Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 139 ngươi mệt mỏi, ta tới

"Khụ khụ, Duyệt Duyệt, ngươi mệt rồi thì nghỉ một lát, để ta hái cho." Trâu Tư Khang đỡ nàng ngồi sang một bên. Việc này vẫn là tự mình đ·ộ·n·g t·a·y thì yên tâm hơn, cái hắc lịch sử ngày đó hắn không muốn lặp lại lần nữa đâu!
Mệt mỏi, Lăng Vân Duyệt bĩu môi, giận mà không dám nói gì. Nàng trực tiếp lấy từ trong không gian ra một quả thủy m·ậ·t đào, tức giận c·ắ·n một miếng thật lớn, nàng muốn ăn một mình cơ.
Trâu Tư Khang thấy vậy có chút bất đắc dĩ, liền thả tiểu dây leo ra, để nó chơi đùa cho nàng đỡ buồn.
Tiểu dây leo tinh nghịch hoàn toàn không biết tự giác, vừa ra đã chạy loạn khắp nơi.
Trong lúc vô tình, hai người đã đi tới khu vực t·à·ng bảo trên núi. Lăng Vân Duyệt chán muốn c·h·ế·t, cầm một cây gậy vô thức quơ qua quơ lại đám cỏ hai bên.
Nhìn thấy đầy đất nấm, nàng cũng chẳng muốn cúi người hái. Việc này chẳng khác nào nhặt tiền rơi vãi đầy đất?
Dọc đường đi, Trâu Tư Khang thu hoạch không ít, hái đầy giỏ hết giỏ này đến giỏ khác và đem vào không gian của Lăng Vân Duyệt. Núi sâu ít người đặt chân, không hái thì nấm sẽ tự nhiên tàn úa, thật đáng tiếc. Vì vậy cả hai cố gắng hái nhiều nhất có thể.
Cây gậy của Lăng Vân Duyệt vung qua, đột nhiên nàng thấy trên cỏ có dấu chân người, việc này rất bất thường. Thứ nhất, nơi này hiếm ai lui tới. Thứ hai, xem hướng đi của dấu chân, chúng dẫn về phía sơn động cất giấu bảo vật.
Nếu không biết điều gì đó, ai lại đi về cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ?
"Trâu Tư Khang, mau đến xem này!" Lăng Vân Duyệt chỉ vào những dấu chân trên mặt đất cho hắn xem. Vừa rồi nàng phát hiện thêm mấy chỗ nữa. Vết chân trông có vẻ hơi hỗn độn. Mấy hôm nay có mưa nhỏ vào buổi tối, có lẽ vì vậy mà dấu chân còn được bảo tồn rõ ràng.
Trâu Tư Khang nghe vậy, lập tức đặt giỏ tre trong tay xuống và tiến đến.
"Ít nhất hai người đã đến đây." Trâu Tư Khang cẩn t·h·ậ·n quan sát. Xem ra có người đã tìm ra nơi này.
Hắn dùng tinh thần lực cẩn t·h·ậ·n cảm nhận xung quanh, x·á·c định không có ai gần đó, mới yên tâm hơn một chút.
Lăng Vân Duyệt nhớ đến tờ giấy niêm phong trong rương. Người Nhật đến? Hay là bọn hành tẩu 50 vạn?
"Chúng ta về thôi, sau này hạn chế đến đây." Tình hình đ·ị·c·h ta trước mắt chưa rõ ràng, tốt nhất đừng đ·á·n·h rắn động cỏ, huống hồ đồ vật bọn họ đều đã lấy đi rồi.
Nếu những người này muốn lấy lại đồ, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Nghĩ thông suốt, hai người không nán lại, vội vàng xuống núi.
Ánh nắng ban mai x·u·y·ê·n qua những đám mây trắng, rọi xuống sân phơi lúa, k·é·o dài bóng người.
Cách đó không xa, cành cây khẽ đung đưa, p·h·át ra tiếng "xào xạc". Những chú chim dậy sớm đậu trên cành cây, kêu "chi chi chát chát". Tất cả đều tràn đầy sức sống.
Lăng Vân Duyệt ngáp một cái, nghe đại đội trưởng Vương Ái Quốc lải nhải trên đài. Từ khi bí thư chi bộ Lưu Quảng Quyền nói muốn t·h·i·ế·t lập xưởng đồ hộp, cả ngày bận rộn với chuyện này.
Buổi tập thể đại sớm rơi vào tay đại đội trưởng cũng là điều đương nhiên. Vương Ái Quốc dường như quên m·ấ·t việc trước đó còn phun tào Lưu Quảng Quyền lắm lời, bây giờ bản thân lại nói hăng say, hoàn toàn mặc kệ người c·h·ế·t s·ố·n·g.
Lăng Vân Duyệt đứng dưới, buồn ngủ đến mức nước mắt sắp trào ra.
Trâu Tư Khang đưa khăn lông đã chuẩn bị từ trước để nàng tỉnh táo lại. Chẳng biết tại sao nàng có thể ngủ nhiều như vậy, lý do thì cả đống: mùa xuân có xuân khốn, mùa hè có ngủ gật, mùa thu vẫn cứ khốn, còn mùa đông ba tháng thì là ngủ đông.
Lăng Vân Duyệt thấy rõ vẻ trêu chọc trong mắt Trâu Tư Khang. Nàng bĩu môi, giật lấy chiếc khăn che mắt. Chuyện này có thể trách nàng sao? Là một người mắc chứng bệnh "khó rời g·i·ư·ờ·n·g", nàng cũng rất tuyệt vọng chứ bộ.
Vương Đại Chủy đang định hỏi chuyện ngày hôm qua với Lăng thanh niên trí thức thì vừa ngó qua đã thấy cảnh này.
Ối chao, đám thanh niên bây giờ nha, không biết để ý đến ảnh hưởng gì cả.
Nhưng mà nhắc mới nhớ, thời trẻ người đàn ông của bà cũng đối xử với bà rất tốt. Ai mà chẳng từng là hoa khôi của thôn chứ.
Nghĩ vậy, Vương Đại Chủy đầy trìu mến nhìn người đàn ông của mình, Vương Ái Đảng. Đúng lúc bà nhìn thấy ông ta tùy tiện nhổ một bãi nước bọt xuống bụi cỏ bên cạnh, trong m·i·ệ·n·g còn lẩm bẩm không biết nói gì.
Vương Đại Chủy: … ( ̄へ ̄) Hừ, cái đồ dơ bẩn này, ai thích thì cứ việc mà nhặt lấy đi.
"Khụ, Lăng thanh niên trí thức, hôm qua không thấy cô đâu cả. Tôi tìm cô nửa ngày trên núi đấy." Thật ra ngày hôm qua, sau khi hái xong ở chỗ kia, bà ta đã đi tìm Lăng thanh niên trí thức theo hướng đó, gọi vài tiếng mà chẳng thấy ai đáp lời.
"Thím à, chúng cháu đợi thím nửa ngày trên sườn núi í. Không phải thím nói là sẽ qua tìm chúng cháu sao?" Lăng Vân Duyệt lập tức phản pháo.
Vương Đại Chủy s·ờ s·ờ mũi, có chút đuối lý.
Bà ta gọi hai tiếng rồi bỏ cuộc, kết quả trong lúc tự mình tìm kiếm thì lại thấy được mấy ổ nấm. Lúc xuống núi thì hái được đầy một giỏ tre. Bà ta còn nghi ngờ, liệu có phải vì vận may của Lăng thanh niên trí thức kém nên lúc trước bà hái chẳng được gì hay không.
Lúc đó bà đã cảm thấy vận may của Lăng thanh niên trí thức có vẻ không đáng tin. Chỉ là mãi đến lúc xuống núi bà cũng không gặp được người, nên giờ mới tò mò đến hỏi thăm thôi.
"Ôi, thì không thấy đó thôi. Tôi cũng tìm cô nửa ngày còn gì. À mà này Lăng thanh niên trí thức, nhà Vương Viễn Sinh đã về đêm qua rồi, cô biết không?" Vương Đại Chủy vội vàng chuyển chủ đề.
Vương Viễn Sinh? Cái tên này nghe quen quen.
"Chính là cái thằng nhóc bị Hồ Đại Bảo, em trai của Tô thanh niên trí thức đ·á·n·h gãy chân đó. Cả nhà chúng nó lên Kinh Thị chữa chân, còn tới hỏi địa chỉ nhà Tô thanh niên trí thức nữa." Vương Đại Chủy thấy vẻ mặt của nàng liền biết Lăng thanh niên trí thức không nhớ ra rồi, đ·ả·o cũng được thể. Vốn chỉ định đánh trống lảng, ai ngờ Lăng thanh niên trí thức lại thiếu tin tức đến vậy, đến chuyện này cũng không biết.
Bà tuyệt đối không cho phép mấy cô em gái Vương Thúy Hoa của mình hỏi đến ba câu chuyện mà chỉ biết một.
Nghe bà nói vậy, Lăng Vân Duyệt mới nhớ ra.
"Chữa khỏi chưa ạ?" Lăng Vân Duyệt khá quan tâm đến chuyện này, không biết trình độ kỹ thuật bây giờ có ổn không.
"Sao mà được, nghe nói tốn tiền thì tốn không ít, thành phố lớn thì đúng là kỹ thuật có tốt hơn chút, nhưng tiền thì tiêu như nước ấy. Vẫn chưa chữa khỏi đã về rồi." Vương Đại Chủy lắc đầu. Thằng bé Viễn Sinh cũng đáng thương, chẳng biết tạo nghiệp gì.
Nói đến đây, Vương Đại Chủy còn liếc nhìn xung quanh, thấy Tô Tiểu Thanh ở khá xa, mới tiếp tục nói.
"Nghe nói thằng Hồ Đại Bảo căn bản không về nhà ở Kinh Thị, chẳng biết đi đâu rồi. Ban đầu người nhà họ Hồ còn không chịu trả tiền t·h·u·ố·c men đấy, may mà Trương Xuân Hoa xông ra làm ầm ĩ lên ở chỗ họ ở, còn gọi cả c·ô·ng an đến nữa, đối phương mới chịu đưa cho một trăm đồng." Một trăm đồng với người dân quê bọn họ là nhiều, nhưng đó là Kinh Thị đó, chưa tính tiền chữa bệnh, riêng tiền ăn uống đi lại cũng tốn không ít.
Lăng Vân Duyệt bội phục. Mới có chưa đầy một ngày Vương gia trở về, mà Vương Đại Chủy đã tìm hiểu tin tức của người ta rõ ràng đến thế.
"Thím, thím lợi h·ạ·i thật đấy ạ." Lăng Vân Duyệt giơ ngón tay cái với Vương Đại Chủy.
Còn chuyện Hồ Đại Bảo không về Kinh Thị thì cũng bình thường thôi. Từ đây lên Kinh Thị đi tàu hỏa mất mấy ngày trời. Hắn lại không có tiền, không có giấy giới t·h·i·ệ·u, dù có đến được thì cũng chẳng biết đến bao giờ.
Vương Đại Chủy nghe vậy cười ngây ngô, xoa xoa miệng. Bà đã nói rồi mà, trong đám thanh niên trí thức, chỉ có Lăng thanh niên trí thức là thật tinh mắt thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận