Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 354 là hắn biểu đạt đến không đủ rõ ràng sao

"Ta về rồi đây." Vừa lúc đó, Trâu Nghiên Xuyên "xuyên" "đặng" "đặng" "đặng" bò lên cầu thang, người chưa đến tiếng đã vang. Nó chỉ nghĩ đến món đồ chơi buổi sáng mình mang đến, vừa lên đến đã muốn chạy ngay về phòng.
"Con trai, ba có chuyện muốn nói với con. Ba ngày mai chuẩn bị đi xa một thời gian." Trâu Tư Khang nhanh tay lẹ mắt bắt lấy con trai mình.
"Nga, ba bảo trọng nhé, tạm biệt ba." Trâu Nghiên Xuyên giãy giụa, muốn chạy về phòng mình.
Trâu Tư Khang... Hình ảnh trong tưởng tượng của hắn không phải như vậy. Chẳng lẽ hắn diễn đạt không đủ rõ ràng sao? Hay là bọn nhỏ không hiểu? Còn nữa, hắn ngày mai mới xuất phát, chứ không phải bây giờ!
Một nhà ba người thu dọn đến tận lúc trời tối đen mới đem đồ đạc xếp đặt xong xuôi.
"Bạch bạch bạch" đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên, cùng lúc đó là giọng nói của Lục lão bà tử.
"Lăng đồng chí, ta có thể vào không?" Lục lão bà tử đứng ở trên cầu thang tầng hai chờ, cũng không trực tiếp đi vào.
"Đương nhiên được, nhưng hai người vẫn chưa về sao?" Lăng Vân Duyệt có chút ngạc nhiên, nàng vừa xem đồng hồ đã hơn 7 giờ, cả nhà bọn họ ở trên lầu bận rộn, không để ý đến dưới lầu, cứ tưởng là ông bà cháu đã tan làm về nhà rồi.
"Đang chuẩn bị, vừa mới thu dọn xong, định lên hỏi xem mọi người có gì cần giúp không." Lục lão bà tử vừa nói vừa nhìn phòng khách, buổi sáng còn có vẻ hơi bừa bộn, sau một buổi chiều đã ấm cúng hơn nhiều.
"Chúng tôi tự lo liệu được, bà cũng bận cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi. À phải rồi, hai người ăn chưa, hay là ăn cùng nhau chút gì nhé?" Lăng Vân Duyệt mời, vì bận sắp xếp đồ đạc, bữa tối của bọn họ vẫn chưa ăn.
"Không cần đâu, ta với Tri Tiết về ăn là được." Lục lão bà tử liên tục xua tay, thường thì bọn họ cũng tầm giờ này thu dọn xong, sau đó về ngõ nhỏ nấu cơm tối.
Lục lão bà tử thấy không có gì cần giúp, liền cùng Lục Tri Tiết về nhà.
Một nhà ba người mệt mỏi cả ngày, cũng không muốn nấu nướng quá phức tạp, ăn vội bữa tối rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
"Chẳng phải xong hết rồi sao?" Trâu Tư Khang rửa mặt xong về phòng, thấy vợ mình vẫn còn đang thu dọn tủ quần áo.
"Ngày mai anh phải đi học, em soạn cho anh vài bộ để tắm rửa thay giặt." Lăng Vân Duyệt không ngẩng đầu lên, nói ra cũng lạ, chồng nàng ở một phương diện nào đó đúng là một gã "trai thẳng" chính hiệu, nếu không có nàng giúp anh chuẩn bị quần áo mới, thì dù quần áo có rách nát, anh cũng không nghĩ đến chuyện mua bộ khác mặc.
Trâu Tư Khang nghe vậy khẽ sững người, ngay sau đó khóe miệng không nén được mà mỉm cười, bước nhanh tới ôm Lăng Vân Duyệt từ phía sau.
"Bà xã, em thật tốt." "Đó là đương nhiên, tiện nghi cho anh thôi." Lăng Vân Duyệt bị hạn chế tự do, giơ tay đẩy đẩy, nhưng không đẩy ra được, nên mặc kệ anh.
"Bà xã, ngày mai anh đi có lẽ hơi sớm, em không cần tiễn anh đâu, đúng rồi, anh để nó lại cho em." Trâu Tư Khang như nhớ ra điều gì, nhẹ nhàng phẩy tay, một cái Tiểu Đông Tây màu xanh lục chạy vọt ra, trong nháy mắt đã lượn quanh phòng cả chục vòng, lát sau dừng lại cọ cọ vào tay Lăng Vân Duyệt, cuối cùng quấn mấy vòng quanh cổ tay nàng.
"Dây leo xấu xí?" Lăng Vân Duyệt kinh ngạc, kể ra thì nàng cũng một thời gian không thấy nó.
Dây leo nhỏ lập tức buông tay Lăng Vân Duyệt ra, nhảy nhót tưng bừng trong phòng, vui vẻ đến mức không dừng lại được.
"Có phải anh nhốt nó lâu quá rồi không, mỗi lần ra ngoài đều phải phát điên một hồi." Lăng Vân Duyệt kéo kéo tay áo Trâu Tư Khang nói.
Trâu Tư Khang cảm thụ được sự hưng phấn của dây leo nhỏ, có chút rối rắm... Hai thứ này thật sự sẽ không đánh nhau chứ?
"Buổi tối nó giữ nhà, lúc anh đi, có nó ở anh cũng yên tâm hơn." Trâu Tư Khang cố gắng làm mình xem nhẹ vấn đề này, lần này anh đi có lẽ sẽ tương đối lâu. Để lại vợ và con, rốt cuộc anh không yên lòng.
Tuy vợ anh đánh đấm được, nhưng giờ đang bụng mang dạ chửa, nhỡ có kẻ không có mắt đến quấy rối, anh cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh không cho phép loại chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra.
"Vậy ban ngày thì sao? Ban ngày nó đi đâu?" Lăng Vân Duyệt chỉ vào dây leo nhỏ nói. Nàng đâu có dị năng khống chế nó biến mất, cũng không biết dị năng của con trai nàng có được dây leo này nhận biết hay không.
"Em thử cho nó vào không gian xem." Trâu Tư Khang cũng có chút khó xử, thật ra anh đã quên mất chuyện này.
"Vậy có ổn không?" Lăng Vân Duyệt lập tức mắt sáng lên, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, cố gắng đè nén ý muốn nhếch khóe miệng, ý tứ ý tứ từ chối một chút.
Nếu dây leo xấu xí này mà ở trong không gian của nàng quyến luyến quên lối về thì cũng không phải lỗi của nàng nha!
"Thử xem." Trâu Tư Khang thấy vậy có chút buồn cười mà xoa đầu vợ mình.
"Khụ, nếu anh đã yêu cầu như vậy, thì em thử xem." Lăng Vân ngoắc ngón tay với dây leo nhỏ, ý bảo nó lại đây.
Kết quả, dây leo này như nghe hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, vọt ra xa hơn, nếu không phải căn phòng đóng cửa, có lẽ nó đã bay ra ngoài rồi.
Lăng Vân Duyệt có chút ngốc, không gian, nàng có không gian, cái thứ đồ chơi xấu xí này có hiểu không gian là cái gì không vậy? Thế mà còn chạy trốn?
"Nó không muốn. Hay là..." Trâu Tư Khang có chút buồn rầu, từ khi cùng anh đến dị thế, thời gian dây leo nhỏ ra ngoài hoạt động càng ngày càng ít, đặc biệt là sau khi về Kinh Thị, cơ hội lên núi hít thở không khí cũng không có. Lần này hiếm khi có cơ hội ra ngoài, nó không muốn bị nhốt lại.
Trâu Tư Khang còn chưa nói hết câu thì bị Lăng Vân Duyệt cắt ngang.
"Thôi, cứ để nó tự trốn đi." Lăng Vân Duyệt xua xua tay, nàng còn không rảnh hầu hạ nó.
Lăng Vân Duyệt vừa nói vừa ngáp một hơi, nói ra thì nhị bảo của nàng cũng đỡ lo, bình thường ngoài việc thích ngủ một chút, thì không có triệu chứng gì khác, hơn nữa đi xe thế nào cũng không bị nôn nghén, khác hẳn đại nhi tử của nàng.
"Ừ, nghỉ ngơi sớm đi." Trâu Tư Khang nhìn nhìn dây leo nhỏ đang tán loạn khắp nơi, lặng lẽ thắp cho nó một cây nến, cũng không biết thời gian tới nó sẽ sống những ngày như thế nào.
Trâu Tư Khang vừa nói vừa mở chăn ra, để vợ mình lên giường. Thời gian dự sinh càng ngày càng gần, anh có thể cảm nhận rõ ràng bụng vợ mình càng lúc càng lớn.
"Ừ, ngủ ngon." Lăng Vân Duyệt không từ chối, nàng thật sự mệt mỏi, xoay người lên giường, gần như là một giây đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi nàng rời giường. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một chuỗi thực vật màu xanh lục đang lộn ngược trên trần nhà, lắc lư qua lại. Bộ dạng không có gió mà tự động như vậy, suýt nữa không dọa nàng hết hồn.
Dây leo nhỏ dường như cũng phát hiện nàng tỉnh, lập tức từ trên trần nhà trốn xuống, lượn lờ bên cạnh nàng, còn không quên dùng lá cây điểm điểm trán nàng, hiển nhiên là đang vô cùng hưng phấn.
Trâu Tư Khang đã ra ngoài từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn, dặn nàng chăm sóc bản thân cho tốt.
Lăng Vân Duyệt cầm tờ giấy lật đi lật lại nhìn mấy lần, tâm trạng có chút sa sút, lần này coi như là lần hai vợ chồng bọn họ xa cách lâu nhất kể từ sau khi kết hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận