Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 295 nàng còn hảo hảo mà ở trước mặt đứng đâu, kêu cái gì?

"Thím à, ta không có ý đó, ta chỉ muốn hỏi thím lấy hàng này ở đâu vậy? Nếu thím không muốn nói, ta có thể mua trực tiếp của thím, thím yên tâm, ta tuyệt đối không làm gì h·ạ·i đến thím." Tô Tiểu Thanh vội vàng giải t·h·í·c·h. Lần thứ hai gặp, chắc là trời cao không muốn nàng m·ấ·t đi cơ hội này, nếu sau này ở Kinh Thị cũng có thể lấy hàng, vậy càng tốt, không cần nàng chạy đến Quảng Tỉnh.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tô Tiểu Thanh nhìn người phụ nữ tr·u·ng niên càng thêm nóng bỏng.
"Đại muội t·ử, không phải thím không chịu nói, chỉ là thím cũng chỉ có chỗ hàng này thôi, nhiều hơn cũng không có đâu. Hơn nữa, thím chỉ k·i·ế·m chút tiền ăn thôi, chẳng có gì đáng nói." Lăng Vân Duyệt lộ vẻ khó xử, uyển chuyển từ chối. Vô duyên vô cớ, ai lại đem cách p·h·át tài của mình nói cho người khác, vả lại lời của nàng cũng là thật, nàng thực sự chỉ có chỗ hàng này.
"Vậy được rồi." Thấy người như vậy, Tô Tiểu Thanh biết không hỏi được gì, dù sao nếu là nàng, nàng cũng sẽ không nói.
Trong lòng âm thầm tính toán đợi có cơ hội đi th·e·o xem sao, nàng không tin người khác tìm được chỗ bán sỉ, mà Tô Tiểu Thanh nàng lại không được.
Thấy trên đường phố đã có người qua lại, Tô Tiểu Thanh chuẩn bị trở về quầy hàng của mình, nói ra thì ngày hôm qua nàng đã bày bán ở đây cả ngày, việc làm ăn cũng không tệ.
Tuy rằng hôm nay nàng hóa trang như vậy có nguy cơ bị người nh·ậ·n ra, nhưng x·á·c x·á·c thật thật mang lại trợ giúp cho việc buôn bán của nàng, có nàng cái này t·hư·ơng hiệ·u s·ố·n·g ở đây, nàng không lo không bán được quần áo.
"Ấy, đại muội t·ử, vậy đồng hồ này cô còn muốn không? Mười lăm đồng là có thể có một cái đồng hồ mới tinh đó." Lăng Vân Duyệt thấy người xoay người muốn rời đi, liền cầm lấy một chiếc đồng hồ trên mặt đất, lớn tiếng rao lên.
Tô Tiểu Thanh bị đại thẩm này làm cho giật mình, nàng vẫn còn đứng trước mặt đây này, kêu cái gì chứ?
Ngay sau đó nàng vẫy vẫy tay từ chối, trên tay nàng còn đang đeo một chiếc đồng hồ Hải Âu đấy, nói thật thì mấy cái đồ mười mấy đồng này nàng không lọt mắt.
Nhưng những người khác trên đường thì khác, nghe vậy đều xôn xao không thể tin nổi nhìn sang, không ít người bán hàng rong dừng động tác trong tay, nghi hoặc nhìn lại.
Cái gì mà đồng hồ mười mấy đồng là có thể có? Nghe nhầm ư? Hay là bà chủ bị điên?
"Vợ à, tuy rằng của ta là đồng hồ điện t·ử, không phải loại máy cơ, nhưng mà... nhưng mà mười lăm đồng một chiếc đồng hồ cũng quá r·ẻ chút.
Toàn Kinh Thị này chưa từng có giá này, cứ như vậy chúng ta làm sao còn k·i·ế·m được tiền, con cái ở nhà còn chờ ta mua chút đường về cho ngọt miệng, em bán giá này thì anh còn dư lại gì nữa?" Trâu Tư Khang kinh ngạc nhìn vợ mình, giơ tay muốn lấy lại đồng hồ, một bên hoảng hốt nhìn xung quanh, trông có vẻ lo lắng bị người ta nhìn thấy.
Trâu Nghiên, người đang huấn luyện ở đại viện xa xôi, bỗng dưng rùng mình một cái.
"Này... Người một nhà không hố người một nhà, đáng bao nhiêu thì bấy nhiêu, nếu bán hết thì tôi cũng chẳng có mà ăn." Lăng Vân Duyệt hiên ngang lẫm l·i·ệ·t nói, tiện thể liếc mắt khen ngợi người đàn ông của mình, cái tên "trà xanh" hôm nay khá biết điều.
"Vậy... thôi thì bán hôm nay vậy, nhưng nói trước, ngày mai không được bán giá này nữa, nếu không tôi không để yên đâu." Trâu Tư Khang lớn tiếng nói, cuối cùng khẽ thở dài.
"Đồng chí, các người nói thật chứ? Đồng hồ này không bị l·ỗ·i chứ? Đây, đây là mười lăm đồng, nhanh nhanh nhanh, lấy cho tôi một cái đồng hồ?" Một người bác tranh thủ lúc người khác còn đang ngơ ngác, vội vàng xông lên trước.
Ông là c·ô·ng nhân chính thức trong xưởng, hôm nay vừa hay được nghỉ, còn định đến đây tìm chút đồ, không ngờ lại gặp chuyện tốt thế này.
Đồng hồ ai mà không muốn, đeo ra ngoài oai phải biết.
Nhưng vì nhà đông con, dù ông và vợ đều là c·ô·ng nhân chính thức, cũng không nỡ bỏ ra hơn một trăm tệ đi mua cái đồng hồ chẳng mấy khi dùng, tốn tiền chưa nói, còn phải tìm cách kiếm phiếu mua đồng hồ.
Giờ thì có thể mua được với giá mười mấy đồng, chuyện tốt thế này tìm đâu ra. Vừa nghe nói ngày mai không còn giá này, chút do dự trong lòng ông lập tức tan biến, chỉ h·ậ·n tốc độ móc tiền của mình không đủ nhanh, loại hời này không vớ được thì nhiều năm sau này đừng hòng ngủ ngon.
"Đồng chí, tôi cũng muốn một cái." Có người hành động, những người còn lại cũng bắt đầu nhốn nháo, dù sao ai cũng mua, cho dù bị l·ừ·a thì đâu phải mỗi mình ông.
"Đồng hồ này không hỏng chứ? Nếu hỏng thì sao?" "Đồng chí, tôi không mang nhiều tiền thế này, có thể giữ cho tôi một cái không? Tôi về lấy tiền ngay." "Tôi, tôi, tôi, cho tôi trước đi, tôi có tiền." "Đồng chí, có nhận ra tôi không? Lúc nãy tôi còn bán th·ỏ rừ·ng ở cạnh anh đây này, buổi sáng vẫn chưa mở hàng, tôi không mang nhiều tiền thế này, hay là tôi đổi cho anh bằng thỏ rừ·ng được không?" "Ôi chao, đằng sau đừng chen, đừng chen, tôi đứng không vững." Mọi người phản ứng lại liền ào ào vây quanh, mỗi người một lời hỏi tới tấp, vừa sợ mắc mưu bị l·ừ·a, vừa sợ mình không có phần trong chuyện tốt này.
Góc phố này thoáng chốc trở thành nơi náo nhiệt nhất cả con hẻm, người trong nước t·h·í·c·h xem náo nhiệt đã ăn sâu vào m·áu rồi, cứ như thể chỉ cần rủ ai đó cùng xem náo nhiệt, không ai nỡ từ chối.
Điều này dẫn đến rất nhiều người vốn còn ở đầu hẻm thấy mọi người đổ xô về bên này, thậm chí có vài người bán hàng rong không kịp lo cho quầy hàng của mình cũng muốn chen lên, tức khắc không rõ nguyên do mà cũng hùa theo.
"Ấy, mọi người đừng nóng vội, vẫn còn hàng, đồng hồ là đồng hồ điện t·ử, chắc chắn không giống với đồng hồ cơ cả trăm đồng rồi, nhưng chất lượng không có vấn đề, nếu hỏng thì cứ đến tìm tôi." Lăng Vân Duyệt không ngờ mọi người lại k·í·c·h· đ·ộ·n·g đến vậy, nhưng về chuyện đồng hồ vẫn phải nói rõ, minh bạch giá cả, đừng đến lúc đó so sánh độ bền của cái đồng hồ mười mấy đồng với đồng hồ cả trăm bạc.
Trâu Tư Khang thì phụ trách vừa lấy tiền vừa đưa đồng hồ, dù sao kiểu dáng đều tạm được cả, trong tình huống này, ông cũng chẳng có điều kiện cho mọi người từ từ chọn.
May mà mọi người cũng không khó tính, có được một cái đồng hồ chạy được thì trong lòng đã nở hoa rồi, còn chọn gì nữa, không phải đều giống nhau sao, đeo lên tay cho oai là được.
Một ngàn chiếc đồng hồ, chưa đến nửa buổi chiều đã bán hết sạch, vẫn là do đại đa số mọi người không mang nhiều tiền mặt bên mình, có người lại đặc biệt hỏi rồi vội vàng chạy về nhà lấy tiền.
Hoặc là có người mua một cái còn thấy không đủ, lại dẫn thêm bạn bè thân t·h·í·c·h đến.
Dù sao là một trong tứ đại kiện, trong nhà mà có người trẻ tuổi chuẩn bị k·ế·t h·ô·n đều muốn chuẩn bị một chiếc, cả nhà mình lẫn nhà thông gia đều nở mày nở mặt, trước kia là không dám nghĩ, bây giờ mười mấy đồng là có thể mua được, chưa cần đến một tháng lương là có thể tậu được, làm sao mà không khiến người ta đ·i·ê·n c·uồ·n·g cho được.
Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang bán xong thì nhân lúc mọi người không chú ý, lập tức không ngoảnh đầu lại mà đi ra khỏi hẻm, thực sự là mấy người này nhiệt tình quá, cứ một mực đuổi theo bọn họ hỏi khi nào thì có hàng tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận