Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 269 hắn còn đương ngoại tôn nữ tế này là cái tốt

Trâu Tư Khánh hôm nay vất vả lắm mới cõng được người cha già đến bệnh viện, mệt gần đứt hơi, kết quả lại bị thằng út đạp cho một phát, giờ bụng còn âm ỉ đau. Nghe thấy bác sĩ gọi, trong lòng hắn có chút sốt ruột.
“Bác sĩ, tôi đây, tôi là con trai của ông ấy, cha tôi sao rồi?” Trâu Tư Khánh chẳng rảnh lo nhiều, vội giơ tay đáp lời.
“Trời ạ, các người làm cái gì thế không biết, tôi tìm muốn chết mới thấy. Mau mau, đi kia đóng tiền trước đi, không có gì thì đừng chạy lung tung biết chưa?” Cô y tá bực dọc đưa xấp biên lai trong tay cho hắn. Thật là, chưa thấy nhà ai vô tích sự như nhà này, người bệnh bên trong không biết sống chết thế nào, họ thì cãi nhau chí chóe ở đây, chỉ tổ làm trễ nải công việc của cô.
“Bác sĩ, chồng tôi sao rồi? Có cứu được không?” Tống Thục Mai thấy người kia nói xong là đi, nửa lời cũng không đả động đến bệnh tình của chồng mình, vội vàng chạy chậm đuổi theo hỏi, ngay cả ba người nhà Trâu Tư Khang bà ta cũng chẳng rảnh mà quan tâm.
Trâu Tư Khánh cầm giấy tờ trong tay, định đi đóng tiền, liếc mắt thấy cả nhà thằng út vẫn đứng đó, há miệng định nói gì đó, nhưng cảm thấy bụng đau lại thôi, xoay người đi về phía quầy thu phí.
Những người khác thấy thế cũng tự giác tản đi. Xem náo nhiệt thì hay thật, nhưng xem bệnh cũng không thể chậm trễ.
“Con trai, nghe được gì không?” Ra khỏi cổng bệnh viện, Lăng Vân Duyệt mới kéo con trai lại, nhỏ giọng hỏi dò.
Trâu Nghiên Xuyên đầy đầu dấu chấm hỏi, nghi hoặc nhìn mẹ, nghe cái gì cơ?
“Thì vừa bảo con nghe xem cái gã kia đang nghĩ gì đó? Con không thấy mẹ nãy giờ nháy mắt ra hiệu cho con à?” Lăng Vân Duyệt nhíu mày. Bà ra hiệu rõ thế rồi còn gì, với độ ăn ý của hai mẹ con, đáng ra không khó khăn mới phải.
Trâu Nghiên Xuyên: "..." Hắn có biết gì đâu.
Lăng Vân Duyệt: "..." Quả nhiên, dị năng của con trai bà chỉ là thứ yếu thôi, chẳng có tác dụng gì cả.
Chuyến này tuy rằng gặp được người nhà họ Trâu, lại còn thu được một tin tức tốt. Tuy nhiên, hành trình của họ hôm nay vẫn không thay đổi. Ba người ra khỏi cổng bệnh viện liền đạp xe về phía Tây Thành, nơi Trình Học Minh ở.
“Đồng chí xin hỏi, tìm ai?” Khu nhà vẫn là khu nhà ấy, vừa thấy họ xuất hiện, lính canh cửa đã rất có trách nhiệm tiến lên chào hỏi hỏi han.
Có kinh nghiệm lần trước, Lăng Vân Duyệt cũng không hoảng hốt, chỉ là vô thức ưỡn thẳng người lên.
“Đồng chí xin chào, cháu tìm cụ tổ ngoại của cháu ạ.” Trâu Nghiên Xuyên vừa chào vừa lớn tiếng đáp lời.
Lời còn chưa dứt, một giọng nói đã vang lên từ chòi canh.
“Ha ha ha, để ta xem có phải tiểu tằng cháu ngoại của ta đến rồi không nào.” Dáng người Trình Học Minh cũng từ đó bước ra, ông biết cháu gái mình muốn đến, đã sớm ra đây chờ rồi, ngay cả việc Tạ Vinh Quang, nhân viên cảnh vệ, muốn thay ca, ông cũng không đồng ý.
Lần trước hai bên gặp nhau ở đây không được vui vẻ cho lắm, ông không muốn tái diễn kết cục tương tự.
“Ông ngoại.” Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang cũng đi theo gọi người.
Trâu Nghiên Xuyên thì nhào tới luôn, líu ríu không ngừng.
“Đúng rồi, tiểu Lưu, đây là cả nhà cháu gái ta, mau làm thủ tục đăng ký cho họ, nơi này cũng là nhà của họ, sau này có thể vào thẳng.” Trình Học Minh dẫn cả ba vào chòi canh bên cạnh.
Lăng Vân Duyệt nghe vậy hơi sững người, có chút chua xót, mấy năm nay ông ngoại bà có lẽ đã quá cô đơn.
“Đi thôi, sau này đến chơi nhiều hơn.” Trâu Tư Khang đỡ vợ vào trong, vợ anh đang mang thai, xúc động quá lớn không tốt.
Thủ tục đăng ký khá rườm rà, đến khi mấy người vào đến trong sân thì đã hơn nửa tiếng sau.
Vừa vào đến sân, Trâu Tư Khang đã lấy cái túi vải mang theo ra.
“Ông ngoại, đây là cái món thịt vụn ông hay ăn hồi trước, vừa hay nhà cháu còn một ít, cháu mang cho ông.”
“Ôi chao, tốt quá, ta nhớ cái món này mấy năm rồi, Vinh Quang, mau đem vào bếp cất đi cho ta.” Trình Học Minh không khách khí với con rể, nhớ lại hương vị món thịt vụn kia ông vẫn còn thèm thuồng.
Nói ra cũng là do ông, nếu năm xưa ông sớm phát hiện ra đây là cháu gái mình, thì họ đã không bỏ lỡ lâu như vậy.
“Vâng.” Tạ Vinh Quang cầm đồ vào bếp. Vì ngày này, Trình lão đã mong ngóng từ mấy ngày trước rồi, là cảnh vệ của ông, anh đương nhiên sẽ không quấy rầy.
“Ông ngoại, bên ngõ Lục Nhi nhà chúng con ở tương đối tiện, nếu... nếu ông ngoại sau này rảnh thì có thể dọn qua đó ở mấy ngày, con sẽ dọn dẹp một phòng bên cạnh Mạn Mạn cho ông.” Lăng Vân Duyệt ngẫm nghĩ rồi mở lời.
Hôm nay Trình Học Minh rất vui, cả buổi cười không ngớt. Nghe cháu gái nói vậy, ông còn tưởng mình nghe nhầm, đang rót trà thì khựng lại, có chút không tin nhìn sang. Ông vừa nghe thấy gì? Cháu gái mời ông qua đó ở sao?
Thật ra ban đầu ông có thể cảm nhận được sự kháng cự của cháu gái, ông cũng hiểu được, dù sao bao nhiêu năm nay, đến khi mình trưởng thành, không cần ai chăm sóc nữa thì bỗng dưng xuất hiện một ông ngoại, ít nhiều gì cũng có chút không quen.
Ông cũng không cầu gì nhiều, chỉ mong thỉnh thoảng được gặp mặt là tốt rồi, không ngờ giờ lại có niềm vui bất ngờ này.
“Duyệt Duyệt, con nói gì đó?” Trình Học Minh sợ mình nghe lầm, vội hỏi lại, giọng nói vui sướng không giấu được.
“Khụ, ông không nghe thấy thì thôi.”
“Không được, ha ha ha, tối nay ta rất rảnh đấy.” Bây giờ ông đã về hưu, thời gian rảnh còn nhiều lắm, không biết tối nay có thể đi luôn không nhỉ.
Tạ Vinh Quang: "..." Làm một nhân viên cảnh vệ nửa đường xuất gia, anh không biết có nên nhắc nhở Trình lão là, Lý lão đã hẹn ông ngày mai đến căn cứ kiểm tra sức khỏe không.
Vì đi bệnh viện một chuyến, hôm nay họ đến có hơi muộn. Đã có người chuẩn bị sẵn thức ăn, họ vừa đến là có thể vào bàn ăn cơm.
“Đến đến đến, đều là người một nhà, ăn nhiều vào.” Trình Học Minh gắp một miếng thịt gà cho Trâu Nghiên Xuyên trước.
“Cảm ơn ông cụ ạ.” Trâu Nghiên Xuyên cảm ơn.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, từ khi biết mình có thai, cô ăn uống càng ngày càng tốt, thấy gì cũng muốn nếm thử. Lăng Vân Duyệt nhắm trúng một miếng thịt khô, chuẩn bị gắp.
Ai ngờ còn chưa chạm đũa vào, cái đĩa đựng thức ăn đã bị ai đó đổi hướng, sau đó trong bát cô có thêm một miếng thịt gà.
“Ăn cái này đi, cái này tốt hơn.” Trâu Tư Khang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà anh phản ứng kịp thời, theo kinh nghiệm mà anh rút ra, ăn đồ ngâm tẩm không tốt lắm.
Trình Học Minh thấy thế hơi nhíu mày, ông còn tưởng thằng con rể này tốt lắm, không ngờ cháu gái muốn ăn miếng thịt cũng không được, thảo nào đến cái váy cái áo cũng không nỡ mua cho cháu gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận