Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 429 lão lớp trưởng

Lăng Vân Duyệt liếc mắt nhìn tiểu bánh bao vẫn luôn chơi đồ chơi trong góc, vừa nháy mắt ra dấu với Tạ Vinh Quang, tính toán chuồn êm.
Ai ngờ chưa đi được hai bước, bỗng nhiên bị tiểu bánh bao lao tới ôm chặt lấy đùi không buông.
“Mẹ ơi, Thuyền Thuyền cũng đi.” Tuy rằng không hiểu chuyện gì, nhưng hắn biết là được ra ngoài chơi.
“Ngoan, mẹ ra ngoài có việc, tối về mua đ·ạ·n châu mới cho con nhé?” Lăng Vân Duyệt tính kế dụ dỗ.
Tiểu bánh bao nghe vậy động tác tr·ê·n tay chậm lại, nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi cái nào hời hơn.
“Tối về mẹ mang đồ ngon cho con.” Lăng Vân Duyệt thấy thế vội vàng tăng thêm sức nặng.
“Vậy... Vậy Thuyền Thuyền không đi.” Tiểu bánh bao nghe vậy lập tức buông tay, không hề do dự.
Lăng Vân Duyệt?? Tuy rằng đã thoát thân, nhưng không vui vẻ cho lắm, quả nhiên tình mẫu t·ử gì đó, đều có giới hạn!!
Vì không biết hôm nay xem nhà có xa không, Trình Học Minh để tiện, đã lái xe jeep đưa hai người ra ngoài.
Nửa tiếng sau ở Nam Thành. Xe jeep vững vàng dừng ven đường.
Bây giờ còn chưa phân chia chỗ đậu xe, nhưng đường lớn phố xá tương đối rộng rãi, thường là đỗ ngay bên đường.
“Anh Tạ, chiến hữu của anh ở đâu?” Lăng Vân Duyệt ngồi ở ghế phụ, hạ cửa kính xe xuống ngó nghiêng bên ngoài.
Lúc này ô tô tuy vẫn là hàng hiếm, giá cả đắt đỏ, nhưng thời nào cũng có người giàu, tr·ê·n đường phố so với hai năm trước đã có nhiều xe ô tô lui tới hơn.
Lăng Vân Duyệt thấy mà hơi động lòng, tiếc là đời trước cô là trẻ mồ côi, một người ăn no cả nhà không lo, không nỡ tốn tiền đi học bằng lái, cũng không biết bây giờ bằng lái có khó thi không, mà khoan, giờ có cái bằng lái xe này không nhỉ??
“Bên kia, người đang đi về phía này.” Tạ Vinh Quang nói rồi mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với một bóng người cách đó không xa ra hiệu.
Lăng Vân Duyệt cũng xuống xe theo, nhìn theo hướng ánh mắt anh, chỉ thấy đối phương chừng hơn bốn mươi tuổi, dù đã xuất ngũ nhưng vóc dáng vẫn rất cân đối, lại còn c·ắ·t kiểu tóc đầu đinh chuẩn mực, vừa nhìn là biết người trong quân đội.
“Lão lớp trưởng.” Tạ Vinh Quang k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g đi lên phía trước nghênh đón. Năm đó anh vừa vào tân binh doanh, chính là do lão lớp trưởng này dẫn dắt, khi đó anh chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi, cái gì cũng không hiểu, được lão lớp trưởng chiếu cố rất nhiều.
Sau này lão lớp trưởng ngoài ý muốn xuất ngũ, anh còn k·h·ó·c mấy ngày, hiện tại tuy rằng cùng ở Kinh Thị, nhưng cơ hội gặp mặt không nhiều lắm.
“Thằng nhóc, cũng ra dáng đấy, lớn tướng rồi, tao nhớ hồi mày mới tới, gió thổi cũng bay.” Nghiêm Bình Võ vươn tay vỗ vỗ vai Tạ Vinh Quang. Có lẽ do từng là lính, giọng ông nói chuyện hơi lớn, người đi đường nghe thấy, đều vô thức nhìn về phía này.
“Chuyện bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ em có thể một đ·á·n·h ba đấy ạ.” Tạ Vinh Quang có chút không vui vì vừa gặp mặt lão lớp trưởng đã bóc mẽ mình.
“Ồ, còn một đ·á·n·h ba nữa chứ, hôm nào tao gọi anh em qua đây, so thử xem.” Nghiêm Bình Võ nói rồi cũng thấy hứng thú.
Sau khi ngoài ý muốn xuất ngũ, ông trở về quê ở Kinh Thị, có một thời gian không muốn gặp ai. Cũng không muốn liên lạc với chiến hữu cũ, sau này vẫn là họ tìm đến, mới lại nối lại liên lạc.
Giờ tuy không gặp nhau mỗi ngày, nhưng đám người thỉnh thoảng vẫn tụ tập.
“Ai sợ ai.” Tạ Vinh Quang nhớ lại những ngày cùng nhau vào sinh ra t·ử, vẻ mặt không khỏi lộ vẻ hoài niệm.
Lăng Vân Duyệt không ngờ hai người ở chung lại như vậy, Tạ đại ca trong mắt cô vẫn rất điềm đạm, lúc này lại giống như đứa trẻ làm nũng với người lớn.
“Thằng nhóc được đấy. Ơ, vị đồng chí này là?” Nghiêm Bình Võ đã sớm thấy Lăng Vân Duyệt đứng ở đằng xa, chỉ là ban đầu cứ tưởng là người đi đường. Dù sao theo ông biết, Vinh Quang cậu này một không thân thích, hai chưa thành gia.
“Đây là cháu gái của ông Trình, Lăng Vân Duyệt, hôm nay cố ý đến giúp con xem nhà. Duyệt Duyệt, đây là lão lớp trưởng của con, Nghiêm Bình Võ.” Tạ Vinh Quang vội vàng g·ãi đầu, vội giới t·h·iệu cho hai người, anh quá k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, chút nữa quên mất mình họ gì.
“Chào cô, vừa rồi thật thất lễ.” Nghiêm Bình Võ nhếch miệng, muốn nở một nụ cười thân thiện.
Không biết có phải thường ngày quen mặt lạnh không, lúc này cười lên trông rất m·ấ·t tự nhiên, thậm chí còn hơi cay mắt.
Tạ Vinh Quang đứng bên lặng lẽ dời mắt đi, có chút do dự không biết có nên khuyên ông nghiêm túc chút, đừng cười còn bình thường hơn. Lão lớp trưởng của anh cái gì cũng tốt, mỗi tội cứ gặp con gái là cả người không được tự nhiên, nếu không phải hồi trẻ trong nhà đã định sẵn 'oan gia', giờ chắc vẫn còn độc thân.
“Chào anh Nghiêm.” Lăng Vân Duyệt không để ý, cười tươi rói, như ánh mặt trời rạng rỡ, khiến người ta nhìn một lần thấy thân t·h·iế·t.
“Ấy, được được được. Phải rồi, Vinh Quang lần này cậu thật sự quyết định định cư ở Kinh Thị à?” Nghiêm Bình Võ nghĩ ngợi rồi hỏi Tạ Vinh Quang, chợt nhớ ra mục đích của lần gặp mặt này.
Trước kia Tạ Vinh Quang vừa vào bộ đội là theo ông, một thằng nhóc mười mấy tuổi, trên người chẳng có mấy lạng t·h·ị·t.
Cố tình lại còn bướng bỉnh, hồi mới huấn luyện chạy bộ mang vác, ông lo cậu ta không chịu nổi, nên đã lén 'xả' bớt đồ, bảo cậu ta cứ từ từ thôi, ai ngờ cậu ta còn không vui. Cứ khăng khăng đòi mang nhiều hơn người khác.
Tức đến ông mắng cho một trận trước mặt mọi người vì không nghe chỉ huy, tan buổi huấn luyện, lại phải cõng người đi tìm đội điều trị, thời gian đó Tạ Vinh Quang huấn luyện có hiệu quả không thì ông không biết, dù sao ông là gầy đi chừng mười cân.
Sau này... sau này ông xuất ngũ, Tạ Vinh Quang cũng đã t·h·í·c·h ứng với cuộc sống trong quân đội.
“Ừ, người yêu của tôi là người Kinh Thị, trong nhà cũng không còn ai khác, ở đây khá tốt.” Trước kia anh muốn rời nhà là vì thực sự k·h·ó s·ố·n·g quá rồi.
Còn có trong lòng ôm một tia hy vọng tìm được mẹ, giờ mẹ vẫn còn, coi như thấy được, Kinh Thị lại có chiến hữu cũ và cả ông Trình, không cần trở về nữa.
Hai năm trước anh cũng dùng thân phận thăm người thân để về đại đội một chuyến. Đáng tiếc cảnh cũ người xưa đâu còn, đại đội trưởng năm xưa giúp đỡ anh không lâu sau khi anh nhập ngũ đã ngoài ý muốn qua đời.
Giờ đại đội trưởng là con trai của ông ấy. Năm đó anh ở lại đại đội ba ngày, không tìm thấy một gương mặt quen thuộc, dường như cả đại đội không còn chút ký ức nào về thời thơ ấu của anh.
Anh tìm được đại đội trưởng đương nhiệm, quyên góp chút tiền cho cái đại đội đã sinh ra và nuôi lớn anh, rồi vội vã rời đi.
“Ồ, có người yêu rồi à? Sao không dẫn theo ra gặp mặt?” Nghiêm Bình Võ nghĩ ngợi rồi nói, còn có chút bất ngờ, hai năm trước họ gặp nhau, ông còn đòi làm mối cho anh, kết quả thằng nhóc sợ đến mức chưa ăn cơm đã chạy mất.
“Hôm nay cô ấy đi làm, không có thời gian, lần sau con mời anh u·ố·n·g r·ư·ợ·u.” Tạ Vinh Quang có chút ngượng ngùng cười, nhưng ý của 'rượu' này tự nhiên là rượu mừng rồi.
“Được, anh đợi, đi thôi, đưa các cậu đi xem nhà.” Nghiêm Bình Võ vừa nói vừa chỉ về phía đối diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận