Chương 151: Đưa ngươi tổ tôn xuống địa ngục đoàn tụ! Không ngừng bay lên không! ! ! ! Lục Việt hóa thân thành một đạo tên lửa hoàng ngọc, phóng lên cao. Tầm mắt trước mắt thay đổi, phảng phất như xuyên qua thời không, tiến vào tầng khí quyển, đột nhiên một cổ trọng lực ập đến, khi Lục Việt hai chân một lần nữa chạm đất thì đã ở trong đình viện. Ở phía trước hành lang, bóng dáng thợ mộc lão nhân có thể thấy rõ, trước mặt lão là mấy chục bộ mô hình thu nhỏ tinh xảo, tỉ lệ tương đương đại sảnh, bên cạnh còn vương vãi hơn chục bộ mô hình vỡ nát. Từ khoảnh khắc hắn bước vào đại sảnh đã rơi vào bên trong những mô hình này. Dù cho trước mặt hắn có phá hủy thế nào, vẫn luôn có những đại sảnh mới xuất hiện liên tục, những mô hình đó như thể ma quái thay phiên nhau, giống như bàn tay của Thượng đế tạo nên một mê cung vô tận. Mấy chục bộ mô hình, có nghĩa là dưới tình huống bình thường, cần phải phá hủy đại sảnh ban đầu mấy chục lần, loại công trình này đủ để khiến bất kỳ Siêu Phàm giả nào cũng kiệt sức, trở thành miếng thịt dê non chờ bị làm thịt. Huống chi, còn có thứ pháp thuật châm tiểu nhân quỷ dị kia. Năng lực của Công Thâu nhất mạch kéo dài mấy ngàn năm thật sự kinh khủng. Giờ phút này, trong hành lang thế giới hiện thực. Tay phải thợ mộc lão nhân nắm chặt một khối tượng gỗ, bọc bên trong là quần áo cùng hình của Lục Việt, tay trái giơ cao một con dao nhỏ sắc bén, khi thấy Lục Việt ra ngoài, ông ta vô cùng khiếp sợ.! "Sao ngươi có thể đi ra? ! ! !" "Muốn g·iết ngươi, cho nên ta liền đi ra." Lục Việt lạnh nhạt nói. Mặt thợ mộc lão nhân vặn vẹo, liên tục đâm dao lên người tượng gỗ, nhưng ông ta phát hiện luồng ánh sáng vàng bao phủ Lục Việt trước mặt không hề bị ảnh hưởng gì. "Không thể nào, châm tiểu nhân của ta không thể nào mất đi hiệu lực." "Ngươi làm sao có thể phá được khống chế của ta! ! ! !" Rắc rắc! Thợ mộc lão nhân trực tiếp bóp nát tượng gỗ, nhưng Lục Việt vẫn không hề bị tổn thương chút nào. "Lão già, chiêu thức của ngươi chỉ có nhiêu đây thôi à, thật khiến ta thất vọng." Lục Việt lắc đầu, Ngọc Thể của hắn có tác dụng tà không thể xâm, tức là mọi công kích không thuộc tầng vật lý đều không có hiệu quả, bao gồm loại năng lực khống chế này. "Vậy ngươi chuẩn bị xuống dưới đoàn tụ với cháu trai ngươi chưa?" Trong mắt Lục Việt lộ hung quang, pháp tướng lôi điện quấn quanh, như thiên thần giáng trần, đột nhiên xông về đại sảnh, cự chưởng to lớn tựa ngọn núi, hung hăng vỗ về phía thợ mộc lão nhân. Thợ mộc lão nhân nhớ tới nỗi thù giết con cháu, cơn giận bốc lên. Ông ta không hề né tránh, nắm lấy cây chùy gỗ bên cạnh, dốc hết sức lao tới. Ầm! Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm kịch liệt, sóng xung kích lôi điện cuộn trào bốn phía. Đồ gỗ quý giá xung quanh đại sảnh dưới sự tàn phá của lôi điện rối rít bốc khói, vỡ vụn như mưa rơi tung tóe, bàn tay cầm chùy của thợ mộc lão nhân rách cả da, cánh tay tê dại, quần áo cũng tan tành dưới những cú đánh của lôi điện. "Sao ngươi lại mạnh như vậy!" Mắt thợ mộc lão nhân lộ vẻ kinh hãi. Ông ta vạn lần không ngờ rằng thực lực của Lục Việt lại mạnh đến vậy. Dù cho lúc trước bị vây hãm, cũng không hề có chút dấu hiệu suy tàn. Lục Việt cũng hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng thợ mộc lão nhân cũng có chút thực lực. "Lão già, thực lực không tệ, lại là Siêu Phàm giả Thần Tàng Ngũ Trọng thiên." "Tốt lắm!" Trong mắt Lục Việt lóe lên tia hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ Thần Tàng Ngũ Trọng thiên, vừa hay kiểm nghiệm được thực lực gần đây của bản thân. Vừa dứt lời, lôi điện pháp tướng lại một lần nữa điện quang bùng nổ mãnh liệt, Lục Việt như Lôi Thần giáng thế, đột ngột xông tới chém g·iết, quyền cước lần lượt tung ra, chiêu nào chiêu nấy đánh thẳng vào chỗ hiểm. Keng keng keng... Rầm rầm rầm... Thợ mộc lão nhân tay cầm chùy gỗ, cố sức chống đỡ, nhưng lực đạo của Lục Việt lớn như Thái Sơn áp đỉnh, cây pháp khí chùy gỗ trên tay bắt đầu xuất hiện vết nứt, ngay lúc đó, Lục Việt chộp lấy cơ hội đột ngột biến chiêu, tay phải bắt lấy chùy gỗ, tay trái hóa chùy đấm thẳng về phía thợ mộc. Ầm! Giống như đập chết một con ruồi, bóng dáng thợ mộc lão nhân vỡ tan. Lục Việt vừa thu tay lại, phát hiện đó chỉ là một đầu gỗ Địa Mộc bị vỡ vụn. Lợi dụng đầu gỗ để kim thiền thoát xác? Siêu Phàm giả của Công Thâu nhất mạch này thật đúng là chơi đùa với đầu gỗ đến mức tận cùng. Chờ một chút... Đây là... Cây Lôi Kích Mộc trăm năm của mình! Dùng đồ của mình làm thành lá bài tẩy? Mặt Lục Việt sầm lại, trong mắt sát ý bùng nổ. Mình vất vả lắm mới tìm được cây Lôi Kích Mộc trăm năm lại bị phá hủy. Thấy bốn phía không có động tĩnh gì, Lục Việt bắt đầu điên cuồng phá hủy mọi thứ xung quanh. Dường như thật sự bị hành vi này của thợ mộc lão nhân làm cho tức giận mất lý trí. Ngay lúc này, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đó là thợ mộc lão nhân tay cầm cây chùy gỗ sứt mẻ, một búa nện xuống, giống như tia chớp xé toạc bầu trời. Tường khí sau lưng Lục Việt thoáng hiện, nhưng uy lực cây chùy gỗ kinh người, mang theo sự giận dữ ngút trời của thợ mộc lão nhân, trực tiếp phá vỡ Ngũ Đạo Khí tường của Lục Việt. Nhưng khóe miệng Lục Việt lại nhếch lên cười. Hắn cố ý làm ra hành vi mất lý trí, lộ sơ hở sau lưng, chính là để dẫn dụ đối phương đánh lén, từ đó bắt được đối phương. Quả nhiên, thợ mộc lão nhân bị lừa. "Ta xem ngươi còn có mấy cái mạng!" Thanh âm của Lục Việt vang như sấm bên tai. Bành Bành oành... Đùng đùng... Cơn gió dữ gào thét, sấm chớp vang rền, phảng phất ngày tận thế đến. Toàn bộ mặt đất bị đánh cho gồ ghề, như pháo binh dội bom. Dưới sự gia tăng của pháp tướng lôi điện, cường độ nắm đấm của Lục Việt hoàn toàn bùng nổ, mỗi một quyền giáng xuống đều kèm theo tiếng nổ long trời lở đất, phá hủy gần như toàn bộ xung quanh. Thợ mộc lão nhân dù là Siêu Phàm giả Thần Tàng Ngũ Trọng thiên, nhưng Công Thâu nhất mạch đều là dựa vào chế tạo pháp khí và một số thủ đoạn khác để lập thân, không giỏi cận chiến nhục thân. Hơn nữa lão già này tuổi cao sức yếu, huyết khí một thân khô héo, đã sớm qua thời kỳ đỉnh cao, trước mặt Lục Việt đang tuổi hăng hái, liền bắt đầu liên tục bại lui. "Lão già, có phải là lớn tuổi quá rồi, đánh không còn chút sức lực nào nữa hả?" Thợ mộc lão nhân bị kích thích, nghiến chặt răng, dốc hết toàn lực vung chùy gỗ, dường như muốn đổ hết mọi oán hận và không cam lòng ra. Keng! Một tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang lên, khí lãng xung quanh cuộn trào, Lục Việt lại một tay dễ dàng tiếp được một búa yếu ớt của thợ mộc lão nhân, ngay sau đó ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, cây pháp khí chùy gỗ giống như thủy tinh mỏng manh trong nháy mắt bị bóp nát. "Công kích của ngươi già yếu vô lực." "Sự tự tin lúc trước của ngươi đi đâu mất rồi?" "Không phải phải báo thù cho con cháu sao, ta đứng trước mặt ngươi đây, báo lại đi!" "Thích châm tiểu nhân lắm à, cho ta tiếp tục châm đi!" "Ngươi g·iết ta, những người chủ mạch Công Thâu sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" Thanh âm của thợ mộc lão nhân tràn đầy oán hận và không cam lòng. "Đây chính là di ngôn của ngươi sao?" "Chuyện đoạt xá, ai có liên quan đều không trốn thoát." "Kể cả những gia tộc huyết mạch kéo dài mấy ngàn năm như các ngươi, cũng không thoát được." Rầm rầm rầm... Lục Việt thừa thắng xông lên, không hề nhân từ nương tay, mỗi một quyền đều như Thái Sơn áp đỉnh, đánh tan phòng tuyến của thợ mộc lão nhân. Đối với một kẻ hấp hối sắp c·hết đe dọa hắn căn bản không để vào lòng. Nếu Công Thâu nhất mạch thật sự lợi hại đến vậy, Trấn Ma Tư ba chữ đã sớm đổi thành Công Thâu Ty rồi. Oành! Cuối cùng, một quyền của Lục Việt đập nát thân thể thợ mộc lão nhân. Hoàn thành lời hứa trước đó, để tổ tông nhà hắn đoàn tụ ở dưới đất. (hết chương)