Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 386 trạch đấu nàng nữ nhi hiểu hay không??

"Lão Lý, hôm nay sao ngươi lại đến đây? Mau lại đây ngồi, ta giới thiệu cho mọi người một chút, Duyệt Duyệt mau mang cái nghiên mực lại đây cho Lý lão xem." Trình Học Minh và Lý lão đã quen thân từ lâu, rất tự nhiên tiếp đón ông. Chú ý đến Lăng Vân Duyệt ở chỗ cầu thang, ông không quên gọi cô qua.
Tuy rằng sau khi đứa bé sinh ra, ông đã không ít lần đến tìm Lý lão nói chuyện phiếm, nhưng đứa bé còn chưa được bế ra ngoài. Cháu nhỏ nhà ông đáng yêu như vậy, không để lão Lý hâm mộ một chút, có chút không thoải mái.
"Vừa lúc rảnh rỗi, nên qua xem một chút." Lý lão cười đáp lại. Hai người là bạn lâu năm, sao không biết tính tình đối phương, ông đã sớm biết sẽ có chuyến này, chỉ là con nít vừa mới sinh ra, về tình về lý ông cũng nên đến cửa xem.
Hôm nay khó được cháu ngoại gái đến thăm ông lão, cùng nhau mang đến đây, ít nhiều có thể vãn hồi chút mặt mũi.
Mạnh Hân nhìn Kiều Viễn bên cạnh trình lão cũng đi theo qua đó.
"Kiều Viễn, anh cũng ở đây." "Mạnh đồng chí." Kiều Viễn gật đầu, đối với Mạnh Hân, Kiều Viễn không có nhiều cảm xúc lắm, trước kia ở đơn vị cũ, hai người vốn không có giao thoa lớn, thậm chí theo ấn tượng của hắn, hai người chưa nói với nhau được vài câu.
Chẳng qua vì đối phương là con gái lão chính ủy, ngẫu nhiên gặp được vài lần.
Đột nhiên một ngày nào đó, hắn phát hiện mọi người trong đội nhìn hắn với ánh mắt trêu chọc, đều truyền tin đồn hắn có đối tượng. Vì danh tiếng của cô gái, hắn làm sáng tỏ vài lần đều không có tác dụng lớn.
Về sau hắn trực tiếp xin ra ngoài làm nhiệm vụ, khi đó chỉ cần có nhiệm vụ hắn đều nhận. Không chỉ vì tin đồn, mà còn vì ông ngoại bà ngoại bị hạ phóng năm đó, hắn cần làm ra một ít thành tích. Cũng chính lần đó, hắn thiếu chút nữa không thể gắng gượng qua nổi.
Đến khi hắn dưỡng thương xong, một lần nữa trở lại đội thì Mạnh Hân đã kết hôn, từ đó hai người xem như hoàn toàn cắt đứt liên hệ, hắn cảm thấy như vậy khá tốt.
Chẳng qua năm nay trùng hợp hai người trước sau được triệu hồi về đội kinh giao, hắn rất bất ngờ.
"Hai người quen nhau à, khỏi cần giới thiệu vậy." Trình Học Minh thấy bầu không khí của hai người có gì đó lạ, liền tìm lời hòa giải.
"Ừm, trước kia cùng một đơn vị, năm nay vừa vặn được điều cùng nhau." Mạnh Hân mỉm cười gật đầu.
"Lý gia gia, Mạnh đồng chí." Lăng Vân Duyệt đi tới, nói xong đưa đứa bé trong lòng cho ông mình.
"Ừm, thật sự vất vả cháu rồi, nghỉ ngơi cho khỏe, đứa bé đặt tên chưa?" Lý lão cười gật đầu, ánh mắt lại không khỏi nhìn về phía cục bột nhỏ trong lòng Trình Học Minh.
"Rồi, vừa mới quyết định, bút nghiên thanh phong, đồng tâm hiệp lực, liền gọi Nghiên Thuyền. Chính là cháu rể ta nhất quyết muốn đặt theo họ Trình, ta khuyên mãi không được, ai, người trẻ tuổi bây giờ không nghe chúng ta nói gì, chủ ý lớn thật sự." Trình Học Minh nghe vậy mắt sáng lên, lại ra vẻ khó xử mà thở dài.
Trong lòng âm thầm cảm thán vẫn là lão Lý nói đúng trọng tâm. Ông đã sớm muốn nói điều này, nhưng ngại không có ai hỏi, ông lại ngại không nói thẳng ra.
Lăng Vân Duyệt... Hôm qua ông nội cô nghe xong đã kích động chạy xuống lầu rồi, có khuyên can gì đâu chứ??
Lý lão bưng chén trà, tay hơi khựng lại, sống chung vài chục năm, tự nhiên biết tâm tư của đối phương. Tuy rằng trong lòng thật sự mừng cho ông bạn già, nhưng ông luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái, vừa rồi sao ông lại hỏi chuyện này nhỉ?
"Ồ, Trình Nghiên Thuyền, tên hay đấy." Tần nãi nãi Lý Song nghe thấy động tĩnh bên này, cũng đi theo đáp lời.
Lăng Vân Duyệt chào hỏi xong liền muốn đi về phía mấy bà, nhớ tới Mạnh Hân còn ở bên này, cô thấp giọng hỏi thử xem nàng có muốn đi cùng không.
Là chủ nhà, tự nhiên phải tiếp đón chu đáo.
Mạnh Hân thấy Kiều Viễn chào hỏi xong, không có ý định để ý đến mình nữa, liền gật gật đầu, đi theo cô.
Kiều Viễn đợi đám người Đỗ Nhưng Lương rời đi mới hơi thở phào một hơi. Hắn luôn cảm thấy người nữ đồng chí kia vẫn luôn nhìn hắn, hắn đã có vợ rồi mà.
Đỗ Nhưng Dung nhìn thấy Lăng Vân Duyệt trở lại, nhiệt tình vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô lại đây.
Từ khi Lăng đồng học vừa rồi lên lầu, cô ấy đã chán lắm rồi, hơn nữa hễ cô ấy có ý định mở miệng, mẹ cô ấy lại thường xuyên véo chân cô ấy. Cứ như vậy nữa, chân cô ấy sợ là phải phế mất. Hôm nay quả nhiên không thích hợp ra ngoài thăm bạn.
"Tôi nghe nói Mạnh đồng chí là cháu ngoại gái của Lý lão? Thảo nào bình thường trong đại viện cũng không thấy mấy." Người vừa mới ngồi xuống, Từ Lan đã cười tươi rói nói với Mạnh Hân.
Vừa rồi chuyện trò bên kia cô ta không bỏ sót chữ nào. Hơn nữa, Mạnh đồng chí này nhìn Kiều Viễn với ánh mắt không hề đơn giản.
Liếc mắt thấy cô ngốc bạch ngọt nhà mình còn nhiệt tình giới thiệu trái cây ngon cho Mạnh Hân, tức khắc có chút hận sắt không thành thép. Người ta đã đánh tới cửa rồi, cô còn đi tiếp đón người ta. Có chút tự giác bảo vệ đối tượng không vậy??
"Ừm, bình thường tôi đều ở đơn vị, nghỉ phép mới ngẫu nhiên đến đây." Mạnh Hân gật gật đầu, trong tay còn cầm hai quả táo tàu vừa bị nhét vào.
Bất quá, vì chuyện ly hôn với Giả Vân Sơn cuối cùng bị ông ngoại biết, cô sợ bị quở trách, tính ra xác thực có một khoảng thời gian chưa từng đến đây. Không ai nhận ra cô cũng bình thường.
Chỉ là không ngờ chuyện cô lảng tránh bấy lâu, ông ngoại chưa nói gì, chỉ bảo cô tự mình suy nghĩ kỹ.
Ý của ông ngoại cô hiểu, nhưng chính vì cô nghĩ quá rõ ràng mới ly hôn. Giả Vân thật thà nhưng lại quá bận, cả năm bọn họ cũng chẳng gặp được nhau mấy lần, khó khăn lắm mới gặp thì lại cãi nhau. Nói cho cùng đều vì không hợp nhau mà thôi, đây không phải cuộc hôn nhân cô muốn.
Sáng nay thấy ông muốn ra ngoài, cô hỏi mới biết là muốn đến Trình gia, còn kéo cô đi cùng. Cô nhớ tới quan hệ giữa Lăng đồng chí và Kiều Viễn, liền đồng ý đi theo, không ngờ thật sự có thể gặp được.
"Mạnh đồng chí, chị vậy mà là quân nhân, thật là lợi hại." Đỗ Nhưng Dung có chút bội phục. Bên cạnh cô, nam tử tham gia quân ngũ rất nhiều, nữ đồng chí thì hiếm thấy.
Từ Lan... Đấu đá trong nhà con gái cô có hiểu không? Cô ở đây sống chung hòa thuận, con gái cô lại khen ngược, trực tiếp thổi phồng đối phương lên, cô còn tiếp tục thế nào?? Đột nhiên không muốn giúp đỡ nữa, thích sao thì sao đi.
Lăng Vân Duyệt nhìn Đỗ Nhưng Dung không có chút ý thức nguy cơ nào, có chút bất đắc dĩ.
"Tôi là đoàn văn công." Mạnh Hân không ngờ đối phương lại trực tiếp như vậy, nhưng cô cũng không giấu giếm. Thời buổi này, không phải ai cũng có thể vào đoàn văn công.
"Vậy thì đúng là rất có duyên với Viễn Nhi nhà tôi." Lý Song cũng cười nói.
"Không biết ngài là?" Mạnh Hân nghe vậy hơi sững sờ, không ngờ đây là trưởng bối của Kiều Viễn. Trước kia, khi Kiều Viễn bị thương cô đã từng gặp cha mẹ anh.
"Đây là bà ngoại của Kiều đại ca, đây là dì Từ, đây là con gái dì Từ, Đỗ Nhưng Dung, cũng là bạn học của cháu." Lăng Vân Duyệt đứng lên giới thiệu cho mọi người. Vốn dĩ cô muốn nói đối tượng của Kiều đại ca, chỉ là không biết hai người kia hiện tại tiến triển như thế nào, chuyện này cũng không nên do cô nói.
"Chào bà ngoại, chào dì Từ." Mạnh Hân thuận thế chào hỏi.
Lý Song hơi sững sờ, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, như là đã hiểu ra điều gì. Cháu trai lớn nhà bà lại có giá như vậy sao??
Bất quá cháu trai lớn nhà bà đã có đối tượng rồi, không được phép lăng nhăng. Lý Song nghĩ rồi nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, khách khí nhưng xa cách đáp lời.
"Đều khỏe, đều khỏe. Đúng rồi, Mạnh đồng chí đã có đối tượng chưa?" Sắc mặt Từ Lan không đổi, nhiệt tình kéo tay Mạnh Hân. Con mình sinh ra, vẫn phải tự mình phụ trách thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận