Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 278 gì gì gì, đây đều là đang nói gì?

"Đại nương, chúng ta lặn lội đường xa đến đây không dễ dàng gì, không biết nhà các ngươi có bao nhiêu đồ biển, chúng ta tính gom hết mang đi. Ồ, cái chỗ phơi kia có đổi được không?" Lăng Vân Duyệt vừa gật đầu vừa vô tình liếc thấy một góc sân phơi một thứ gì đó, lập tức tỉnh cả người. Nếu nàng không nhìn lầm, đó là cồi sò ư? Cồi sò to bằng ngón tay cái á?
Trâu Tư Khang thì không mấy ngạc nhiên, có thể người khác nghe không tin, chứ hắn từng được ăn cồi sò to bằng cái bát ăn cơm.
"Được chứ, cái đó là đồ tốt đấy, bình thường dùng nấu canh hay nấu cháo đều ngon cả. Bên kia còn mấy thứ đồ khô nữa, ta dẫn hai cháu đi xem." Lão bà tử nhà họ Tiền bán được mớ cua cũng mừng lắm rồi, thấy khách có vẻ quan tâm thì càng tươi rói, lộ cả hàm răng cửa, nhiệt tình giới thiệu mấy món đồ khô trong nhà.
Bà con ở đây lâu năm, trừ khi gặp thời tiết khắc nghiệt, còn thì tháng nào cũng rủ nhau đi biển. Có khi trúng mánh, có khi thất thu, có của dư đem đổi chác khi ra ngoài cũng đỡ.
Nếu đổi không được thì đành chia nhau, mà ăn thì ăn sao cho hết, chỉ còn cách phơi khô tích trữ.
Ai ngờ mấy người ở xa lại thích món này. Lão bà tử nhà họ Tiền vừa giới thiệu, vừa không quên sai thằng cháu nội đi gọi ông già về, thấy hai vị khách có vẻ mua nhiều, bà vẫn muốn có ông nhà ở nhà thì yên tâm hơn.
Cô con dâu cả nhà họ Tiền trố mắt ra vẻ khó chịu, nhưng Lăng Vân Duyệt chẳng buồn liếc đến, toàn lựa mấy thứ của nợ không ai thèm. Thôi thì, bà cũng tận lực lắm rồi.
"Vậy thì tốt quá rồi, mấy thứ này dễ đem gửi đi xa, lại đúng ý nhà tôi nữa. Đại nương còn thì đổi hết cho chúng tôi đi.
Khó khăn lắm mới đến thăm một chuyến, nhà tôi đông người, chia nhau chẳng được bao nhiêu. Nếu bên đại đội ai có món gì hay cũng đổi cho chúng tôi luôn." Lăng Vân Duyệt mặt không lộ vẻ gì, trong lòng mừng như mở hội, còn có cả bào ngư nữa kìa, phen này đi đúng chỗ rồi.
"Được chứ được chứ, lão đại gia, ông ra bảo thằng hai nhà bên cạnh hộ tôi một tiếng." Khuôn mặt tươi cười của lão bà tử nhà họ Tiền không giấu nổi nữa, bà bụng bảo dạ là mình xem tướng người không sai mà, nhìn cái là thấy mến ngay.
Nhưng nghĩ lại lời chồng dặn, làm ăn phải vững, không được lật bài ngửa hết, bà lại cố kìm bớt nụ cười, đến nỗi cơ mặt hơi đờ ra.
Chẳng trách bà mừng, mấy thứ đồ khô này khác với đồ khác, là đồ ế ẩm ngày trước, do ông nhà quyết định chia cho mọi nhà, thuộc về tài sản riêng, đem đổi lấy tiền thì không phải nộp cho đại đội, dĩ nhiên là thích rồi.
Mà mấy thứ này cũng chẳng đáng bao nhiêu, muốn lấy lại lúc nào cũng được, cùng lắm là tốn công thôi.
Lăng Vân Duyệt mắt không rời khỏi mấy thứ đồ biển, nghe lão bà tử nhà họ Tiền nói vậy, theo phản xạ ngẩng lên nhìn, ai ngờ đụng phải một gương mặt cười méo mó, lại còn sún mất một cái răng cửa, trông hơi chối mắt, nàng vội dời tầm mắt sang hướng khác.
Đúng lúc đó, ngoài cửa có tiếng động.
"Ông ơi, ông nhanh lên đi." Thằng Tí vừa chạy vừa thúc giục ông nội ở đằng sau, bận việc cả ngày, bà nội nó còn chưa cho nó miếng đường nào.
"Được rồi được rồi." Tiền lão nhân không hề mất kiên nhẫn với lời giục của cháu nội, vẫn cứ ung dung bước, ông là đội trưởng đại đội, sao được hoảng hốt mất bình tĩnh được. Hai ông cháu vừa dứt lời thì bước vào sân.
"Ơ kìa, ông nó ơi, ông về đúng lúc lắm, hai đồng chí này nói muốn đổi ít đồ biển nhà mình đây, ông mau dẫn họ đi xem mấy thứ hôm qua mới bắt về đi." Vừa thấy bóng người, lão bà tử nhà họ Tiền đã ba chân bốn cẳng xông lên túm lấy tay áo Lý lão nhân, một tay che miệng, ghé sát vào tai ông nói nhỏ mấy câu.
Trâu Tư Khang cũng hơi nhíu mày, vung tiền như rác?? Anh liếc nhìn vợ mình vẫn đang ngắm nghía mấy món đồ hải sản khô mà cười ngây ngô. Bỗng thấy mình cũng chẳng cãi vào đâu được.
"Hai đồng chí đi theo tôi." Nghe bà vợ nói, Tiền lão nhân thầm đánh giá hai người.
Rồi ông dẫn khách ra một khoảnh đất trống của đại đội. Lúc này ở đó đã có khá đông người tụ tập, hơi ồn ào. Thấy Tiền lão nhân dẫn khách tới thì mọi người im bặt trong giây lát.
Sau đó mọi người nhao nhao hỏi han.
"Đội trưởng ơi, con nghe thằng Tí nhà ông bảo là có người mua đồ biển của mình hả?" "Ờ, tôi cũng vừa gặp ông cụ nhà các người, hình như cũng nói vậy." "Không phải không phải, vừa rồi chú hai nhà họ Tiền còn bảo là đồ khô nhà ai cũng mua hết hả? Có thật không đội trưởng, nhà con nhiều đồ khô lắm." "Cái gì? Ông ba kia, ông nói thật hả?" "Đội trưởng, có phải hai đồng chí đi theo ông là người thu mua không?" Vừa nghe dứt lời, mọi người lập tức hồi hộp ngóng trông.
Nếu chỉ là mấy món hải sản vừa mang về hôm qua thì mọi người còn ngạc nhiên đôi chút, giờ nghe nói đồ khô cũng mua hết thì ai nấy đều kinh ngạc. Đại đội của họ, nhà nào mà chẳng có ít đồ khô, nếu đem đổi hết đi thì còn gì bằng.
"Thôi thôi, im lặng hết cho tôi, ồn ào náo nhiệt ra cái gì? Có tin tức gì thì tự khắc sẽ thông báo, làm gì mà sốt cả lên thế? Cứ hấp tấp đoảng vị còn ra thể thống gì." Tiền lão nhân bị ồn ào làm đau cả đầu.
Ông ta cũng chỉ nghe trước bọn họ một lát, chứ làm sao biết nhiều thế. Ngay cả chuyện người ta định mua cả đồ khô, ông cũng mới nghe bọn họ nhắc tới đây thôi. Bà già nhà ông vừa nãy chỉ thỏ thẻ mấy câu coi tiền như rác vào tai ông, chẳng nói lời nào ra hồn cả.
Thật tình mà nói, theo ông biết thì bà vợ ông nhiều khi cũng chẳng đáng tin cho lắm, việc này còn chưa chắc chắn đâu.
Lăng Vân Duyệt mỉm cười, lễ phép gật đầu với mọi người, trong lòng ngượng nghịu, cái gì cái gì, mọi người đang nói cái gì thế này? Phiên dịch "Tiền đại nương" hàng xịn của nàng đâu rồi?
Tiền lão nhân lúc này dường như cũng nhận ra vấn đề, quên béng mất chưa gọi bà nhà ra. Ông ta há miệng định nói mấy câu cho phải phép, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi, chỉ giơ tay ý bảo hai người đi theo ông đến kho hàng xem hải sản.
"Anh thanh niên trí thức kia, cậu đi theo vào đây luôn." Tiền lão nhân đi trước một mạch, không quên gọi cả anh ghi điểm của đại đội đi cùng. Anh thanh niên trí thức họ Hoàng này là một trong những người đầu tiên về đây làm nông, hồi mới về còn nói toàn tiếng phổ thông, bây giờ đúng là dịp phát huy công dụng rồi.
Trong đám người, Hoàng Xuân Sinh nghe vậy thì hơi ngớ ra, rồi nghĩ ngợi một lát thì hiểu ra, vội bước theo.
Nói ra thì anh ta vốn là người tỉnh Hà, về nông thôn ở đây cũng đã ngót chục năm. Mới xuống nông thôn anh ta chán nản lắm.
Không như miền Bắc một năm chỉ thu hoạch một vụ, ở đây nhờ khí hậu ôn hòa mà một năm thu hoạch được hai vụ. Vào mùa gặt vội trồng nhanh thì ai nấy đều sút cả ký. Vừa thu hoạch xong chưa kịp thở thì đã phải tất bật gieo mạ.
Hồi mới về đây, anh ta quanh năm suốt tháng chẳng có ngày nghỉ ngơi, ngay cả giao tiếp bình thường cũng chẳng xong, một thằng đàn ông mà tối nào cũng muốn khóc.
Ở đây anh ta phải dùng cả tay chân để diễn tả một thời gian dài mới giao tiếp được. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại quãng thời gian đó anh ta vẫn còn cay mắt. Hồi đó anh ta khổ quá mà. Bây giờ thì anh ta nói tiếng địa phương không được chuẩn lắm, nhưng ít nhất người ta cũng hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận