Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 393 nếu không ngươi đem chậu hoa mang về đi

"Ông ngoại, con sẽ trở lại thăm ông." Trâu Nghiên xuyến mang theo một túi đồ chơi lớn của mình cũng ồn ào đi theo.
Lăng Vân Duyệt nhìn đứa con trai lớn của mình, mắt có chút cay cay. Thời gian này nó ở trong đại viện tham gia huấn luyện, dã ngoại, cả người đen đi một tông, cười lên lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp.
Nếu không phải ngày nào nàng cũng nhìn thấy người, thiếu chút nữa nàng đã cho rằng con trai bị người đánh tráo. Mùa đông cũng có thể phơi đen mình như vậy, thật là một nhân tài.
"Được, được, được, Mạn Mạn nhà ta ngoan quá." Trình Học Minh tươi cười hớn hở đáp lời.
"Duyệt Duyệt, thời gian không còn sớm, chúng ta về trước đi, sáng mai còn phải đưa con đi báo danh." Trâu Tư Khang đợi ở ngoài cửa một hồi, thấy mọi người bên trong không có ý định đi ra, thật sự nhịn không được đi vào nhắc nhở. Từ đại viện đến phố Bắc Đại chỉ có chút xíu khoảng cách, sao hắn có cảm giác mấy người này giống như đã nhiều năm không gặp mặt vậy?
"Ông nội, chúng ta về trước." Lăng Vân Duyệt duỗi tay muốn ôm lấy cục bột nhỏ.
"Không cần, không cần, ta đưa các ngươi ra ngoài." Trình Học Minh hơi nghiêng người tránh đi.
Trâu Tư Khang... Từ đây đến đại môn chỉ có vài bước, đưa làm gì chứ?
Chỉ là không ngờ Trình Học Minh đưa một mạch, đưa thẳng đến nhà kiểu Tây.
Nhà kiểu Tây.
"Đồng chí Lăng, đồng chí Trâu, các người về rồi à?" Lục Tri Tiết thấy Lăng Vân Duyệt và mọi người quay lại thì rất cao hứng. Sắp khai giảng, hắn đã sớm đoán trước được trong khoảng thời gian này bọn họ cũng nên trở về.
Nhìn thấy họ tay xách nách mang đủ thứ đồ đạc lớn nhỏ, hắn theo phản xạ có điều kiện mà muốn tiến lên giúp đỡ.
"Không cần, không cần, ta mang được mà, đúng rồi, các cậu còn bận rộn lắm sao?" Lăng Vân Duyệt khéo léo lách người sang một bên, cười đáp lời, chỉ có chút đồ đạc như vậy, đổi qua đổi lại càng phiền toái. Chi bằng nàng tự làm còn hơn.
Nếu không cẩn thận quan sát, Lục Tri Tiết bây giờ nói chuyện không khác gì người bình thường. Phát âm chuẩn, tốc độ nói bình thường, dù sao lúc còn bé hắn đã từng nói được, nên việc luyện tập nói chuyện lần nữa cũng dễ dàng hơn nhiều.
"Cũng tàm tạm, trường học nghỉ, buôn bán kém hơn bình thường một chút, nhưng cũng ổn, lát nữa tôi sẽ mang giấy tờ qua cho cậu." Lục Tri Tiết thấy không giúp được gì, cũng cười lắc đầu.
Chỉ một cửa hàng bán thịt kho tàu thì hắn với bà nội có gì mà bận rộn chứ. Theo hắn biết, gần đây thanh niên trí thức trở về thành phố càng ngày càng nhiều, người nhiều thì lao động rẻ mạt, rất nhiều công việc làm thuê thời vụ đều bị ép lương xuống cực thấp.
Những vị trí như bọn họ, tuy rằng nói ra thì không hay, nhưng là mơ ước của rất nhiều người.
"Được, vậy chúng tôi lên cất đồ trước." Lăng Vân Duyệt vừa nói vừa khẽ nâng hai túi lớn trong tay ra hiệu.
Thật ra nàng không quá để ý đến việc cửa tiệm ít khách. Dù sao khách hàng chính của phố Bắc Đại là sinh viên quanh đây, nghỉ hè thì lượng khách chắc chắn không bằng trước.
Lục Tri Tiết vừa định đi theo sau, thì bị bà Lục gọi lại từ phía sau, bản thân bà thì từ trong bếp đi ra.
"Đồng chí Trình, đây là Nhị Bảo hả, thật là chúc mừng." Bà Lục vừa ra tới đã thấy Trình Học Minh đang ôm đứa bé, bởi vì trước đó Trình Học Minh và người nhà đã ở lại nhà kiểu Tây một thời gian, nên hai người coi như quen biết.
"Cảm ơn, đây là Nhị Bảo nhà tôi..." Nói đến đề tài con cái, Trình Học Minh liền không đi nữa, bước chân hơi chuyển hướng, tìm một cái góc ngồi xuống, tính toán nói chuyện cho thỏa thích.
Lăng Vân Duyệt mặc kệ hai người, lập tức lên lầu hai. Với cái đà này của ông gia nhà nàng, thì chắc là ông sẽ kể từ ngày đứa bé mới sinh ra mất.
Lầu hai.
Tạ Vinh Quang giúp Lăng Vân Duyệt mang hết đồ đạc lên lầu, lúc này mới có thời gian chú ý đến chậu hoa nhỏ ở góc phòng, kết quả hắn giật mình kinh hãi.
Chậu cỏ của hắn đâu rồi? Sao đến bùn trong chậu hoa cũng không còn???
Lăng Vân Duyệt vừa ném xong túi đồ của mình vào phòng, đi ra ngoài thì thấy Tạ Vinh Quang đang kinh ngạc.
Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn.
Trong góc phòng chỉ còn trơ trọi một cái chậu hoa nhỏ.
Chết rồi, nàng quên mất dây leo xấu xí kia rồi.
"Khụ, trước kia ba nó về đây một chuyến, lúc đó phát hiện chậu cỏ này bị chết cóng, cứu cũng không sống được, nên ba nó vứt đi rồi." Lăng Vân Duyệt chỉ Trâu Tư Khang. Tự mình làm thì tự mình giải thích đi.
Đang dọn dẹp đồ đạc: Trâu Tư Khang: "Ừm, đã vứt rồi." Tạ Vinh Quang không ngờ chậu cỏ lại yếu ớt như vậy, vừa bị cóng đã chết.
"Nếu không... cậu mang cái chậu này về, đợi đến khi thời tiết ấm lên, cậu ra ven đường nhổ hai cây cỏ trồng vào." Lăng Vân Duyệt thấy hắn không nói gì, ân cần kiến nghị.
Như vậy có tốn công sức hơn không, kiếm cỏ có gì khó, bây giờ ven đường chỗ nào mà chẳng có, nhổ một đống người ta cũng không nói gì cậu đâu. Dù sao nàng nhất định sẽ không để dây leo xấu xí đó ở ngoài nữa, thật mệt người.
Không biết xuất phát từ tâm trạng gì, tối hôm đó, Tạ Vinh Quang ôm cái chậu hoa về đại viện cùng Trình Học Minh.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cảm nhận được dị năng dao động trong không khí, Trâu Tư Khang theo phản xạ có điều kiện mở mắt, tay nhanh chóng sờ soạng bên cạnh, quả nhiên con trai của hắn lại biến mất.
Trâu Tư Khang nhẹ nhàng ngồi dậy, thuần thục bật đèn ở đầu giường, chờ con trai của hắn tự động xuất hiện. Gần đây không biết có phải vì uống sữa mẹ hay không, mà thời gian và khoảng cách biến mất của thằng bé càng ngày càng xa. Lần trước thằng bé biến mất từ trên giường, khi xuất hiện lại thì đã ở ngoài cửa.
Nhưng Trâu Tư Khang đợi một lúc lâu vẫn không thấy con đâu, lập tức có chút nóng nảy, vội vàng bò xuống giường đi tìm.
Sau kỳ nghỉ dài, đột nhiên phải khôi phục lại trạng thái ngủ sớm dậy sớm, Lăng Vân Duyệt bị đánh thức vẫn còn có chút không thích ứng.
Nàng trợn tròn mắt, mơ màng nhìn trần nhà.
"Tỉnh rồi à? Còn sớm, em ngủ thêm lát nữa đi." Trâu Tư Khang vô tình nhìn thấy vợ tỉnh lại, nhẹ giọng nói một câu rồi định mở cửa phòng đi ra ngoài.
"Anh đi đâu?" Lăng Vân Duyệt ngơ ngác nhìn theo giọng nói.
"Tìm con trai." "À." Lăng Vân Duyệt gật gật đầu, tính toán ngủ nướng thêm một lúc nữa.
Hả? Tìm con trai?
Lăng Vân Duyệt lập tức bật dậy, nhìn nhìn chỗ tiểu đoàn tử nằm hôm qua, quả nhiên không thấy đâu. Sáng sớm đã cho mẹ nó tìm kích thích rồi à?
Lăng Vân Duyệt vội vàng đuổi theo, nhưng mà con trai nàng khi nào thì chạy được xa như vậy?
Khi hai người tìm thấy tiểu đoàn tử, thằng bé đang nằm trên giường của Trâu Nghiên xuyến ngủ ngon lành. Tựa hồ hoàn toàn không biết mình vừa gây ra chuyện gì.
Thật là to gan, Lăng Vân Duyệt không nhịn được đưa tay chọc chọc vào mũi thằng bé.
"Ba ba, mụ mụ, phải đi học sao? Em trai sao lại ở đây?" Trâu Nghiên Xuyến mơ màng tỉnh lại, thấy ba mẹ thì tưởng bị thúc giục rời giường. Nhìn thấy em trai nằm trên giường của mình, cậu bé có chút nghi hoặc.
"Ừ, dậy đi." Lăng Vân Duyệt nhìn sắc trời bên ngoài, gật gật đầu, tự động bỏ qua câu hỏi cuối cùng của con trai, loại chuyện này thì mẹ nó cũng không giải thích được.
Trâu Nghiên Xuyến lập tức bò dậy khỏi giường, không hề do dự.
Lăng Vân Duyệt có chút hâm mộ con trai không có chứng kéo dài thời gian rời giường. Nàng là cái kiểu người đồng hồ báo thức kêu rồi còn phải tìm cách ngủ nướng thêm một lúc, nếu như kỳ nghỉ đông có thể dài thêm một chút nữa thì tốt.
Hôm nay là ngày đầu tiên con trai nàng đến trường học báo danh. Từ hôm qua ăn cơm tối xong, cậu bé đã tự mình thu dọn cặp sách, còn lấy hết quần áo định mặc hôm nay ra, không biết vì sao thằng nhóc lại có cảm giác mong chờ với trường học đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận