Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 439 ở bọn họ công ty đi làm rất không dễ dàng

"Hừ, xem ra các ngươi cũng còn có chút lương tâm. Đúng rồi, ta sẽ giới thiệu cho các ngươi kỹ hơn về nơi này. Thấy chỗ này rộng lớn không? Lúc trước ta đã dồn phần lớn tài chính của công ty vào đây đấy." Trương Viễn vung tay chỉ vào đại sảnh rộng lớn, có lẽ vì số lượng công nhân quá ít, phần lớn không gian được dùng để chứa vật tư.
Năm đó, khi nơi này vừa mới xây xong, có rất nhiều người tranh giành. Nếu không phải hắn thức đêm xếp hàng, thì giờ cũng không có được đâu. Bên trong tòa nhà này còn có rất nhiều người đã đến đầu tư từ những năm đó đấy.
Tuy quy mô cửa hàng của bọn họ hiện giờ không lớn, nhưng tiền đồ vô cùng xán lạn. Sau này phát triển lớn mạnh, rất xứng với văn phòng như vậy.
Hơn nữa, đôi khi nói chuyện làm ăn, thứ người khác nhìn đầu tiên không phải sản phẩm của các ngươi, mà là bộ mặt công ty. Nếu mặt tiền công ty không đủ hoành tráng thì ngay cả tư cách để nói điều kiện cũng không có. Điểm này hắn thấm thía lắm, và văn phòng tổng bộ này chính là sự tự tin của họ.
"Bốp bốp bốp ——" Trương Viễn vỗ tay, ý bảo ba nhân viên ít ỏi của công ty lại đây.
"Được rồi, mọi người gác lại công việc một chút, lại đây một lát." Rất nhanh ba người đã đứng thành một hàng. Có lẽ là lần đầu gặp mặt nên còn có chút câu nệ, ánh mắt kín đáo đánh giá họ.
"Các ngươi đều là nòng cốt, là tinh anh trong công ty, không cần khẩn trương. Vị này trước mặt các ngươi là Lăng lão bản của công ty ta, còn vị bên cạnh là Mạc lão bản. Tuy rằng hai vị ấy không thường đến đây, nhưng lời nói của họ trong công ty đều có trọng lượng như nhau." Trương Viễn vừa nói vừa chỉ hai người giới thiệu với mọi người. Lần liên hoan trước là nhân viên chi nhánh mới, người ở tổng bộ này không có đi nên đây coi như là lần đầu gặp mặt.
"Chào lão bản." Ba người nghe vậy bất giác ưỡn người lên. Bọn họ cũng mới biết mình là tinh anh, là nòng cốt. Họ đồng thanh chào một cách ăn ý, không ngờ lão bản công ty mình đều trẻ tuổi như vậy.
Lăng Vân Duyệt cười chào mọi người, ba lão bản, ba quân lính, rất cân đối, thêm một người nữa có vẻ mất cân bằng.
Mạc Hàn cũng gật đầu chào theo.
"À đúng rồi, cô gái tiếp đón các ngươi vừa nãy là nhân viên lễ tân kiêm nhân sự, kiêm luôn cả tài vụ trong công ty ta. Tốt nghiệp trung cấp là vào làm công ty ta luôn.
Vị này là Trương thúc, là nhân viên kỳ cựu trong công ty, chủ yếu phụ trách bốc vác, kiêm kho hàng, kiêm luôn cả an bảo.
Còn đây là Lý thẩm, là nhân viên vệ sinh kiêm tạp vụ. Đương nhiên, ta bán hàng nên mọi người thỉnh thoảng cũng giúp cùng nhau xuất hàng. Tất cả đều là những nhân tài không thể thiếu, công ty ta trông chờ vào mấy vị can tướng đắc lực này đấy." Trương Viễn không biết mọi người nghĩ gì, cũng không đợi ai phản ứng mà tự mình bắt đầu giới thiệu, một tràng nói khiến người ta ngây người, mà bản thân hắn lại rất đắc ý.
"À... Ha ha, thật vất vả cho mọi người." Lăng Vân Duyệt bị một đống "kiêm kiêm kiêm" làm cho choáng váng, xem ra làm việc ở công ty của họ không dễ dàng gì, ít nhất phải là nhân tài toàn năng. Thế giới bên ngoài bây giờ cạnh tranh khốc liệt đến vậy sao?
Không biết Trương Viễn đang vẽ ra cái bánh gì cho họ mà mọi người lại không có ý kiến gì.
Nói thời buổi này bóc lột lao động như vậy có sao không? Nếu bị tố cáo thì có phải cả ba lão bản đều bị liên lụy không??
Mạc Hàn hiếm khi ngước mắt nhìn ba người với ánh mắt đồng cảm. Mấy hôm không gặp, không ngờ nhóc phát tài nhà hắn đã học được đặc tính truyền thống của các ông chủ.
Ba người nghe Trương Viễn giới thiệu thì nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức toàn tâm toàn ý lao vào công việc. Tuy rằng cảm thấy ánh mắt hai vị lão bản mới nhìn bọn họ có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để ý. Thấy không có việc gì của mình nữa, họ lại trở về vị trí công tác tiếp tục hăng say.
Trương Viễn thì hưng phấn kéo hai người vào trong.
"Đại sảnh này không có gì hay, thỉnh thoảng có hàng về cũng chất đống ở đây, nên đồ đạc hơi lộn xộn chút. Chờ xuất hết hàng đi là ổn thôi." Khi đi qua đại sảnh, Trương Viễn không quên giới thiệu với hai người.
Cuối hành lang còn có ba gian phòng nhỏ.
"Thế nào, không tệ chứ? Gian này là ta dùng, hai gian còn lại các ngươi tùy tiện chọn." Trương Viễn cười chỉ vào hai gian phòng phía sau. Lúc trước hắn mua cả tầng lớn này, yêu cầu duy nhất là phải có ba phòng độc lập.
Mạc Hàn không mấy hứng thú với việc này, hắn đoán một năm cũng đến đây được vài lần. Có văn phòng cũng lãng phí, nhưng hắn không dám nói ra, nếu Trương Viễn biết thì còn lâu mới để yên cho hắn.
Lăng Vân Duyệt xem qua cả ba gian phòng, cảnh sắc đều khá tốt. Đứng ở tầng mười có thể nhìn được rất xa, nhưng cô cũng không chọn phòng. Công việc của cô không cho phép cô thường xuyên đến đây, không cần thiết phải giữ một phòng ở đơn vị.
Có lẽ là do quá kích động khi thấy hai người đến, Trương Viễn lặng lẽ lấy giấy tờ công ty ra và kiểm kê với hai người suốt cả buổi sáng.
Lăng Vân Duyệt xem được một lúc thì thấy hoa mắt chóng mặt, còn mệt mỏi hơn cả ngày thường đi làm. Cô không hiểu hôm nay mình đến đây là vì cái gì nữa. Cuối cùng cô lặng lẽ đẩy Mạc Hàn lên phía trước, còn mình thì tìm một cửa sổ để ngắm phong cảnh.
Mạc Hàn:???
Đến giữa trưa.
"Khụ, thời gian cũng gần rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn trưa đi?" Lăng Vân Duyệt nhìn đồng hồ treo trên tường, cuối cùng cũng đợi được đến 12 giờ, vui vẻ đề nghị.
Mạc Hàn nghe vậy như trút được gánh nặng, nhanh chóng đứng lên. Nếu thảo luận số liệu thí nghiệm hoặc tính toán công thức, hắn có thể bàn cả ngày lẫn đêm không nghỉ, nhưng đụng đến sổ sách thì xin tha cho hắn. Việc công ty hắn rất yên tâm giao cho người khác.
"Không cần không cần, ở công ty có cơm cho nhân viên, lát nữa sẽ có người mang tới." Trương Viễn nhanh tay lẹ mắt ấn Mạc Hàn muốn đứng lên trở lại.
Hai người này không biết thế nào, hắn nói nãy giờ khản cả cổ, uống hết mấy cốc nước mà họ không có phản ứng gì. Cả buổi sáng cũng chưa xem xong một quý sổ sách, hiệu suất kiểu này không được.
Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng, Lý thẩm đã mang cơm hộp nhôm đến. Lăng Vân Duyệt nhìn Lý thẩm vẫn kiêm luôn cả việc nấu cơm cho nhân viên, vô cùng cảm thông.
"Cảm ơn Lý thẩm, vất vả rồi ạ." Lăng Vân Duyệt nhận lấy và lịch sự nói cảm ơn. Với chút tiền lương này, cô thấy hơi áy náy.
"Ôi dào, không cần không cần, đồ ăn đều do công ty cấp tiền chuẩn bị, tôi cũng chỉ động tay vào thôi. Các vị nếm thử xem hương vị thế nào." Lý thẩm tươi cười xua tay, không ngờ vị lão bản này lại dễ nói chuyện như vậy. Bà vì hôm nay được lão bản khen mà trong lòng vô cùng xúc động, để bày tỏ lòng cảm tạ, bà đã dồn hết tâm huyết vào nấu bữa ăn hôm nay.
Bà không dám khoe chứ trong công ty này, chỉ có bà mới có thể đảm nhiệm việc nấu cơm này thôi.
"Vậy thì hương vị chắc chắn ngon lắm." "Đều là tay nghề việc nhà cả đấy ạ." Lý thẩm cười tít cả mắt.
Trương Viễn đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện, có chút muốn nói lại thôi. Cơm nhân viên của công ty vốn không quy định ai làm, nhưng hai người kia nấu một người dở hơn một người, suýt chút nữa còn làm cháy cả điện nhà hắn.
Điểm hơn duy nhất của Lý thẩm so với bọn họ là nấu cơm an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận