Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 411 như thế nào cùng uống xong rượu dường như. 1982 năm

"Đúng vậy, ba chúng ta cũng xem như là chiến hữu từng cùng nhau phấn đấu, không cần phải nói những điều này." Lục Xa vỗ vỗ vai Trương Thành Lâm, vừa kín đáo nhìn chiếc ly thủy tinh, đây là nước sôi để nguội sao? Sao cứ như vừa uống rượu xong vậy.
"Ô ô ô ô, từ hôm nay trở đi ta cũng có chiến hữu, một lần còn tới tận hai người ô ô." Trương Thành Lâm nghe vậy không nhịn được mà oà k·h·ó·c thành tiếng.
Là sinh viên năm hai, vì nhân sinh sau này, hắn đặt từng phút từng giây vào việc học. Kết quả một người bạn tốt cũng không có, ngay cả người trong phòng ngủ cũng cảm thấy hắn kỳ quặc, ngay cả Mạn Mạn cũng không muốn giao lưu với hắn.
Tối nay Trương Thành Lâm, một người đàn ông hai mươi tám tuổi k·h·ó·c như một đứa trẻ.
Cuối cùng thì Lăng Vân Duyệt và Lục Xa cũng chẳng thiết ăn cơm nữa, cứ thế an ủi Trương Thành Lâm, còn khiến những người khác trong quán liên tục vây xem.
Lăng Vân Duyệt không ngờ Trương Thành Lâm lại có cái thuộc tính ẩn giấu này, k·h·ó·c lên căn bản không dừng được.
Chỉ là nhờ vậy, ba người lại trở nên quen thuộc hơn nhiều, nói chuyện cũng bớt khách sáo hơn.
Một giờ sau, ngoài cửa tiệm cơm.
"Thật ngại quá, lần sau ta sẽ mời mọi người một bữa khác." Trương Thành Lâm chợt nhận ra có chút ngượng ngùng.
"Không cần đâu, bọn mình bình thường ăn ở nhà ăn sinh viên là được rồi." Lăng Vân Duyệt nhìn hai con mắt s·ư·n·g húp của hắn nói.
"Đúng vậy, hiện tại ta cũng là sinh viên năm hai rồi, nghe nói sau này việc học chỉ càng ngày càng bận thôi." Lục Xa cũng liên tục từ chối, đây là lần đầu tiên hắn ăn một bữa cơm còn bị người ta vây xem, không muốn t·r·ải qua lần thứ hai đâu. Phải nhanh chóng về thôi, đám người hóng hớt kia còn đang t·r·ộ·m nhìn kìa. Nếu không phải lần này có cả Lăng đồng học ở đây, hắn sợ là có muốn rửa cũng không rửa sạch được.
Đúng lúc này, một giọng nam nhân c·ắ·t ngang cuộc đối thoại của mấy người.
"Duyệt Duyệt." Người tới đúng là Trâu Tư Khang, lúc này Tiểu Đoàn T·ử vẫn đang được hắn dùng móc treo buộc vào trước ngực.
Vợ hắn hôm nay tan học đột nhiên nói hẹn bạn ra ngoài ăn cơm, hắn cũng không nghĩ nhiều, đành phải tự mình về nhà ăn cơm tối, nhưng hôm nay thời gian dường như trôi qua c·ự·c kỳ chậm, hắn quét tước hết trong nhà ngoài ngõ một lượt, vẫn chưa thấy người về, vừa nhìn thời gian thì ra mới chưa đến 7 giờ, cuối cùng hắn đành phải thu dọn qua rồi ra đón người.
Chỉ là vị bên cạnh kia là tình huống gì thế này?
Ăn một bữa cơm thôi sao mà mắt lại s·ư·n·g húp thế kia?
"Sao anh lại đến đây?" Lăng Vân Duyệt không ngờ Trâu Tư Khang sẽ đến đón cô, vui vẻ chạy chậm qua đó.
Vì Lục Xa và Trương Thành Lâm đều ở lại trường, nên bọn họ cũng không đi quá xa, trực tiếp tìm quán cơm ở gần trường, cô hôm nay chỉ nói là ra ngoài ăn cơm, cũng không nói anh đến đón. Lúc này nhìn thấy có chút bất ngờ.
"Con nhớ em nên đòi đi tìm, anh mang con đến xem, mà nếu các em còn có việc thì không cần để ý đến anh đâu. Con đang ngủ rồi, anh tự mình đợi bên cạnh là được." Trâu Tư Khang cười hiền từ, vừa nói vừa chỉ Tiểu Đoàn T·ử trong lòng n·g·ự·c.
Lăng Vân Duyệt nhìn theo ngón tay anh, chỉ thấy Tiểu Đoàn T·ử đang ngủ ngon lành, có lẽ là nh·ậ·n ra được ánh mắt của cô, cái miệng nhỏ vô thức động đậy, rồi lại tiếp tục ngủ say...
"Lăng đồng học, trẻ con là quan trọng nhất, vậy chúng tôi không làm phiền nữa." Lục Xa nghe vậy vẫy vẫy tay, vừa nói vừa gật đầu với Trâu Tư Khang. Ái nhân của Lăng đồng học cậu ta đương nhiên đã gặp qua, dù sao thì trong khoảng thời gian này cũng không t·h·iếu những người ôm con đến ban tìm người.
"Đúng vậy, về trường rồi nói chuyện tiếp." Trương Thành Lâm ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn dáng vẻ của Lăng đồng học, hắn luôn quên mất đối phương đã là mẹ của hai đứa con, sớm biết thế thì đã hẹn ăn cơm vào buổi trưa rồi.
Trâu Tư Khang cũng gật đầu với hai người.
"Vậy hai cậu cẩn thận nhé." Lăng Vân Duyệt cười chào tạm biệt.
Đợi hai người đi rồi, Trâu Tư Khang lặng lẽ đi đến bên cạnh vợ mình, thừa dịp bóng đêm che khuất, lén lút nắm lấy tay cô.
"Vợ à, chúng ta về nhà thôi."
"Vâng." Ánh đèn đường mờ tối kéo dài bóng dáng hai người ngày một dài hơn.
Về sau, xuân hạ thu đông không ngừng luân chuyển, vô tình đẩy người về phía trước. Trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, ai cũng không thể ngăn nó dừng lại. Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, ngày hôm qua đã rất xa xôi rồi.
Mùa xuân năm 1982.
"Ô ô ô ô ——"
"Con k·h·ó·c cũng vô dụng thôi, ba sẽ không làm đâu." Lăng Vân Duyệt tan làm về nhà, còn chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng k·h·ó·c của con trai út, cùng với lời phản bác vô tình của chồng cô.
"Sao vậy?" Lăng Vân Duyệt có chút đau đầu, con trai cô hiện giờ ba tuổi, đúng là cái tuổi dở ương.
"Mẹ ơi, ba hư." Tiểu Đoàn T·ử nghe được tiếng động, vội vàng từ trong sân chạy ào ra. Vừa chạy vừa không quên chỉ tay về phía Trâu Tư Khang mà tố cáo.
"Ba nó chọc con giận hả?" Lăng Vân Duyệt vươn tay lau nước mắt tr·ê·n mặt con, vừa nhẹ giọng dò hỏi, vừa liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bệt tr·ê·n t·h·ả·m t·ử trông chán đời. Loại tranh cãi này, hiện giờ cô phải xử lý vài lần mỗi ngày, phi thường có kinh nghiệm.
"Ba không bay." Tiểu Đoàn T·ử nói có lý có tình.
Lăng Vân Duyệt nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía Trâu Tư Khang, cô sao mà nghe không hiểu gì hết vậy?? Bay cái gì mà bay?
"Con trai anh dạo này chẳng phải mê cái phim hoạt hình gì đó 'nhân sâm quả' sao, hôm nay bắt anh bay lên cho nó xem, anh không làm được, nó liền k·h·ó·c." Trâu Tư Khang có chút ấm ức, hôm nay anh khó khăn lắm mới được nghỉ ở nhà, kết quả Tiểu Đoàn T·ử liền bắt đầu quấn lấy anh, muốn anh học theo người trong TV bay lên. Anh có dị năng thì có, chứ đâu có biết bay.
Lăng Vân Duyệt tức khắc dở k·h·ó·c dở cười, con trai cô hiện giờ dường như có một bộ lý luận của riêng mình, hễ cái gì không theo ý nó là nó không vui.
"Mẹ bay đi." Tiểu Đoàn T·ử không chịu từ bỏ, nước mắt lưng tròng nhìn về phía mẹ mình.
Lăng Vân Duyệt... Con trai à, con phải cảm ơn anh trai con đấy, nếu năm đó anh con mà có cái tính này, phỏng chừng làm gì có chuyện của con.
"Mẹ không bay được, con cũng không cần phải bay, à đúng rồi, thái ngoại c·ô·ng và anh trai con đâu?" Lăng Vân Duyệt vội vàng đánh trống lảng, cô tốt nghiệp năm ngoái, sau đó thuận lợi được phân công đến bộ ngoại giao c·ô·ng tác, còn Trâu Tư Khang thì tốt nghiệp trước một năm, sớm đã đi viện nghiên cứu rồi. Lúc đó con còn chưa đến tuổi đi học, vì tiện, cả nhà bốn người tạm thời chuyển về trong đại viện ở.
"Anh hai đi đ·á·n·h nhau, không mang Tuyền Tuyền theo." Vấn đề này Tiểu Đoàn T·ử biết, lớn tiếng nói ra, nghĩ đến vừa rồi anh hai ra cửa không mang theo mình cùng, nháy mắt lại mếu máo.
"Con vừa tan học đã chạy tới chỗ tập huấn rồi. Ông hình như sang nhà Lý gia bên cạnh, nghe nói Lý lão nuôi con vẹt biết nói, bảo ông sang mở mang kiến thức." Trâu Tư Khang vừa nói vừa đứng lên, rất tự nhiên nhận lấy túi x·á·ch tr·ê·n tay vợ mình.
Lăng Vân Duyệt có chút hiểu rõ, lần trước ông cô trồng một chậu hoa lan nở, cũng ôm sang khoe nửa ngày. Lần này vẹt biết nói, thế thì Lý gia gia tha hồ mà khoe mấy ngày liền cho coi. Ra ngoài đường hỗn hào đều phải t·r·ả lại cả thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận