Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 322 hắn thật là cái chính trực công an đồng chí

Buổi chiều sau khi tan học, Lăng Vân Duyệt như thường lệ chuẩn bị đến căn biệt thự kiểu Tây để chờ đợi. Dạo gần đây, người đàn ông của nàng không biết bận rộn chuyện gì, ngày nào cũng phải đến phút cuối cùng mới được tan làm.
Nàng đã quen với việc tan học xong sẽ đi dạo một vòng trên đường Bắc Đại.
Lúc này, trên đường Bắc Đại.
Lăng Vân Duyệt vừa đi vừa đánh giá sự thay đổi của hai bên đường phố, nói rằng trong khoảng thời gian này, trên đường Bắc Đại của bọn họ đã mở thêm rất nhiều cửa hàng, bán đủ thứ.
Nơi này dần dần hình thành một địa điểm còn tính là phồn hoa, bởi vì vị trí địa lý gần kề Kinh Đại, lượng khách không phải là vấn đề.
Nếu nàng nhớ không nhầm, ngày thanh niên trí thức quy mô lớn trở về thành cũng sắp đến, người trở về thì phải ăn cơm. Nhưng mỗi vị trí c·ô·ng t·á·c đều cố định, "một củ cải một hố".
Vậy nên người trở về phải nghĩ cách s·ố·n·g sót, mà việc bày quán không tốn kém gì đã trở thành xu thế lớn nhất đương thời.
Nơi này sau này sẽ càng thêm náo nhiệt. Xem ra, nàng cực kỳ cần thiết phải liên hệ lại với Hà Phương Viên, nếu ở đâu có cửa hàng phù hợp, nàng còn có thể thương lượng để mua, không mở cửa hàng thì làm "bà chủ cho thuê" cũng được.
Lăng Vân Duyệt đang suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên nhìn thấy ở đối diện xéo cửa hàng thịt kho nhà nàng có người đang dọn dọn khiêng khiêng, động tĩnh rất lớn.
Lăng Vân Duyệt có chút tò mò đi qua. Nàng biết căn nhà này, bên trong ở mấy hộ gia đình. Thường x·u·y·ê·n vì mấy chuyện nhỏ mà ồn ào náo loạn, nàng tuy rằng không hay đến đây, nhưng cũng gặp phải rất nhiều lần.
Bất quá, những người đó đều không phải là chủ nhân ban đầu của căn nhà này. Chủ nhân căn nhà đã sớm bị đ·i đ·ầ·y, bên trong toàn là người đến chiếm đoạt.
Trước kia, lúc nhà nàng tu sửa biệt thự kiểu Tây, bọn họ còn chạy đến trước cửa nhà nàng nói những lời kỳ quái, có lẽ là lo lắng căn nhà mình đang ở rồi sẽ có ngày bị thu hồi, rồi bị bán đi, cho nên đối với người mua nhà như nàng tự nhiên không có hảo cảm.
Sau này, vẫn là Trâu Tư Khang ra mặt giải quyết.
Chỉ là sao tự nhiên lại dọn đồ đạc? Chuyển nhà sao?
Đúng lúc này, trong sân truyền đến tiếng gào the thé của một người phụ nữ.
"Ta mặc kệ, căn nhà này ta đã ở mười mấy năm rồi, ai tới ta cũng không đi. Có bản lĩnh thì cứ khiêng ta ra ngoài." Một bà lão nói, bất cần đời nằm ra mặt đất, thỉnh thoảng còn lăn một vòng, tỏ vẻ quyết tâm.
Lúc này trong sân đứng đầy người. Nhìn vị trí đứng thì như là hai nhóm người đối lập nhau, mặt hướng về phía nàng là một đám người có già có trẻ, khoảng hơn mười người.
Còn lưng quay về phía nàng có hai nam một nữ, không thấy rõ mặt.
Nhìn bà lão vừa ồn ào vừa nhanh nhẹn nằm ra đất, khóe miệng Lăng Vân Duyệt không khỏi giật giật. Bà cụ này cũng là một người t·à·n nh·ẫ·n, một đống đồ vật lớn như vậy, bà ta như không nhìn thấy vậy, nói nằm là nằm, đúng là "dân chuyên nghiệp".
Căn nhà này thoạt nhìn còn không lớn bằng căn biệt thự kiểu Tây của nàng. Một cái sân nhỏ mà ở mấy hộ gia đình, người ở đông, quan hệ cũng phức tạp hơn.
Mấu chốt là thời buổi này mọi người đều biết cách s·ố·n·g, căn cứ quy định, mỗi hộ đều nuôi một hai con gà, sân thì nhỏ như vậy, lại ở mười mấy nhân khẩu, căn bản không có chỗ mà nuôi gia cầm, chỉ có thể để trong sân, cố tình việc vệ sinh c·ô·n·g c·ộ·n·g lại không có ai quản.
Có thể hoàn toàn tưởng tượng được ra môi trường trong sân sẽ biến thành như thế nào. Nàng chỉ cần lại gần một chút là ngửi thấy mùi.
"Cái này không đến lượt các người chọn lựa. Căn nhà này bây giờ đã là của ta, sớm một tuần trước ta đã thông báo cho các người rồi, hoặc là các người tự dọn đi, hoặc là ta giúp các người dọn." Tô Tiểu Thanh không hề nhíu mày. Hai hôm trước nàng đến đây, những người này chẳng phải là ỷ vào việc nàng là phụ nữ nên không dám mạnh tay với họ sao? Nàng muốn cho họ thấy xem.
Con đường này nàng đã để ý từ lâu, lần này vất vả lắm mới gặp được chủ cũ của căn nhà quay về, nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, nàng cũng đã làm các thủ tục chính quy, đạo lý nằm ở phía nàng, nàng không sợ.
Chẳng phải chỉ là mấy hộ già cả hay sao? Nàng không tin.
Đứng ở ngoài cửa, Lăng Vân Duyệt cũng ngoài ý muốn. Người phụ nữ quay lưng về phía nàng lại là Tô Tiểu Thanh đã lâu không gặp. Thật sự, nàng p·h·á·t hiện, các nàng tuyệt đối là có duyên ph·ậ·n, đến đâu cũng có thể làm hàng xóm.
"Đúng vậy, cô nương tuổi còn trẻ như vậy sao lại không có lương tâm thế? Cả gia đình chúng ta có già có trẻ, nếu dọn ra đi thì chúng ta s·ố·n·g thế nào?" Một người phụ nữ tr·u·n·g niên trong đám người cũng hùa theo, tuy rằng bình thường bà ta cũng chướng mắt cách làm của bà Vương, nhưng cũng hiểu rõ lúc này không phải là lúc để "nội đấu".
"Này, các người có nghe hiểu không đấy? Căn nhà này coi như là của anh em ta, các người đang chi·ếm h·ữ·u tr·ái ph·é·p đấy. Hơn nữa, chúng ta đã cho các người thời gian để dọn đi rồi, còn dây dưa nữa có phải là muốn cùng ta đến đồn một chuyến không?" Trương Dương nhíu mày, không hiểu những người này còn ở lì lợm làm gì, đằng nào cũng đã ở không mười mấy năm, không truy cứu là còn tốt đấy.
Không ngờ đối diện lại là người có thân ph·ậ·n, đối mặt với c·ô·n·g an đồng chí, mọi người trong lòng đều cảm thấy sợ hãi.
Nghe vậy, có người hơi sợ hãi lùi về phía sau. Một đứa trẻ khoảng hai tuổi bị trận trượng này làm hoảng sợ, ghé vào vai mẹ, bĩu môi muốn kh·ó·c mà không dám kh·ó·c.
Trương Dương... Sao hắn có cảm giác mình giống vai ác vậy! Hắn là một c·ô·n·g an đồng chí chính trực mà!
Năm đó, cha hắn vì làm nhiệm vụ mà bị tr·ọ·n·g th·ư·ơ·n·g, gánh nặng trong nhà lập tức đổ lên đầu người con cả là hắn.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể từ n·ô·n·g thôn trở về thành thay thế cha làm việc, làm một nhân viên bình thường trong ngành c·ô·n·g an.
Bình thường sau khi tan làm hắn phải chăm sóc người cha bị tr·ọ·n·g th·ư·ơ·n·g, còn phải học tập nhiều thứ mới để tiếp nhận c·ô·n·g việc, việc liên lạc với người bạn tốt Cố Hưng tự nhiên cũng ít đi.
Về sau hắn cũng lập gia đình, có vợ có con, càng không rảnh lo nữa. Mãi đến năm ngoái, Cố Hưng trở về thành thì hai người mới dần dần liên lạc lại.
Lần này, hắn xuất hiện ở đây là vì nghe Cố Hưng nói đã mua một căn nhà, người ở trước không chịu dọn đi. Hôm nay hắn vừa hay được nghỉ nên đi theo cùng nhau đến xem.
"Đồng chí, không phải là chúng tôi không muốn dọn ạ. Chủ yếu là không có chỗ để đi, anh xem có biện ph·á·p nào khác không? Chúng tôi người lớn không sao, nhưng không thể để trẻ con cũng phải chịu khổ đúng không." Người đàn ông tr·u·n·g niên thấy cách này không được, bắt đầu giở trò cảm thông. Nói xong còn không quên đẩy đứa con trai ba tuổi của mình lên phía trước.
Đứa trẻ ba tuổi ngây thơ mờ mịt, bị cha đẩy ra thì có chút luống cuống. Đôi mắt to chớp chớp nhìn Trương Dương, muốn lùi về phía sau, lại sợ bị cha trách mắng.
Trương Dương đối diện với ánh mắt của đứa trẻ thì có chút thua trận. Hắn thật sự là một c·ô·n·g an đồng chí chính trực, bất đắc dĩ nhìn Cố Hưng không nói gì thêm.
Nếu đây là người lớn thì hắn còn có thể nói lý lẽ vài câu, nhưng đứa trẻ này thì hắn chịu. Không phải, đám người trong sân này có tật xấu gì à, một chuyện nghiêm túc như thu nhà, lại để một đứa trẻ ra mặt.
Tô Tiểu Thanh nhìn Cố Hưng, ra hiệu cho anh tiếp tục.
"Căn nhà này là chúng tôi bỏ tiền thật mua được, các người muốn ở mãi thì không có khả năng đâu. Trước đây chúng tôi cũng đã cho các người thời gian tìm chỗ để dọn đi rồi, nhưng dường như các người không coi việc này ra gì cả." Cố Hưng nhận được ánh mắt của vợ mình, nghĩ nghĩ rồi mở miệng. Hắn tự nhiên hiểu rõ tâm lý của những người này, chẳng qua là kéo dài thời gian, dù sao mặc kệ nói thế nào thì không dọn là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận