Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 326 hiện tại người yêu thích sao trở nên nhanh như vậy

"Nói gì đâu, chuyện qua rồi." Lê Bình lại không để ý.
Nhắc đến việc lúc các nàng mới về thành, chồng bà từng kể, Hồng Tiểu Oánh tìm đến, nhưng nhị đệ dường như đã buông tay, đối với nàng hoàn toàn không dao động, nếu không có Trần Đông ở đó, hai người hẳn là sẽ không nói nhiều hơn hai câu.
Bà gả vào Trần gia đã vài chục năm, theo những gì bà biết về nhị đệ, từ khi Hồng Tiểu Oánh rời đi, họ không còn khả năng nữa.
"Đúng rồi, vừa rồi là người đàn ông hiện tại của cô ta?" Lê Bình chợt nhớ đến người đàn ông đứng ở cổng viện vừa nãy. Dáng người không cao lớn, lại còn hơi đen gầy, hơn nữa thái độ có vẻ không tốt lắm.
"Hình như là." Lăng Vân Duyệt gật đầu, thật ra cô cũng không rõ lắm, gặp qua hai lần cũng chưa nói chuyện, nhưng theo quan s·á·t lần trước của cô, hẳn là người đàn ông đi sau cô ta.
Lê Bình hiểu rõ, nhưng không biết cô em dâu cũ kia của bà coi trọng điểm nào của hắn? Không phải bà chê bai, mà bà thật sự cảm thấy hắn không bằng nhị đệ, nhưng bà không tiện nói điều này trước mặt con cháu.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, hai người nói vài câu rồi đi thẳng đến trạm xe buýt chờ xe.
Có lẽ vì biết cuối tuần có hẹn, trong lòng có chờ mong, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn.
Sáng sớm Chủ nhật, Lăng Vân Duyệt đã bật dậy, nhìn tủ quần áo của mình, lại nhìn bụng mình đã hơi p·h·ồ·n·g lên, có chút khó xử.
Mợ cả còn dặn riêng cô phải mặc đẹp một chút, chẳng lẽ ngày thường cô mặc quá tùy tiện? Không phải nói người đẹp mặc gì cũng đẹp sao?
Nhìn tủ quần áo đầy ắp, thế mà không có một bộ nào vừa với cô!
"Mẹ ơi, quần áo của mẹ chật quá." Trâu Nghiên Xuyên nhìn nhìn quần áo trong tủ, lại nhìn mẹ mình, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Lăng Vân Duyệt... Ta cảm ơn con đã nhắc nhở.
"Nói bậy bạ gì đó, mẹ con có em bé trong bụng mà, như vậy vừa vặn, nhân tiện hôm nay đến tứ hợp viện, hay là chúng ta đi mua mấy bộ quần áo về thay." Trâu Tư Khang vỗ nhẹ đầu Trâu Nghiên Xuyên, con của hắn lớn như vậy rồi, sao còn chưa biết ăn nói, chẳng lẽ đến lúc đó còn phải nhờ hắn, ông bố già này, sắp xếp hay sao? Hắn năm đó đều tự tìm được cả.
"Được rồi, các con ra ngoài trước đi, mẹ nhìn lại." Lăng Vân Duyệt đuổi hai người đang c·ã·i nhau ầm ĩ ra ngoài.
Cô đóng cửa lại thử nửa tiếng, kết quả chọn bộ quần áo rộng t·h·ùn·g thình mà cô mặc thường ngày.
Trâu Nghiên Xuyên nhàn đến phát chán, đang ngồi chơi đồ chơi trong t·h·iê·n địa nhỏ của mình, chợt ngẩng đầu lên thấy mẹ mình mặc bộ quần áo đã thử buổi sáng ra ngoài.
Trong đầu nhỏ bé tràn đầy nghi hoặc, mẹ cậu đóng cửa lại nửa ngày, cuối cùng không đổi một bộ quần áo nào sao?? Cậu vừa định hỏi, đột nhiên bị người bịt miệng từ phía sau.
"Bộ quần áo này đẹp, hợp với em, xinh lắm. Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi." Trâu Tư Khang vừa thấy vẻ mặt không đúng của con mình, liền nhanh tay lẹ mắt che miệng nó lại, thằng con ngốc của hắn, hắn không biết hôm nay ông bố già này đã cứu nó bao nhiêu lần rồi, ban đầu hắn còn định khen vài câu, nhưng nghĩ mãi không ra từ gì, đành phải khô khan mà nói câu xinh đẹp.
"Đi thôi." Lăng Vân Duyệt thực sự thích được khen, vui vẻ hớn hở gọi mọi người ra cửa, quả nhiên cách ngôn có lý, người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Cả nhà ba người đạp xe về hướng tứ hợp viện.
Vừa đến đầu ngõ, đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi ở cổng viện chơi dây hoa một mình. Thỉnh thoảng nhìn thấy có đứa trẻ chạy đến, liền ngẩng đầu lên nhìn chăm chú hai mắt.
Sau đó lại tiếp tục cúi đầu chơi dây hoa, dường như đã quen với cảnh này.
"Bạch Tiểu Tiểu." Trâu Nghiên Xuyên ngồi trên xe đạp nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu, kêu to một tiếng, còn giơ tay vẫy vẫy.
Lăng Vân Duyệt vừa thấy tình huống này liền cảm thấy có chút không ổn, vội vàng ôm eo Trâu Tư Khang.
Quả nhiên giây tiếp theo, xe đạp loạng choạng, nhưng rất nhanh lại ổn định.
Trâu Tư Khang bất lực muốn phun tào, hắn cũng p·há·t hiện, con hắn ngồi xe rất hay động đậy.
"Trâu Nghiên Xuyên, các cậu đi chơi à?" Nghe thấy có người gọi mình, Bạch Tiểu Tiểu có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn thấy Trâu Nghiên Xuyên k·í·c·h đ·ộ·n·g đứng lên, cũng hùa theo kêu to.
Từ sau lần Trâu Nghiên Xuyên giúp cô bé, thỉnh thoảng gặp ở vườn trường, bọn họ cũng sẽ chơi cùng nhau. Cô bé cuối cùng cũng có bạn bè.
"Ừm. Đi nhà ông cậu chơi, tạm biệt." Dù Trâu Tư Khang đạp rất chậm, nhưng chốc lát đã bỏ xa Bạch Tiểu Tiểu ở phía sau.
Bạch Tiểu Tiểu cũng phất tay, nhìn chiếc xe đạp rời đi, đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, mới tiếp tục ngồi trở lại vị trí của mình. Tay vẫn tiếp tục chơi dây hoa, dường như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Tứ hợp viện.
"Ông cậu ơi, cháu đến chơi với ông đây ạ." Trâu Nghiên Xuyên vừa nhảy xuống xe đạp, liền vội vội vàng vàng chạy vào tứ hợp viện, vừa chạy vừa kêu.
Lăng Vân Duyệt không quản cậu, đứng một bên chờ chồng mình dắt xe đạp vào sân.
"Nha, các cháu coi như là đến rồi, mau vào đi, mọi người đang chờ các cháu đấy." Mợ cả Lê Bình ở trong nhà nhìn thấy Trâu Nghiên Xuyên, cũng vui vẻ đón ra.
"Chờ chúng ta? Chờ chúng ta làm gì?" Lăng Vân Duyệt cũng tò mò. Bình thường cô đến đây đâu có đãi ngộ này.
"Vào rồi cháu sẽ biết, Tiểu Khang à, đóng cổng vào đi." Lê Bình thần bí nói một câu, vừa nói vừa bảo chồng đóng cửa lớn.
Tứ hợp viện khá lớn, bình thường nếu không có việc gì, bà đều sẽ đóng cửa lại. Cảm giác sẽ an toàn hơn, hôm nay là vì biết bọn họ đến nên mới mở cửa sớm.
"Vâng ạ, con biết rồi." Trâu Tư Khang đáp lời.
Khi cả ba người bước vào, chính sảnh đã đầy người. Về cơ bản mọi người đều đến, ngay cả ông bà Tần cũng tới.
Đương nhiên, người nổi bật nhất là Kiều Viễn trong bộ quân phục, con trai bà đang hứng thú vây quanh anh ta xoay vòng, thỉnh thoảng dừng lại để chào theo kiểu quân đội không mấy chuẩn.
Nhìn thấy Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang bước vào, Kiều Viễn có chút bất đắc dĩ cười với hai người.
Ai biết khoảng thời gian này anh đã trải qua những gì, từ sau khi thăng cấp thành "lão quang c·ô·n", không chỉ người nhà quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh, ngay cả chính anh cũng bắt đầu lo lắng, có cảm giác bị áp bức như thể mình sẽ cô đ·ộ·c sống hết quãng đời còn lại.
Lúc ấy anh vừa về đội đã tìm đến lãnh đạo cũ, yêu cầu giới thiệu đối tượng, kết quả xem mắt vài người, không một ai thành. Sự nhiệt tình ban đầu cũng dần nguội lạnh, ai muốn làm gì thì làm.
Bây giờ anh có chút nghi ngờ liệu mình có còn là "hương cổ cổ" như trước đây không, sao bây giờ chuyện yêu đương lại nhanh như vậy? Hôm nay vất vả lắm mới được nghỉ phép về nhà, ai ngờ m·ô·n·g còn chưa kịp ấm chỗ, đã bị thông báo hôm nay còn một buổi xem mắt nữa, yêu cầu anh đến góp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận