Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 293 không cần phải nói lời nói hắn cũng có thể nuôi sống chính mình

Lục Tri Tiết thấy không có chuyện của mình nữa, liền giơ tay khoa tay múa chân vài cái, định vào phòng bếp làm việc.
"Không cần bận việc, ta không khát, tự ta rót nước được rồi, con ngồi nghỉ ngơi một lát đi." Lăng Vân Duyệt xua tay, đứa nhỏ này cũng quá ngoan ngoãn rồi, muốn uống nước thì nàng tự đi rót, đâu cần đến hắn bận việc.
Lục Tri Tiết vừa định bước đi thì khựng lại, sau đó có chút không biết làm sao nhìn về phía bà nội của mình.
"Lăng đồng chí, thằng bé Tri Tiết nó nói là muốn đi nấu cơm trưa cho chúng ta, hay là hôm nay cô ở lại đây ăn cơm đi." Lục lão bà tử ngẫm nghĩ rồi lên tiếng.
Lăng Vân Duyệt...
"Ha ha, được thôi ạ." Lăng Vân Duyệt nói xong liền cúi đầu, chuyên tâm xem sổ sách của mình.
Trâu Tư Khang cũng không xem sổ sách nhiều, cũng đi theo vào phòng bếp.
Lăng Vân Duyệt đợi mọi người rời đi, mới lén ngẩng đầu lên, lặng lẽ thở phào một hơi, vừa nãy nàng không đường đột quá chứ?
Lợi nhuận của "Kho hương các" vẫn tương đối khả quan, tuy rằng có nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng hương vị ở đó rồi, dù tệ cũng không đến mức nào.
Lăng Vân Duyệt nhìn vào một góc ghi chép trong sổ sách, không khỏi nhíu mày.
"Lăng đồng chí, có gì không đúng sao?" Lục lão bà tử vừa từ phòng bếp đi ra, vừa hay thấy chủ nhân đang nhíu mày nhìn sổ sách.
Trong lòng bà không khỏi lộp bộp một chút, lo lắng có chỗ nào bị lộ, khẩn trương tiến lại gần hỏi han, bà chưa từng làm những việc này, sổ sách đều là tự bà nghĩ ra, không biết có đúng hay không.
"Không có gì, chỉ là mấy ngày nay sao ngày nào cũng có người mua số lượng lớn vậy?" Lăng Vân Duyệt chỉ vào số liệu mấy ngày ở giữa, nghi hoặc khó hiểu.
Quán của nàng tuy rằng làm ăn không tệ, nhưng cũng ít có người trực tiếp mua mấy cân mang về, lại còn liên tiếp hai ba ngày mua.
"Việc này... Đây là do tôi mua." Lục lão bà tử có chút ngượng ngùng, dạo đó trong tiệm làm ăn không tốt, họ chờ đến tối mịt mà vẫn chưa bán hết, lại không thể để đồ ăn đến hôm sau bán, chỉ có thể bà với Tri Tiết ăn.
Sau này Mạn Mạn bọn họ cũng học được cách dựa vào tình hình làm ăn của ngày hôm trước để chuẩn bị nguyên liệu, nên cũng không còn tình trạng này nữa.
"Vậy coi như là phúc lợi của công nhân đi." Lăng Vân Duyệt nghĩ đi nghĩ lại liền hiểu ra tình hình lúc đó, nàng lấy từ trong túi ra số tiền tương ứng, muốn bồi thường cho bà, làm gì có chuyện công nhân đi làm mà còn phải bỏ tiền ra chứ.
"Như vậy không được, số đó đích thực là do chúng tôi ăn mà." Lục lão bà tử nói gì cũng không dám nhận, luống cuống xua tay, cuối cùng không chống đỡ được nữa, trực tiếp quay về phòng bếp giúp đỡ.
Tuy rằng là đồ thừa, nhưng đúng là họ đã được ăn no nê, làm sao có thể nhận lại tiền chứ, như vậy không hợp quy củ.
Lăng Vân Duyệt thấy vậy cũng không dây dưa nữa, sau này thời gian còn dài.
Hôm nay, giữa trưa bọn họ ăn cơm trưa kiểu Tây tại nhà, thức ăn vẫn là do hai bà cháu Lục gia mang đến, bình thường buổi trưa họ cũng tự nấu cơm ăn ở đây, buổi tối lại về ngõ Lục Nhi, trong khoảng thời gian này thì thậm chí ngay cả buổi tối cũng ở lại đây luôn.
Trên bàn cơm.
"Hôm nay không biết các cô lại đây, cũng không chuẩn bị gì cả, thật là thất lễ." Lục lão bà tử nhìn trên bàn chỉ có một đĩa rau xanh, có chút ngượng ngùng mở lời.
Lăng đồng chí với Trâu đồng chí chiếu cố hai bà cháu họ như vậy, lần đầu tiên mời người ta ăn cơm, thế mà lại ăn mấy thứ này. Mấy món khác trong tiệm thì đều là để buổi chiều bán, còn đang hầm nấu, dù bà có muốn mua thêm thức ăn cũng không được.
"Thất lễ phải là chúng tôi mới đúng, không báo trước đã đến đây ăn chực, huống hồ có rau xanh này là tốt lắm rồi, trước đây lúc chúng tôi ở dưới quê, mùa đông muốn tìm một cọng cải cũng không có." Lăng Vân Duyệt cũng có chút xấu hổ, họ đến có hơi đột ngột, cũng không nghĩ sẽ ăn cơm trưa ở đây, làm hai bà cháu ăn uống kham khổ.
"Thật vậy đó, trước kia ấy à, điều duy nhất mà ông nhà tôi trước khi mất còn luyến tiếc chính là món mì nước rau dưa, tiếc là..." Lục lão bà tử nhớ lại chuyện bị đưa xuống nông thôn hồi trẻ, không khỏi có chút thương cảm.
Ông nhà bà chịu khổ nhiều năm như vậy, lại ra đi trước khi kịp trở về thành phố, nhắm mắt xuôi tay mà vẫn còn lo lắng cho hai bà cháu, nếu ông ấy có thể thấy được cảnh này thì tốt rồi, hai bà cháu họ cuối cùng cũng vượt qua được rồi.
"Ấy, hương vị này ngon thật, Tri Tiết, tay nghề của cháu càng ngày càng giỏi." Lăng Vân Duyệt không biết an ủi người ta thế nào, đành phải nói sang chuyện khác.
Nhưng những lời này cũng là thật lòng, Lục Tri Tiết đứa nhỏ này có thiên phú, không chừng sau này quán của nàng mở rộng, còn có thể làm đầu bếp chính.
Lục Tri Tiết ngầm hiểu, cũng vui vẻ khoa tay múa chân theo.
"Ha ha ha, tốt là được." Lăng Vân Duyệt thấy đau đầu, xem không hiểu, nói đến hai bà cháu có tiền công rồi, chuyện chữa bệnh cũng nên đưa vào chương trình nghị sự thôi nhỉ?
"Lục đồng chí, gần đây hai người có đi bệnh viện khám xem sao không?" Trâu Tư Khang biết ý của vợ mình, cũng không nhịn được lên tiếng, dù sao thì hắn cũng xem không hiểu.
Quan trọng nhất là hắn không biết vợ mình có hiểu những gì hắn khoa tay múa chân hay không, hai người không sao thì cứ nhìn nhau cười, nói vậy thì Lục gia tiểu tử này vẫn là nên sớm chữa bệnh cho khỏi, tránh cho chỉ có mỗi hắn là ngơ ngác.
"Tri Tiết, Trâu đồng chí nói đúng đó, nên đi khám vẫn là phải đi khám, bà nội ngày mai sẽ đưa cháu đi, nghe lời." Lục lão bà tử bị kéo mạch suy nghĩ về, cũng khuyên nhủ theo.
Sớm tại tháng đầu tiên phát lương, bà đã khuyên bảo cháu mình rồi, nhưng nó căn bản không nghe bà nói, bướng bỉnh y như cha nó vậy, ai cũng chịu thua, thật là làm người ta lo lắng mà.
Lục Tri Tiết lắc đầu, sau đó lại khoa tay múa chân một hồi, có thể chữa thì đương nhiên cậu cũng muốn chữa, nhưng đừng nói chi phí chữa trị rất lớn, chỉ riêng việc hai bà cháu cậu vất vả lắm mới tìm được công việc tốt như vậy.
Nếu đi chữa trị thì chắc chắn không phải chuyện một hai ngày, công việc sẽ không lo được, vậy chẳng phải cậu lại phải quay về cuộc sống trước kia sao.
Nghĩ đến lúc trước bà nội đau chân, cậu còn không có tiền mua thuốc, Lục Tri Tiết liền loại bỏ phương án này.
Dù sao nhiều năm như vậy cũng qua rồi, cậu đã quen rồi, không cần phải nói chuyện cậu vẫn có thể nuôi sống bản thân và bà nội.
Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang hai mặt ngơ ngác, đồng thời quay đầu nhìn về phía Lục lão bà tử.
Lục lão bà tử há miệng thở dốc, không biết phải nói như thế nào, chữa bệnh thì cần tiền, nếu Tri Tiết không đi làm, thì không có tiền chữa bệnh, nếu đi làm, thì không có thời gian chữa bệnh, thế nào cũng đều là khó xử, nhưng đây là vấn đề của Lục gia họ, không thể mang ra làm chủ nhân khó xử.
"Lăng đồng chí, tôi... Nếu tôi có thể tự mình làm hết mọi việc, mà không ảnh hưởng đến công việc, cô có thể chỉ thuê một mình tôi không?" Lục lão bà tử ngẫm nghĩ rồi lên tiếng.
Dù sao lúc trước bà có thể đi làm là nhờ cháu trai, nếu Tri Tiết không làm, cũng không biết Lăng đồng chí có còn muốn bà một bà già này hay không.
Nhưng bà vẫn muốn vì cháu trai tranh thủ một chút, bà một bà già thì không sao, nhưng cháu trai bà còn nhỏ, đường tương lai còn dài, sau này còn phải cưới vợ sinh con, không thể cứ bệnh tật thế này mãi được, lần trước bác sĩ cũng nói, việc này càng kéo càng khó khỏi hẳn.
Lục Tri Tiết vừa nghe bà nội nói vậy, liền biết bà định giở trò gì, một mực khoa tay múa chân, gấp đến nỗi mặt đỏ bừng.
Đáng tiếc Lục lão bà tử trực tiếp lờ cậu đi.
Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang cũng lặng lẽ thu hồi ánh mắt nhìn qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận