Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 67 xấu hổ hiện trường

"Nhà Lưu này thật là chịu chi, cô dâu mới cũng được mặc bộ quần áo đỏ thẫm, đẹp thật đấy." Lưu Xuân Hoa vừa ngưỡng mộ vừa tiếc rẻ, bảo mua thì chắc chắn không nỡ, quanh năm suốt tháng tích cóp được chút tem vải đâu có dễ, có tem vải này thì chọn màu khác không tốt hơn sao? Màu khác còn mặc được mấy năm nữa đấy.
"Đúng vậy, chị xem Phương Thu Lan kia cười toe toét cả ngày, chắc chắn là ưng ý cô con dâu mới này lắm nên mới cho sính lễ hậu hĩnh như vậy, không biết tiền mừng cưới có được bao nhiêu?" Mấy thanh niên trí thức kiếm c·ô·ng điểm còn chưa đủ ăn, nhà Lưu vậy mà lại quý trọng thế? La Diệu Hương nghĩ mãi không ra, nếu sau này Đại Nha nhà mình mà vớ được nhiều như vậy thì tốt quá.
Vương Đại Chủy bĩu môi định phản bác, nhưng lại nhớ ra hôm nay là ngày đại hỉ của người ta, thôi vậy. Vẫn là chờ lát nữa ăn nhiều chút t·h·ị·t đi.
Hừ, Phương Thu Lan kia còn giả bộ ghê gớm, bà với chị ta vốn là người cùng đội Thanh Sơn cách vách, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng xấp xỉ thời gian gả đến đội Hồng Tinh này, Phương Thu Lan là ai Vương Thúy Hoa này còn lạ gì? Thật là quỷ tha ma bắt.
Không phải gả cho bí thư chi bộ đấy sao, hồi đầu còn ngày nào cũng ra vẻ trước mặt bà, bà đây vẫn là vợ của anh trai đội trưởng đấy nhé. Ăn nói cũng có trọng lượng hơn hẳn.
"Ơ, các người xem Lăng thanh niên trí thức xem ra vẻ nghiêm túc nhỉ, bao giờ mới đến lượt ăn cỗ mừng của cô đấy?" Lăng Vân Duyệt ngước mắt nhìn theo tiếng nói, ừm, không quen. "Thím à, vốn dĩ cháu cũng không vội, nhưng nếu thím sốt ruột thì cứ đưa trước tiền mừng cho cháu đi, lúc nào ăn tiệc cháu sẽ thông báo thím." Trâu Tư Khang vốn đang đứng một bên, nghe bà thím kia nói vậy thì không khỏi nhíu mày, tuy rằng hắn cũng muốn biết đáp án, nhưng bà thím này rõ ràng là có ý đồ không tốt. May mà Duyệt Duyệt nhà hắn sức chiến đấu đầy cây.
Lưu Thanh Thanh nhìn mọi người ở đó, đặc biệt là Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang, hai người này cùng nhau xuất hiện, làm lòng tự trọng của nàng bị đả kích, nàng có gì mà thua kém con Lăng thanh niên trí thức kia chứ, chẳng qua là lớn lên xinh đẹp hơn chút thôi mà? Nàng cũng đâu có kém, vì sao Trâu thanh niên trí thức không chọn nàng? Nàng còn không ngại việc hắn kiếm không ra c·ô·ng điểm ấy chứ.
Từ sau khi tam ca nàng muốn kết hôn, nàng đến phòng riêng cũng không có.
Trong nhà vốn có bốn gian phòng ở, đại ca nhị ca kết hôn, mỗi người một gian, vốn tam ca ở chung với nhị ca, sau khi nhị ca kết hôn, liền ở trong phòng ba mẹ ngăn ra một mảnh bằng vải, tam ca liền chuyển qua đó.
Bây giờ tam ca kết hôn, hóa ra là phòng của nàng phải dọn ra, việc này khiến nàng sao có thể cam tâm. Cũng là do trước kia nàng không nghĩ đến chuyện này, chỉ cho rằng dù ai gả vào thì cũng phải nịnh bợ nàng cái người em chồng này.
Nói ra đều tại con Khổng Minh Anh kia, nếu không phải nàng với tam ca bị người ta nói ra nói vào, cha nàng cũng sẽ không bắt tam ca cưới nhanh như vậy. Vậy thì nàng còn có thời gian tìm mối ngon.
Bữa tiệc rượu nhà Lưu, trong đội không ai chê bai gì cả, mấy hôm trước chia t·h·ị·t nhà nào cũng lấy ra nấu, nhà bí thư chi bộ đúng là hào phóng.
Dù thế nào thì đám cưới này cũng coi là có thể diện, nghe mọi người khen ngợi, Lưu Lập Đức rất hài lòng.
Mấy ngày gần đây người trong đội đều bận rộn, vụ gặt đã mở màn, tan tầm mọi người còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi lên núi nhặt cành cây khô về làm củi đốt, qua một thời gian nữa là tuyết lớn, muốn nhặt cũng khó. Ai nấy đều đang chuẩn bị cho mùa đông.
Lăng Vân Duyệt mấy hôm nay cũng định tranh thủ lúc tan tầm đem cải trắng ở sau nhà thu hoạch rồi muối, năm ngoái nàng cho thêm chút linh tuyền thủy muối dưa được mọi người nhất trí khen ngợi. Nàng tính năm nay sẽ cố gắng hơn nữa, có điều không dám chắc làm ra được hương vị như năm trước không, ăn là ăn cái vận may.
Mảnh vườn rau sau nhà Trâu Tư Khang với nhà nàng liền nhau, năm nay bọn họ trồng không ít loại rau, Lăng Vân Duyệt chỉ phụ trách gieo thôi, còn lại đều do Trâu Tư Khang chăm sóc, lớn lên đều tốt cả, mỗi loại đều có thể thử muối xem sao.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị đem rau hái được bỏ vào sọt thì ở sau vườn cách đó không xa vọng lại tiếng đối thoại của hai người, vì lúc trước Lăng Vân Duyệt xây thêm phòng bếp lấn ra một chút, nên người đối diện cũng không p·h·át hiện ra họ.
"Hoàng thanh niên trí thức, cô gọi tôi ra đây là có chuyện gì sao?" Hà Phương Viên có chút nghi hoặc, con Hoàng thanh niên trí thức này tự dưng gọi mình ra đây, chuyện gì không thể nói ở nhà chính?
"Hà thanh niên trí thức, chúng ta là một trong những người xuống n·ô·ng thôn sớm nhất, bao nhiêu năm như vậy rồi, ai có thể về thì đã về rồi, không về được thì cũng đã lấy chồng lấy vợ. Hiện tại chỉ còn lại có hai ta. Không biết anh có dự tính gì không?" Hoàng Mai cũng đã suy nghĩ rất lâu, năm nay cô đã 23 rồi, sang năm là 24, trong đội đã có vài lời đàm tiếu.
Cô cũng vô p·h·áp chấp nhận việc tùy t·i·ệ·n tìm một người không quen biết rồi gả đi như những người khác, người mà cô quen thuộc nhất chỉ có Hà thanh niên trí thức, nên cô lấy hết can đảm để hỏi thử ý kiến của anh.
Ý của Hoàng Mai rất rõ ràng, Hà Phương Viên nghe ra được, nhưng đó không phải là điều anh muốn, anh tin chắc tình hình trước mắt chỉ là tạm thời, rồi sẽ có một ngày những thanh niên trí thức như bọn họ cũng có thể p·h·át huy giá trị của mình, tuy rằng không x·á·c định phải chờ đến khi nào.
Nhưng một quốc gia muốn tiến bộ thì cần t·h·i·ết phải đ·á·n·h vỡ cái cục diện bế tắc này, anh có thể chờ. Hơn nữa cuộc sống của chính anh còn chưa thấy ánh bình minh, anh cũng không tự tin đem lại hạnh phúc cho người kia, nên tạm thời anh vẫn chưa có kế hoạch trong chuyện này, anh cũng kỳ vọng tương lai có thể tìm k·i·ế·m một người bạn đời cách m·ạ·n·g có cùng chí hướng. Không có những lý do lung tung rối loạn khác, đơn giản là vì nàng là nàng.
"Hoàng thanh niên trí thức, vì hoàn thành nhiệm vụ mà làm một việc gì đó, đó không phải là điều tôi muốn. Chúng ta không thể thỏa hiệp với cuộc sống, hy vọng sau này cô làm một chuyện gì đó, thì nhất định là bởi vì cô muốn làm, chứ không phải vì đủ loại nguyên nhân mà bị bất đắc dĩ. Cô hiểu ý tôi chứ?" Hà Phương Viên không để đối phương nói ra những lời tiếp theo, nếu không cho người ta được kết quả, vậy thì để cả hai đều được thể diện. Anh biết đối với nữ thanh niên trí thức mà nói, gặp phải áp lực sẽ còn lớn hơn nữa, nhưng cũng không thể làm gì khác, đây là hiện thực.
Hoàng Mai đã hiểu rõ, nhưng cô vẫn buồn bã, cô thật sự cảm thấy Hà thanh niên trí thức là người không tồi. Nếu thật sự phải tìm một người để kết hôn, thì Hà thanh niên trí thức là lựa chọn đầu tiên, nhưng cô cũng không dây dưa, chào hỏi một tiếng rồi chạy về ký túc xá.
Lăng Vân Duyệt ở bên kia ôm bắp cải mà không dám động đậy, sợ gây ra tiếng động gì, nàng bất đắc dĩ nhìn Trâu Tư Khang, bọn họ sao lại gặp phải cái loại chuyện này, rốt cuộc là ai tự mang cái thể chất gây phiền phức vậy? Vốn dĩ bọn họ đang hảo hảo hái rau thì nghe thấy tiếng vọng lại từ bên kia.
Ban đầu bọn họ cũng không để ý, đằng sau nhà đều thông nhau, vườn rau lại ở bên này, bình thường mọi người đều sẽ qua lại chăm sóc, chỉ là không ngờ bên kia trực tiếp biến thành hiện trường thổ lộ, thật là ra tiếng cũng dở, không ra tiếng cũng không xong, nếu mà lúc này bị p·h·át hiện thì còn x·ấ·u hổ hơn.
Đợi bên kia hai người đi rồi, Lăng Vân Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, hái rau nhà mình trồng mà cứ như đi ăn trộm ấy.
Không ngờ Hoàng thanh niên trí thức kia lại có ý với Hà thanh niên trí thức! Có điều Hà thanh niên trí thức x·á·c thật tốt mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận