Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 87 ăn ngậm bồ hòn

Hai người trở về nhà khách, liền đem tất cả đồ vật cùng nhau lấy ra, vừa rồi ở nhà Cao gia không có nhìn kỹ.
Hiện tại nhìn lên, cư nhiên phần lớn là đồ vật nhà cậu nàng, rất nhiều thứ nguyên chủ đều đã từng thấy qua, phần lớn là đồ hồi môn của bà ngoại, bà ngoại nguyên chủ thấy nguyên chủ nhỏ thích trang sức, còn cười bảo để lại cho nàng làm của hồi môn.
Trâu Tư Khang đang vừa lòng nhìn thành quả lao động của mình, thấy Lăng Vân Duyệt ánh mắt không đúng, vội vàng buông vòng ngọc ra.
"Sao vậy? Có gì không đúng sao?"
"Đại bộ phận đồ vật ở đây ta đã thấy ở nhà bà ngoại rồi, ngươi xem chỗ này, ở dưới cái hộp này còn viết tên bà ngoại ta." Lăng Vân Duyệt lật cái hộp nhỏ lại chỉ cho hắn xem.
"Cũng không biết người tố cáo lúc trước cùng Cao gia có quan hệ lợi ích như thế nào, trở về hỏi nhị cữu một câu mới được. Đáng tiếc thời gian chúng ta thăm người thân cũng sắp đến rồi."
"Không có việc gì, lần sau chúng ta lại có thể trở về, lần này đủ cho Cao gia một trận rồi." Trâu Tư Khang cũng biết chuyện này không vội được.
"Ừm, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lão Trâu gia bên kia cũng bắt đầu hành động." Hừ, nghĩ thôi đã thấy tức, cái lão Trâu gia này cư nhiên dám bán cả nam nhân của nàng.
Ngày hôm sau sáng sớm, tại ký túc xá giáo dục Kinh Thị, một tiếng thét chói tai vang lên từ sớm.
"A." Vu Tố Tố thường ngày phụ trách việc ăn sáng trong nhà, cho nên hôm nay dậy sớm chuẩn bị, vừa mới mở cửa phòng liền thấy một cảnh tượng hỗn độn.
Dương Văn Châu còn đang trong giấc ngủ, nghe tiếng thét chói tai hoảng sợ, vội vàng bò dậy chạy ra ngoài.
"Làm sao vậy, sáng sớm kêu cái gì đó?"
"Mẹ, mẹ mau đến xem này, nhà ta bị trộm." Vu Tố Tố như tìm được người tâm phúc, vội lại đây lôi kéo Dương Văn Châu chỉ vào cánh cửa bị cạy ra.
Không đợi Vu Tố Tố nói Dương Văn Châu cũng thấy, bà ta chẳng rảnh lo những thứ khác, vội vàng giật khỏi tay Vu Tố Tố, chạy về phòng, mấy thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là đồ vật trong phòng.
Ngay sau đó là một tiếng thét chói tai thảm thiết hơn, "A! Cái đứa nào trời đánh trộm đồ của ta!" Vừa mới kêu xong liền ngồi phịch xuống đất, miệng còn lẩm bẩm: "Không có, không có, cả đời tích cóp cũng không còn." Lúc này người nhà Cao gia xem như hoàn toàn tỉnh táo, hiện trường hỗn loạn lung tung, lại thêm tiếng kêu trời khóc đất của người Cao gia.
Cao Quốc Lương cảm thấy đầu mình âm ỉ đau, trước mắt tối sầm, ông ta đưa tay đỡ lấy bức tường bên cạnh, ổn định lại tâm thái. Ông ta không thể ngã xuống, chuyện nhà mất nhiều tiền như vậy tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Đây đều là những thứ không qua đường chính, chỉ có thể âm thầm nuốt trái đắng này. Chỉ là không biết lần này là cố ý nhắm vào nhà bọn họ hay là ngoài ý muốn.
Nghĩ đến nửa đời người mình vất vả tích lũy được tài vật, lòng ông ta nóng bừng, có thứ gì đó muốn từ trong miệng phun ra, nhưng lại bị ông ta cố nuốt trở lại.
"Tất cả im miệng cho ta, chuyện này chỉ nói chúng ta mất một ít tiền thôi, không được nói nhiều, quản cho tốt cái miệng của các người." Mọi người nghe Cao Quốc Lương nói, lập tức không dám hé răng, đừng thấy Dương Văn Châu thường ngày ghê gớm, nhưng người làm chủ thật sự trong nhà này vẫn là Cao Quốc Lương.
Vu Tố Tố trong lòng có chút khó hiểu, dựa vào cái gì không đem sự tình chân tướng nói ra, một trăm mấy chục đồng tiền nàng vất vả lắm mới tiết kiệm được cũng không còn. Thật là khóc chết mất, nhưng muốn nàng phản bác Cao Quốc Lương thì nàng cũng không dám, chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.
Tiếng thét chói tai của nhà Cao gia không chỉ đánh thức người Cao gia, ngay cả hàng xóm cũng nghe thấy, lúc này nhao nhao chạy tới xem có chuyện gì.
Tuy rằng thường ngày không thân thiết lắm, nhưng lúc có việc, mọi người phổ biến vẫn là rất nhiệt tình.
Chỉ thấy cửa lớn nhà Cao gia ngả nghiêng một bên, bên trong bàn ghế đổ đầy đất, vừa thấy liền biết là không bình thường.
Chỉ một thoáng toàn bộ phòng khách chật ních người.
"Ối da, nhà các người đây là bị trộm à?"
"Tạo nghiệp nha, xem đồ đạc bị phá tan hoang hết cả."
"Ấy, TV đâu, TV nhà các người đâu? Cũng bị người ta trộm rồi à?" TV nhà Cao gia đặt ở chỗ dễ thấy nhất phòng khách, nên lúc này có một dì liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ vốn đặt TV trống không.
Nhớ trước đây TV nhà Cao gia vừa mới dọn về, muốn làm cả khu ký túc xá phải ghen tị chết đi được. Mấy ngày đầu Cao gia đi đâu cũng khoe khoang, mỗi tối mở toang cửa, vặn âm lượng lớn nhất, thu hút một đám bác trai bác gái, Dương Văn Châu kia thì hếch cả mũi lên trời.
"Mau đi báo c·ô·ng an đi, biết đâu còn có thể truy lại được." Hàng xóm nhiệt tình bắt đầu đưa ra ý kiến.
Cao Quốc Lương đang cố gắng trấn an cảm xúc nghe được lời này, vội vàng ra mặt.
"Cảm tạ mọi người, người thân ở xa không bằng láng giềng gần, hôm nay tôi xem như cảm nhận được rồi, chúng tôi vừa rồi cũng kiểm tra một chút rồi, trong nhà chỉ bị lục lọi lung tung thôi. Về tiền bạc thì thật ra không có tổn thất gì, dù sao với điều kiện nhà tôi, nó lục cũng không được gì, chỉ tiếc cái TV này thôi, về sau sợ là không thể cho mọi người xem TV nữa. Về chuyện tiếp theo chúng tôi sẽ tìm c·ô·ng an xử lý, không làm phiền mọi người thêm, cảm tạ." Mọi người nghe vậy, có người tiếc nuối, có người đồng tình, cũng có người hả hê. Đương nhiên người thương tâm nhất tự nhiên là sau này không được xem TV.
Tiễn mọi người đi, Cao Quốc Lương rốt cuộc không nhịn được trước mắt tối sầm ngất xỉu. Những người còn lại của Cao gia lập tức không có ai lo liệu, một mảnh hỗn loạn, sau một lúc lâu mới nhớ ra đưa người đến b·ệ·n·h viện.
Bên kia.
Lý Tiểu Mộng được Tống Thục Mai sai bảo, sớm đi mua thức ăn, tiện thể mua một miếng t·h·ị·t về chuẩn bị cho bữa tối. Đối với chuyện này, lão Trâu gia vô cùng coi trọng.
Trâu Tư Phong vốn dĩ định xin nghỉ không đi làm, cái ca làm chết dẫm kia, mỗi ngày chỉ biết tiếp xúc với lợn, hắn phát chán chết đi được rồi, giờ có việc khác mong chờ, ca làm chết dẫm đó ai muốn làm thì làm.
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp hành động đã bị Tống Thục Mai đuổi ra ngoài, tuy là công việc tạm thời, nhưng lúc trước cũng tốn của bà không ít tiền, dám không đi làm, bà sẽ đ·á·n·h ch·ết hắn.
Xưởng trưởng xưởng thép tên là Phùng Vệ Dân, vốn là một người nông dân bình thường trồng trọt ở nông thôn, hồi trẻ được con gái xưởng thép Đinh Tuyết coi trọng, từ đó một bước lên mây, là người duy nhất trong đội của họ được vào thành.
Vừa mới bắt đầu, ông ta được cha vợ sắp xếp vào xưởng làm việc, nhà họ Đinh chỉ có một mình Đinh Tuyết là con gái, cho nên sau này cha vợ trước khi về hưu đã vượt qua mọi khó khăn, đẩy ông ta lên vị trí xưởng trưởng, cũng coi như là gia đình hạnh phúc.
Đáng tiếc niềm vui ngắn chẳng tày gang, Đinh Tuyết sau khi sinh Phùng Trân Châu thì bị thương tổn đến thân thể, mãi không thể có thai nữa, nên hai người chỉ có một mụn con gái là Phùng Trân Châu.
Coi đứa con gái này như bảo bối mà yêu thương. Nhưng Phùng Trân Châu lúc nhỏ còn tính là bình thường, đến ba bốn tuổi thì dần dần biểu hiện không giống những đứa trẻ khác.
Giống như là tuổi mỗi năm đều lớn, chỉ số thông minh lại vĩnh viễn dừng lại ở ba tuổi. Không có cách nào, hai vợ chồng Phùng gia từ đó bắt đầu tìm thầy hỏi thuốc, nhưng thời buổi này bệnh về đầu óc đâu phải dễ dàng chữa khỏi như vậy.
Sau này theo tuổi tác tăng trưởng, Phùng Trân Châu lại mắc thêm một cái tật xấu, hễ động một tí là nổi giận đ·á·n·h người, có một lần vì không muốn đi đường, tùy tay cầm lấy cái ấm nước bên cạnh ném thẳng vào đầu Đinh Tuyết.
May mắn hôm đó Phùng Vệ Dân tan làm về sớm kịp thời ngăn lại, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận