Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 234 giá trị con người lần trường, đi đường mang phong cái loại này

Sau khi mợ cả Lê Bình từ thành phố trở về, cũng quay lại đơn vị cũ làm việc. Vì vậy, ăn vội bữa trưa xong, nàng lại tất tả trở về, vừa đến trước cửa đã đưa cho Lăng Vân Duyệt hai chiếc chìa khóa, một chiếc là chìa khóa của cái sân này.
Còn chiếc chìa khóa kia, Lăng Vân Duyệt liếc mắt một cái đã nhận ra, là chìa khóa căn tứ hợp viện của nhà nguyên chủ. Trước khi ba ba nguyên chủ xảy ra chuyện, ông đã nhanh nhạy đem căn tứ hợp viện này cho Tổ Dân Phố thuê miễn phí. Chắc là bây giờ đã hết hạn thuê, các cậu của nàng đã ra mặt lấy lại.
Nàng vốn cũng đang suy tính chuyện này, trong lòng còn tính toán những điều tệ nhất, không ngờ họ còn chưa kịp hành động, các cậu đã giúp nàng giải quyết.
"Chúng ta qua đó xem thử đi, đây là căn tứ hợp viện năm xưa bà ngoại cho mẹ của con làm của hồi môn đấy." Lăng Vân Duyệt giơ giơ chiếc chìa khóa trong tay với Trâu Tư Khang. Bây giờ nàng đã khác xưa, là người có tứ hợp viện, giá trị con người tăng vọt, đi đường cũng phải mang theo khí chất ngời ngời.
Tứ hợp viện này cách nhà cậu cũng không xa, ở giữa chỉ cách vài hộ, chỉ là mỗi hộ chiếm diện tích khá lớn, nên đi bộ qua đó cũng mất mười mấy phút.
Lăng Vân Duyệt không khỏi bội phục người bà ngoại chưa từng gặp mặt này, thật là một bậc trưởng bối thông tuệ. Vừa giúp anh em tỷ muội thân cận, lại vừa duy trì khoảng cách nhất định.
Nhìn từ bên ngoài, tường của sân có vẻ khá cũ kỹ, nhưng nghĩ lại cũng phải, chỉ cho thuê mười năm, lại không phải nhà của mình, ai lại bỏ tiền ra bảo dưỡng làm gì.
Lăng Vân Duyệt lấy chiếc chìa khóa vừa mới nhận được, vừa mở đại môn ra thì thấy ngay một bức tường chắn, cách cục giống hệt nhà cậu. Chỉ khác là cái sân này được bảo tồn còn khá nguyên vẹn, không có thêm công trình phụ hay bị phá hoại gì. Lúc này trong sân cũng được thu dọn sạch sẽ, chắc hẳn là các cậu đã thu dọn rồi.
Đây là một tiểu viện hai gian. Lăng Vân Duyệt thích nhất là khu vườn nhỏ phía sau sân, trong vườn còn có một cái ao nhân tạo.
"Hay là chúng ta sửa sang lại cái viện này đi, thỉnh thoảng có thể qua đây ở." Lăng Vân Duyệt rất ưng ý cái sân này, chỉ là căn nhà đã có từ lâu đời, nhiều tiện nghi tương đối cũ kỹ, đặc biệt là WC và chỗ rửa mặt, không hợp lý chút nào.
Sau này, hai người sẽ ở đây không ít thời gian, đương nhiên phải đặt sự thoải mái lên hàng đầu. Hơn nữa, trước đây cũng không biết ai đã từng ở đây rồi.
"Được thôi, tìm chú Trương Toàn là không tồi, đến lúc đó hỏi chú ấy." Trâu Tư Khang cũng không có ý kiến. Lần trước, căn nhà ở ngõ Lục Nhi của họ cũng là do Trương Toàn dẫn người xây dựng, đúng là một lão kỹ năng khó kiếm.
"Mẹ ơi, chúng ta sẽ ở đây sao ạ?" Trâu Nghiên Xuyên im lặng nghe hai người nói chuyện.
"Ba mẹ còn phải đi học, con cũng phải đi học, ở chỗ cũ sẽ tiện hơn. À đúng rồi, Mạn Mạn nhà mình học thẳng lên tiểu học luôn hả?" Câu cuối cùng Lăng Vân Duyệt hỏi thẳng Trâu Tư Khang. Sang năm là bé đã 7 tuổi rồi, tuổi này mà học nhà trẻ thì có hơi k·h·i· ·d·ễ các bạn nhỏ khác.
"Ừ, vài hôm nữa qua bên kia xem có trường nào phù hợp không. Thời gian không còn sớm, chúng ta qua nhà cậu chuẩn bị một chút đi, chắc họ cũng sắp tan làm rồi." Trâu Tư Khang xem giờ rồi đề nghị.
Đến khi người nhà họ Trần trở về, Lăng Vân Duyệt đã chuẩn bị xong một bữa tối thịnh soạn.
"Ôi chao, Tiểu Mạn Mạn của ta về rồi kìa." Nhị cữu Trần Gia Tài vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Trâu Nghiên Xuyên đang ngồi ng·ay ngắ·n ở nhà chính.
"Nhị cữu ông ngoại ơi, cái khóa Lỗ Ban ông cho con, con giải hết rồi." Trâu Nghiên Xuyên cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy nhị cữu ông ngoại, người mà từ nhỏ đã "bao thầu" hết tất cả đồ chơi cho cậu, ôm cái khóa Lỗ Ban nhiệt tình chạy qua.
Lần trước chia tay, Trần Gia Tài còn cố ý làm mấy cái có độ khó cao để lại cho cháu.
"Giỏi, giỏi, giỏi, Tiểu Mạn Mạn nhà ta thông minh quá. Đúng rồi, ba mẹ con đâu?" Trần Gia Tài là người về sớm nhất, không ngờ vừa vào cửa đã có kinh hỉ.
"Mẹ với ba ở bên bếp ạ." Trâu Nghiên Xuyên giơ tay chỉ.
Thời gian tan làm của người nhà họ Trần cũng không sai biệt lắm, mọi người lục tục kéo nhau về.
"Tốt quá rồi, người nhà mình về đủ cả." Mợ cả Lê Bình nhìn một bàn đầy người, không khỏi cảm thán.
"À phải rồi, Tiểu Khang, Duyệt Duyệt, hai đứa t·hi đậu trường nào?" Đại cữu Trần Gia Kiến cũng hóng hớt hỏi, ông cũng mới biết tin cháu ngoại gái về thành phố hôm nay, mà vẫn là tự mình thi đậu.
"Kinh Đại ạ, cả con và Duyệt Duyệt đều đậu." Trâu Tư Khang t·r·ả lời.
"Ha ha ha, tốt, quả nhiên là người nhà họ Trần chúng ta." Trần Gia Kiến cười ha hả, hiện tại ông đã phục chức, còn là phó hiệu trưởng của Kinh Đại, cháu ngoại gái thi đậu chính trường mình đang nhậm chức, còn có gì khiến người ta hưng phấn hơn thế nữa.
Nhị cữu Trần Gia Tài không kìm được mà nhếch môi cười.
Lăng Vân Duyệt có hơi xấu hổ, nàng là "vớt" được vào, thuộc dạng đội sổ trong truyền thuyết. Lúc chọn chuyên ngành còn vô cùng thức thời mà chọn "phục tùng điều hòa".
"Tiểu Huy đâu? Nó thi vào đâu?" Tiểu Huy học hành vẫn luôn rất tốt, Lăng Vân Duyệt không lo lắng cháu thi trượt.
"Kinh Y Đại ạ, con muốn học y." Trần Huy tươi rói t·r·ả lời. Lúc mới về thành phố, ông nội lập tức cho cậu tham gia kỳ thi cao tr·u·ng năm đó, tiện thể lấy cái bằng tốt nghiệp cao tr·u·ng. Sau đó mới có thể thuận lợi đăng ký t·hi đại học.
"Được đấy chứ." Tiểu Huy theo Tần gia gia học lâu như vậy, học y đương nhiên có ưu thế hơn người khác. Lăng Vân Duyệt muốn khen thưởng mà s·ờ đầu cậu, kết quả x·ấ·u hổ mà không xoa được, đành phải đổi thành vỗ vỗ vai cậu.
Nhìn cháu ngoại cao hơn mình cả một cái đầu, nàng không khỏi có chút chua xót. Năm đó mới xuống n·ô·ng thôn, đứa nhỏ này chỉ cao đến eo nàng, mười năm trôi qua, nàng vẫn là nàng của ngày xưa, còn Tiểu Huy đã vượt qua nàng rồi. Thật là không khoa học!
"Giỏi lắm Tiểu Huy, đúng rồi nhị cữu ơi, sao không thấy nhị biểu ca, nhị biểu tẩu đâu ạ?" Trâu Tư Khang đã sớm p·h·át hiện, mọi người đến đông đủ, chỉ là t·hiế·u nhị biểu ca Trần Đông cả gia đình.
Từ sau khi họ gặp Trần Đông, ở Hồng Tinh đại đội, cứ cách hai tháng lại nhận được một lần giấy báo gửi tiền hoặc là bưu kiện của anh ấy. Hai năm trước, họ còn sinh được một cô con gái đáng yêu. Nhị cữu về thành cũng được nửa năm, không thể nào không liên lạc được.
"Hôm nay không biết các cháu đến, nên không báo trước cho chúng nó. Thằng bé bây giờ được xưởng phân cho một phòng đơn, cả nhà ba người chen chúc ở đấy." Trần Gia Tài giải t·h·í·c·h.
"Biết con không ai bằng cha", ông có thể hiểu được tâm tư của con trai mình. Trần Đông lo lắng nếu đã cắt đứt quan hệ, nếu họ trở về thì mẹ của anh ta cũng sẽ theo về đây dính líu đến.
Theo ông thấy, lo lắng này hoàn toàn không cần thiết. Đừng nói là Hồng Tiểu Oánh hai năm trước đã tái hôn với một người đàn ông họ Lâm, cho dù không có chuyện đó, anh và cô ta cũng không thể quay lại như xưa. Chỉ là con trai ông một dạ, hoàn toàn không nghe lọt tai, còn ngoan cố hơn cả ông, thật là đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận