Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 490 mạt thế \/ là bắt đầu

Mạt thế buông xuống... Trâu Tư Khang chậm rãi mở hai mắt, người còn chưa tỉnh táo hẳn, trong đầu đã như cưỡi ngựa xem hoa, tua lại hơn nửa đời người đã qua của hắn, tựa như làm một giấc mơ rất dài, rất dài, trong mộng hắn trải qua cả một đời người.
Lúc này chỉ cảm thấy lòng trống trải, như mất đi thứ gì đó trân quý, còn chưa kịp phản ứng lại, nước mắt đã trào ra từ khóe mắt.
"Tức phụ à..." Trâu Tư Khang theo bản năng lẩm bẩm thành tiếng.
"Tức phụ?? Lão Trâu ngươi nghĩ cái gì thế? Ngươi một thân một mình, lấy đâu ra tức phụ?" Hứa Nhạc vừa hay ở giường đối diện Trâu Tư Khang, vừa định bò dậy chơi hai ván game, kết quả nghe được hắn lảm nhảm, thiếu chút nữa ngã từ thang giường xuống.
Hắc hắc... không ngờ lão Trâu này lại kín đáo như vậy, ngày thường có bao nhiêu cô nàng theo đuổi, hắn lại không để ý, ngược lại trong mộng lại kêu tức phụ, cũng không biết mơ thấy cô bạn học nào.
Trâu Tư Khang bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngơ ngác theo tiếng quay đầu nhìn, thế nhưng thấy được bạn cùng phòng đại học của mình.
Trong nháy mắt cả người bật dậy từ trên giường, theo bản năng muốn phát động tinh thần lực tấn công.
Hứa Nhạc, dường như ngay khi mạt thế vừa mới bắt đầu đã bị tang thi cắn, sau đó bất tri bất giác tiến hóa thành con tang thi chuyên nghiệp tầng một ký túc xá của bọn hắn, hơn nữa con tang thi đó kêu đến là sung sướng nhất, mỗi ngày không ngừng nghỉ chạy tới chạy lui trên hành lang, trở thành bóng ma của những người sống sót như bọn hắn.
Tuy rằng trong số họ cũng có người thức tỉnh dị năng, nhưng cấp bậc ban đầu quá thấp, cơ bản không có tác dụng gì, những dị năng hỏa hệ nhiều lắm chỉ có thể dùng dị năng điểm để châm thuốc.
Thậm chí có người còn không hiểu được mình có dị năng gì, hơn nữa biến cố xảy ra đột ngột, đầu óc mọi người vẫn còn đơ ra, nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào.
Sau này vẫn là vì cạn lương thực, mọi người mới hạ quyết tâm cùng nhau xông ra ngoài.
Lúc này đối diện với vẻ mặt ngây ngô như cười của Hứa Nhạc, Trâu Tư Khang tâm tình phức tạp, dị năng đã khởi động một nửa không biết có nên ném qua hay không.
Vẻ mặt đối phương thật sự rất khó liên hệ với khuôn mặt thối rữa ở kiếp trước. Trâu Tư Khang nghĩ nghĩ, từ bỏ tấn công, đưa tay từ bên cạnh gối đầu cầm lấy điện thoại xem, hiện tại thế nhưng là trước mạt thế một tuần.
Vậy chẳng phải có nghĩa là chỉ cần hắn sống đến khi tang thi vây thành, hắn có thể xuyên trở về lần nữa?
Đôi mắt Trâu Tư Khang hơi sáng lên, trong lòng có hy vọng, không nhịn được mong chờ, tuy rằng còn rất nhiều năm nữa mới đến tang thi vây thành, nhưng hắn có kiên nhẫn, không sợ làm lại lần nữa, cũng không sợ chờ đợi.
Trong lòng đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được một bàn tay huơ huơ trước mắt.
"Làm gì?" Trâu Tư Khang nhíu mày, phản xạ có điều kiện mà bắt lấy.
Chỉ thấy Hứa Nhạc lúc này đang bò trên thang giường của hắn, một tay còn bị hắn nắm lấy, miệng không quên lẩm bẩm mấy chữ "hồi hồn".
"Hả, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngươi bị tà nhập đâu. Phải nói không nói, phương thuốc cổ truyền của ta vẫn rất hữu dụng, ta vừa phát công ngươi người liền đã trở lại." Hứa Nhạc hất tay Trâu Tư Khang ra, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực an ủi mình, sau đó xoay người nhảy xuống giường.
Khó có được ngày cuối tuần, hắn không quên lý do hôm nay dậy sớm như vậy là để chơi game, ngay cả bát quái vừa mới phát hiện đều ném ra sau đầu, dù sao chỉ cần mọi người đều là cẩu độc thân, hắn liền an tâm rồi.
Trâu Tư Khang...
Phòng ngủ của bọn hắn là phòng bốn người, hai người còn lại là sinh viên bản địa, thường thì cuối tuần sẽ về nhà, lúc này chỉ có hai người bọn họ ở ký túc xá.
Trâu Tư Khang vẫn ngồi trên giường mình, quá nhiều thông tin ập đến, làm đầu óc hắn có chút váng vất, nghĩ đến cảnh cuối cùng ở kiếp trước, lòng hắn đau từng đợt, hắn đã chết trở về hiện đại, vậy tức phụ của hắn đâu? Cũng trở về sao? Hay là... đã chết??
Lòng người luôn không chịu khống chế mà nghĩ về hướng tiêu cực nhất.
Đang lúc thương tâm, dư quang khóe mắt nhìn thấy Hứa Nhạc đang vừa chơi game vừa đắp mặt nạ, thỉnh thoảng lại chạy hai lần vào WC.
Khóe miệng Trâu Tư Khang không khỏi giật giật, hắn lại muốn đem dị năng ném qua.
"Sau này ngươi đừng chạy tới chạy lui, dọa người! Còn dễ bị người đánh." Dù sao hắn rất muốn đánh người.
Hứa Nhạc cầm cốc chạy đi lấy nước, bước chân hơi khựng lại??? Hắn đường đường là một thanh niên ba tốt, sao lại dọa người? Hơn nữa hắn hoạt bát thì sao? Khi còn nhỏ người lớn trong thôn đều khen hắn hoạt bát là tốt. Lão Trâu này tự mình kín đáo thì thôi đi, sao còn muốn hắn cũng kín đáo?
Vậy sau này 4 người bọn họ trong ký túc xá, một ngày cũng không nói được ba câu, thật đáng sợ! Nghĩ đến tương lai có khả năng, Hứa Nhạc không khỏi rùng mình một cái. Hắn vẫn nên hoạt bát lên thì hơn, giao tiếp trong phòng ngủ còn phải dựa vào hắn chống đỡ đó!
Bị gián đoạn như vậy, Trâu Tư Khang cũng ngồi không yên, nghĩ còn một tuần nữa là đến mạt thế, trước khi hắn xuyên qua, hắn cần phải chuẩn bị thật chu đáo, ít nhất phải bảo đảm mình có thể sống đến lúc đó. Trong chuyện này, hắn tuyệt đối không cho phép mình sai sót.
Đến nỗi đến lúc đó hắn không thể quay về...
Hoặc là hắn đi trở về, tức phụ hắn không trở về...
Hắn căn bản không dám nghĩ đến những khả năng đó.
"Cái kia, mì tôm của ngươi ăn xong chưa? Có muốn ra ngoài mua chút đồ về để không?" Trâu Tư Khang đi đến cửa, nghĩ nghĩ quay đầu lại khuyên Hứa Nhạc một câu, vừa nói xong liền có chút hối hận, ăn no căng có khi nào lại chạy trốn càng hăng?
"Thôi, ngươi vẫn đừng đi thì hơn." Trâu Tư Khang nói xong không chờ người phản ứng, trực tiếp đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Hứa Nhạc đang ăn mì tôm trước máy tính vẻ mặt ngốc??? Hắn luôn cảm thấy ánh mắt lão Trâu nhìn hắn có gì đó không đúng!
Trải qua một đời, Trâu Tư Khang biết đại khái mình cần chuẩn bị những gì, đáng tiếc hắn không có không gian, nhiều đồ cũng không có chỗ để, hơn nữa vô luận thế nào hắn cũng muốn đến căn cứ kia ở kiếp trước.
Bất quá thời kỳ đầu mạt thế, tang thi tuy rằng đáng sợ, nhưng trí mạng nhất vẫn là cực hàn và cực nhiệt sau này.
Một đám người sống sót vất vả lắm mới chịu đựng qua được thời gian gian nan ban đầu, liền nghênh đón thời tiết cực hàn, khiến mọi người trở tay không kịp.
Trong phòng không có sưởi, ngoài phòng còn có đám tang thi như hổ rình mồi.
Đúng là lúc khó khăn, lương thực trong nhà lại còn thừa không bao nhiêu, chờ mãi không thấy quốc gia chi viện, một số người mới bất đắc dĩ ra ngoài tìm vật tư.
Đáng tiếc đã muộn, không có hậu cần bảo đảm, tất cả các sản phẩm đông lạnh trong siêu thị đều đã hết hạn. Lương khô lại trở thành thứ hư vô, một số áo khoác giữ ấm càng bị người điên cuồng tranh đoạt, đồ vô dụng thì không ai trân trọng, bị ném trên mặt đất như rác rưởi.
Trâu Tư Khang nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên thuê một căn chung cư đáng tin cậy, trước khi căn cứ thành lập, hắn cần có một nơi để dung thân, cũng tiện cho hắn chứa vật tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận