Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 279 nhiệt tình đại đội trưởng

Kho hàng của đại đội Thanh Sơn nhìn có vẻ khá rộng, bình thường dùng để chất đống lương thực, lúc này bên trong bày biện vài cái lu lớn, bên trong phân loại các chủng loại hải sản.
"Hoàng thanh niên trí thức, hai vị này muốn cùng chúng ta đổi chút hải sản, cậu giới thiệu cho bọn họ xem ta có những chủng loại gì." Tiền lão nhân không úp mở, vừa tiến vào kho hàng liền c·ô·ng đạo nói. Lúc Tiền lão nhân nói, lén lút đem con cá sắp lật bụng trở lại.
Đấy đều là đồ họ vớt được ngày hôm qua, hai ngày này nếu không đổi được thì ông phải an bài người chia nhau đem đi xử lý, tuy rằng bán cũng chẳng được mấy đồng, nhưng không thể lãng phí, phơi khô còn có thể làm đồ ăn.
"Hai vị đồng chí mời đi theo tôi." Hoàng Xuân Sinh khóe miệng giật giật, làm như không thấy động tác nhỏ của đại đội trưởng, xoay người cười với hai người, rồi dẫn họ đi lại khắp nơi.
Sau một hồi tham quan, Lăng Vân Duyệt đứng ngay sau lưng Trâu Tư Khang, lén lút giơ tay kéo vạt áo Trâu Tư Khang. Nếu cô không nhìn lầm thì vừa nãy cái thứ đang tung tăng nhảy nhót kia là tôm tích phải không? Còn lớn hơn cả bàn tay cô nữa.
"Khụ, khá tốt, chỉ là đường về nhà chúng ta khá xa, các cậu có thể tặng luôn mấy cái lu nước này cho chúng ta được không? Còn có hàng khô mà trước kia đã nói với đại nương, nếu giá cả thích hợp, chúng ta cũng mua hết."
"Nếu các cậu đồng ý, tôi sẽ nói rõ, ngày mai mang đến đầu thôn, tôi sẽ cho người đến lấy hàng." Trâu Tư Khang kín đáo nắm lấy bàn tay nhỏ vẫn luôn lộn xộn phía sau mình.
"Thật... Thật sự hả đồng chí? Đại đội trưởng, ông mau lại đây." Hoàng Xuân Sinh vốn chỉ nghĩ đối phương đến chọn một ít, không ngờ lại muốn mua hết, hoảng loạn gọi đại đội trưởng còn đang đứng ở cửa.
Phải biết đây là toàn bộ thu hoạch của họ ngày hôm qua, ít nhất cũng phải một hai trăm cân. Chưa kể còn có cả hàng khô nữa.
Tiền lão nhân nghe được mấy người đối thoại cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối, thằng cháu đích tôn của ông hôm nay cứ ồn ào trước mặt ông đòi làm ăn lớn, ông còn tưởng là trẻ con không hiểu chuyện, kêu bậy thôi.
"Thế này... Hai vị đồng chí có điều không biết, hải sản không giống các đồ khác, không chịu được đường xa, không nuôi sống được. Nghe nói nhà các cậu còn ở xa, làm sao mà mang đi được?" Tiền lão nhân trong lòng giãy giụa một hồi rồi vẫn nhắc nhở đối phương.
Ông muốn dẫn dắt đại đội k·i·ế·m tiền, nhưng không thể hại người ta, nếu không trăm năm sau ông còn mặt mũi nào đối diện với l·i·ệ·t tổ l·i·ệ·t tông.
Hoàng Xuân Sinh cũng làm hết trách nhiệm, nhắc lại lời của đại đội trưởng. Anh ta tuy là thanh niên trí thức trong đội, nhưng cá đổi được, thanh niên trí thức bọn họ cũng được chia một phần.
"Đại đội trưởng yên tâm, anh họ tôi là tài xế đội vận chuyển, lần này cũng vừa hay đến đây, lúc về chúng tôi sẽ đi xe của anh ấy, chở được hết." Lăng Vân Duyệt cảm nhận được lời nhắc nhở t·h·iện ý của đối phương, cũng thuận thế giải t·h·í·c·h.
Dù sao bọn họ mua nhiều đồ như vậy mang về cũng có hơi kỳ lạ, nhưng cơ hội này ngàn năm có một, lại thêm hoàn cảnh chung hiện tại, sau này cô không biết khi nào mới có thể mua được nữa. Cho dù có thì cũng chỉ có thể mua mỗi ngày một ít.
"Đúng vậy, không biết các cậu định trả giá thế nào? Nếu được thì ba giờ chiều mai chúng ta gặp nhau ở giao lộ nhé." Trâu Tư Khang nhận được tin tức từ bà xã, cũng tiếp lời.
Tiện thể định luôn thời gian giao hàng vào buổi chiều, dù sao anh còn phải chừa chút thời gian ra ngoài tìm "anh họ" lái xe tải.
Tiền đại đội trưởng thấy người ta nói chắc chắn vậy thì cũng không rối r·ắ·m nữa, trong lòng bỗng nhiên hưng phấn. Nếu là thật, thì đại đội của họ năm nay có thể coi như là một năm đại phì.
"Nói dễ nói dễ, cá bình thường đều bán sáu hào, nếu các cậu mua hết thì năm hào một cân. Còn tôm kia t·h·ị·t ngon ngọt, lại đúng mùa, ăn rất ngọt thanh, hơn nữa lại khó b·ắ·t, cái này phải đắt hơn một chút, hai... Hai đồng một cân được không?" Tiền đại đội trưởng hơi chột dạ, dù sao thời này đến mỡ lợn cũng chưa có giá đó.
Nói đoạn, ông giơ hai ngón tay ra so đo, mắt lại luôn nhìn sắc mặt Lăng Vân Duyệt, chỉ mới vừa nãy thôi mà ông đã nhận ra người làm chủ ở đây là cô gái này.
Trước giờ ông cứ báo giá như thế, ai nghe cũng quay đầu bỏ đi ngay, nhưng món này người trong đội ông từng ăn rồi, x·á·c thực rất ngon, lại còn có vị ngọt thanh thơm lừng.
Nhưng nếu bán r·ẻ quá, lại có chút x·ấ·u h·ổ với những người trong đội đã bỏ công sức ra, dù sao mỗi lần ra khơi đều là đánh đổi bằn·g m·ạ·n·g. Ai cũng không biết nguy hiểm hay ngày mai sẽ đến trước, nếu không phải thật sự không còn cách nào, ai chẳng muốn sống an ổn.
"Được, cứ theo lời ông nói." Trâu Tư Khang rất sảng khoái đồng ý, thời đại khác nhau rồi, bây giờ người ta không có nhiều t·h·iết bị tiên tiến, muốn bắt được cá tôm đều phải dựa vào mạo hiểm và kỹ t·h·u·ậ·t, đáng giá lắm.
"Ối, không được cũng không sao, tôi hiểu mà. Cái... Cái gì? Cậu đồng ý thật hả?
Tốt tốt tốt, còn về hàng khô, tôi sẽ thông báo cho các đội viên chuẩn bị ngay, mai mang qua đó luôn. Giá cả hàng khô thì tùy loại, sẽ đắt hơn một chút, dù sao cũng không cân điêu, nhưng phẩm chất thì nhất định là thượng thừa, cậu yên tâm, đại đội Thanh Sơn chúng tôi không lừa người đâu." Tiền đại đội trưởng ban đầu còn chưa kịp phản ứng, cứ tưởng là giống như mọi khi, vừa nghe giá đã chuồn, ít nhất hai bên còn phải kéo cò qua lại mấy lần, không ngờ lại thành công ngay lập tức, xem ra bà nhà ông xem người cũng chuẩn đấy.
Trong lòng k·í·c·h đ·ộ·n·g, ông vỗ n·g·ự·c đảm bảo luôn. Lúc này ai mà gây chuyện x·ấ·u làm ảnh hưởng đến việc này, ông nhất định không tha cho hắn.
Hai vị đồng chí này đều là người tốt, người ta có nghĩa khí, bọn họ nhà họ Tiền không thể vong ân bội nghĩa được.
Hoàng Xuân Sinh nghe vậy im lặng nhìn con cá lại bị lật bụng.
Hai bên thỏa thuận xong, Trâu Tư Khang định dẫn Lăng Vân Duyệt về.
"Hai vị đồng chí, hay là vào nhà tôi ăn bữa cơm rồi hãy đi." Tiền đại đội trưởng cứ mời mãi, không nhìn kỹ hai người này vài lần, trong lòng cứ thấy bất an.
"Chúng tôi còn phải về bàn với anh họ về chuyện ngày mai, thôi không đâu ạ, cảm ơn đại đội trưởng." Lăng Vân Duyệt uyển cự, thời buổi này lương thực đều có định lượng cả, sao có thể tùy tiện ăn của người ta, huống hồ ăn cơm ở nhà người khác, chưa chắc họ đã quen.
Tiền đại đội trưởng và đám đội viên không muốn rời đi tiễn hai người ra đến đầu thôn mới lưu luyến dừng bước.
Lăng Vân Duyệt vô tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn còn thấy đại đội trưởng dẫn một đám người vẫy tay về phía họ. Trong lòng cô lại một lần nữa cảm thán người ở đây thật nhiệt tình.
Sau khi họ rời đi không lâu, cả đại đội Thanh Sơn đều sôi trào lên, cuống cuồng thu dọn đồ đạc trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận