dẫn cũng có thể đi vào Quỷ Môn Quan...
Nửa tiếng trôi qua.
Lục Việt một mình bước đi trong quỷ môn quan, chiếc hòm thuốc nghiêng theo nhịp bước nhẹ nhàng đung đưa, dọc đường thấy cảnh hoang lương, giống như một vùng đất chết sau chiến tranh, đất đai tan hoang, mỗi bước chân đều giống như dẫm lên hạt bụi của lịch sử.
Mặc dù đi một mình, nhưng hắn vẫn cẩn thận quan sát dấu chân trên mặt đất.
Để đảm bảo hắn đi theo sát phía sau đại đội đã vào trước đó.
Ở những nơi thế này, đi theo đại đội chắc chắn không sai.
Cứ đi như vậy thêm mấy tiếng, Lục Việt thấy xa xa có một cái đình nghỉ mát.
"Người đi đường, đi mệt rồi, uống chút rượu thủy giải khát đi."
Một người mặc thú bì đột nhiên lên tiếng, đồng thời khẽ lay chiếc hũ sành trong tay, chất lỏng đục ngầu chậm rãi rót vào chén sành, tỏa ra một mùi mốc ôi.
Nhìn trang phục, giống với những Quỷ Sai thời trước.
Nghĩ có lẽ cũng đã từng là một nhân viên trong hệ thống Địa Phủ.
Lục Việt bước tới, phát hiện bên trong chén sành là một ít gạo bị mốc.
Mơ hồ nghe ra được một chút mùi rượu, có hơi giống rượu nếp than.
Rượu nếp than là một loại rượu lên men, nghe nói đã có từ thời Viêm Hoàng.
Nhưng cái trong chén này rõ ràng đã biến chất.
Chẳng lẽ đây thật sự là rượu nếp than từ mấy ngàn năm trước?
Trong lòng Lục Việt kinh ngạc, bất quá đây là cổ nhân đầu tiên hắn gặp mà có thể nói nhiều như vậy, thế là hắn rất hứng thú, nghĩ có thể tìm hiểu được một ít thông tin.
"Đây là canh Mạnh Bà sao?"
Cổ nhân lắc đầu nói: "Không phải, canh Mạnh Bà là Mạnh Bà làm ở trạm bên kia cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà là phải đi luân hồi ở hoàn hồn nhai, đây ta chỉ là chút rượu cho người ta nghỉ chân, uống mù mắt."
Khóe mắt Lục Việt giật nhẹ.
Cổ nhân nói chuyện cũng thật thà quá đi? ! ! !
Bất quá, đối phương nhắc đến hoàn hồn nhai cũng giống với lời người xác chết di động đã nói.
Đường đi không sai.
"Chủ quán, ta không nghe nhầm chứ, ngươi nói uống rượu này sẽ bị mù mắt?"
Cổ nhân gật đầu nói: "Đường Hoàng Tuyền khó đi, uống nó mới qua được."
Lục Việt lại cẩn thận quét mắt một lượt cái đình đổ nát này, chỉ thấy bề mặt đình phủ đầy bụi trần, có vẻ vắng lặng một cách dị thường, còn ở ngoài đình thì dấu chân lộn xộn, rõ ràng có rất nhiều người từng tới đây, nhưng dấu chân đều dừng lại trước đình.
Chứng minh không một ai uống thứ này.
Cũng đúng, vật này nhìn thôi cũng thấy tà dị, người bình thường chắc chắn sẽ không uống.
Lục Việt đã từng xem một tin tức, một nhà khảo cổ học đào được một cái bình rượu bằng đồng từ mấy ngàn năm trước, vừa mở ra thì "hương rượu nức mũi" nhưng kết quả một vị chuyên gia sau khi nếm thử chỉ nói năm chữ, "mẹ nó, tối nay đau bụng".
Tương tự, thứ rượu thủy này nhìn qua đã không phải là loại rượu nghiêm túc gì rồi.
Lục Việt: "Nếu uống vào sẽ bị mù mắt, mù mắt thì làm sao qua đường Hoàng Tuyền, chủ quán có phải cố ý mưu hại người đi đường, chẳng lẽ dạo gần đây cuối năm Địa Phủ thiếu chỉ tiêu vong hồn nên muốn bắt chúng ta về nộp báo cáo?"
"Đường Hoàng Tuyền khó đi, uống nó mới qua được..."
"Xin lỗi, ta chỉ ủng hộ hàng nội địa, uống nước uống canh Mạnh Bà, ông bà xưa chọn dùng mới yên tâm, loại hàng tiểu xưởng không có báo cáo kiểm định thực phẩm, ta không uống."
"Đường Hoàng Tuyền khó đi, uống nó mới qua được..."
"Đi ra ngoài đường, từ chối rượu người lạ mời, con trai cần bảo vệ bản thân."
"Đường Hoàng Tuyền khó đi, uống nó mới qua được..."
"Ta lái xe đến, đã uống rượu thì không lái xe, đã lái xe thì không uống rượu."
"Đường Hoàng Tuyền khó đi, uống nó mới qua được..."
"Ta uống rượu có bốn không uống, thứ nhất không có gái đẹp ta không uống, vì ta lương thiện, con gái nhà người ta đi làm mệt mỏi cả ngày, uống rượu không gọi người ta, ta lương tâm không đành, thứ hai uống mà không đi làm từ thiện thì ta không uống, vì người không có tấm lòng không yêu thương, thứ ba uống không đi hát ta không uống, vì người không am hiểu âm luật không biết phong tình, thứ tư uống không đi tắm ta không uống, vì người không dám cởi mở không biết hưởng thụ..."
Sau một hồi dò hỏi, Lục Việt phát hiện vị chủ quán này chỉ có thể lặp lại một cách máy móc, tinh thần như bị mất, còn kém hơn cả đám Quỷ Sai.
Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nảy ra ý định, hỏi "Ngươi nhớ nhà sao?"
Hỏi câu này, chủ quán lập tức cứng người.
Một lúc sau vị chủ quán mới lẩm bẩm "ta muốn về nhà", ngay khi Lục Việt tưởng đối phương đã nhớ ra được điều gì thì đối phương lại lặp lại "Đường Hoàng Tuyền khó đi, uống nó mới qua được..."
Lục Việt bất đắc dĩ lắc đầu.
Không rõ những cổ nhân này đã gặp phải chuyện gì.
Đến mức sau khi biến thành quỷ rồi mà tinh thần cũng suy sụp.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng.
Đinh linh linh!
Đúng là điện thoại của Lục Việt vang lên ở âm phủ.
Nên biết rằng đây là ở âm phủ, mọi liên lạc điện tử đều không nhạy.
Ngay cả Trấn Ma Tư cũng chỉ có thể dùng phương pháp đốt vàng mã để liên lạc.
Không nằm ngoài dự đoán, chắc chắn là người xác chết di động gọi tới.
Dù sao Phương đạo trưởng cũng từng nói, hắn ở âm phủ cũng đã nhận được cuộc gọi.
Lục Việt trầm ngâm một lát, liếc nhìn chủ quán máy móc mời rượu, nghe điện thoại.
Giữa tiếng ồn ào chìm ngập, giọng nói đứt quãng của xác chết di động vang lên.
"Đường Hoàng Tuyền... uống... uống..."
Lục Việt nhàn nhạt nói: "Luật pháp quy định, người mời rượu nếu biết đối phương không uống được rượu vẫn khuyên, dẫn đến đối phương có vấn đề về sức khỏe, người mời rượu cần phải chịu trách nhiệm bồi thường, thậm chí đối mặt với cáo buộc phạm tội..."
Vừa mới giảng luật pháp cho đối phương xong, bên kia im luôn.
Lúc này Lục Việt mới nhíu mày.
Nếu đối phương có thể gọi điện thoại, thì việc xác định vị trí của hắn cũng không phải chuyện khó.
Chỉ là hắn không biết... Vì sao đối phương cứ khăng khăng khuyên hắn uống rượu?
Mặc dù với thực lực của Lục Việt hiện giờ, dù uống thuốc độc cũng không sao, nhưng dù sao đây cũng là âm phủ, tất cả đều là ẩn số, nên có thể không uống thì vẫn hơn.
"Chủ quán, ở đường Hoàng Tuyền mà mở quán buôn bán ế ẩm, ta mang ngươi về dương gian."
Ầm!【 Nguyên Khí + 1 】
Sau khi dễ dàng giải quyết xong, hắn liền cất hài cốt của chủ quán vào thùng cùng với các Quỷ Sai trước kia.
Đây chỉ là một tiểu khúc nhạc dạo, tiếp đó trở lại quỹ đạo tiếp tục tiến lên, lần này đi không xa, Lục Việt đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngào ngạt, rồi không lâu sau hắn phát hiện phía trước, hai bên đường Hoàng Tuyền xuất hiện một biển hoa màu đỏ rực.
Nhìn kỹ mới thấy, đó là một biển hoa màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận