Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 296 bệnh viện vấn an

Tô Tiểu Thanh nhìn hai người rời đi, trong lòng có chút hâm mộ, thiếu chút nữa thôi, nếu nàng cũng có thể tìm được nguồn cung cấp, thì mối làm ăn lớn này đã thuộc về nàng rồi.
"Hôm nay chúng ta về trước có được không?" Cố Hưng đỡ cái mũ có chút lệch trên đầu dò hỏi, vừa rồi quầy hàng của bọn họ quá gần người bán đồng hồ kia, thiếu chút nữa bị đám khách hàng nhiệt tình xô ngã.
May mắn hắn lùi lại phía sau kịp thời nên không sao, bất quá hôm nay mọi người đều bị đồng hồ thu hút ánh mắt, căn bản không ai có tâm trí để ý đến những đồ khác, hắn không nghĩ rằng hôm nay còn cần phải bày bán tiếp.
Nói thật, vừa rồi hắn cũng nhìn qua mấy chiếc đồng hồ kia, bề ngoài trông rất ổn, nếu trên tay hắn chưa có một chiếc thì hắn cũng sẵn lòng bỏ tiền ra mua.
"Ừm." Tô Tiểu Thanh nhìn đống quần áo bày biện có chút lộn xộn, cau mày.
Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang tìm một nơi vắng vẻ tiến vào không gian để thay lại trang phục cũ, trong lòng âm thầm tính toán số tiền kiếm được, một chuyến ròng rã kiếm lời được 7000 tệ, nghĩ thế nào cũng thấy vui vẻ.
"Khó trách ban đầu ông chú kia không mấy vui vẻ khi cho chúng ta bán, tiền này dễ kiếm quá." Lăng Vân Duyệt thay quần áo xong, vừa đếm tiền trong căn nhà gỗ nhỏ trong không gian, vừa cảm thán.
"Đừng có mơ mộng nữa, chỉ là vì nàng có không gian này thôi, nếu là người bình thường thì mỗi bước đi đều là mạo hiểm." Trâu Tư Khang nhìn vợ mình cười ngây ngô, không nhịn được dội một gáo nước lạnh vào nàng.
Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm, thì Quảng Tỉnh có một khoảng thời gian vẫn còn rất loạn, chuyện này làm một lần là đủ rồi.
"Hắc hắc hắc, ta chỉ nghĩ thế thôi." Lăng Vân Duyệt cười hề hề, bất quá những việc trục lợi như vậy thật sự không thể thường xuyên làm, đặc biệt là chuyện nàng có không gian, nếu bị người phát hiện manh mối thì cái mất còn nhiều hơn cái được, dù sao thời đại nào cũng có người thông minh cả.
Thấy vợ mình đã hiểu ra, Trâu Tư Khang cũng không nói gì thêm, dù sao vợ hắn đôi khi vẫn rất biết điều.
Giải quyết xong chuyện đồng hồ, cả nhà ba người an tâm ở trong đại viện chờ ngày khai giảng, thỉnh thoảng còn đến nhà kiểu Tây giúp đỡ một chút.
Bất kể ở thời đại nào, kỳ nghỉ luôn trôi qua với tốc độ gấp hai, gấp ba lần bình thường, thấy kỳ nghỉ hè sắp hết, Lăng Vân Duyệt có chút phiền muộn, nàng cảm thấy như vừa mới được nghỉ chưa bao lâu.
Sáng nay, Trâu Nghiên Xuyên đang ngồi xổm ở cầu thang tầng hai, thưởng thức chiếc xe ô tô đồ chơi vừa mới mua được, mắt không ngừng nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt bên cạnh, trong lòng do dự không biết có nên đi gọi cửa hay không, dạo gần đây mẹ cậu ngủ có vẻ lâu hơn một chút.
"Bang!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị người mở ra từ bên trong. Trâu Nghiên Xuyên vừa thấy mẹ mình bước ra liền lao tới, vừa hưng phấn vừa ồn ào.
"Mẹ ơi." "Chào buổi sáng, con trai." Trâu Nghiên Xuyên... Vừa rồi cậu chờ có hơi chán, còn đặc biệt xuống lầu xem giờ, đã hơn 10 giờ rồi.
"Mẹ ơi, hôm nay chúng ta đi thăm anh hai hả?" Trâu Nghiên Xuyên không quanh co, trực tiếp vào vấn đề chính, đối với Lục Tri Tiết, cậu vẫn rất thích, hôm nay canh giữ ở đây từ sớm là vì tối qua đã hẹn, hôm nay sẽ đi thăm anh.
"Ừ, lát nữa sẽ xuất phát, con đã chuẩn bị xong chưa?" Hai ngày trước Lục Tri Tiết vừa làm xong phẫu thuật, nên cả nhà ba người định hôm nay qua thăm cậu.
"Mẹ ơi, con với ba đã chạy vài vòng quanh đại viện rồi, ngay cả ông nội cũng đi sang nhà ông Lý chơi rồi." Cả nhà chỉ có mẹ là dậy muộn nhất. Bất quá Trâu Nghiên Xuyên không dám nói ra điều này.
Kể từ khi ba cậu từ Quảng Tỉnh trở về, ngày nào cậu cũng đến thao trường trong đại viện tập luyện, sáng tối gì cũng phải bồi lão phụ thân huấn luyện.
"Khụ, mẹ cũng không muốn vậy, tại em gái con còn nhỏ, lúc nào cũng mệt mỏi, mẹ cũng không có cách nào khác." Lăng Vân Duyệt chỉ vào bụng mình nói. Nói xong, nàng đi xuống lầu luôn, không đợi con trai trả lời.
"Vợ à, uống chút canh đi, cái này tốt cho em và con." Trâu Tư Khang đang bận rộn trong bếp, thấy vợ mình đi xuống thì nhanh chóng múc một bát canh đưa tới, vì bát canh này mà sáng nay hắn đã dậy từ rất sớm, bên trong còn nhỏ hai giọt linh tuyền thủy do vợ hắn đặc biệt cung cấp.
Lăng Vân Duyệt nhìn chiếc tạp dề trên người chồng mình mà cay mắt, lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Hai ngày trước nàng rảnh rỗi nên may quần áo cho em bé trong bụng, sau thấy vải còn thừa chút ít, liền làm thêm mấy chiếc tạp dề nhỏ xinh màu hồng phấn, không ngờ chồng nàng lại mặc vào trước.
"Các con ăn chưa?" Lăng Vân Duyệt nhìn con trai hỏi.
"Ăn rồi ạ, ba cho con ăn rồi." Trâu Nghiên Xuyên nuốt nước miếng, lớn tiếng trả lời, chỉ là mắt không tự chủ được nhìn vào bát canh.
Bữa sáng hôm nay có chút ngon, nhưng cái này dành cho mẹ và anh Lục, cậu là trẻ lớn rồi, không cần bồi bổ.
"Vậy thì ăn thêm chút nữa với mẹ đi, nếu không mẹ ăn không hết, hôm nay ba nấu nhiều lắm." Lăng Vân Duyệt thấy vẻ mặt của con trai thì buồn cười, không nhịn được trêu chọc cậu.
"Vậy... Vậy con ăn thêm chút nữa vậy." Trâu Nghiên Xuyên do dự một hồi rồi đồng ý. Ba cậu nói, mẹ hiện đang có em gái, buồn bực là chuyện bình thường, cậu phải đảm đương nhiều hơn.
Một giờ sau, tại bệnh viện Kinh Thị.
"Có phải là phòng 302 không?" Lăng Vân Duyệt chỉ vào cầu thang, không chắc chắn lắm nhìn chồng mình, hai ngày trước khi Lục Tri Tiết phẫu thuật, nàng mang con trai đến cửa hàng làm thay việc cho Lục lão bà tử, để Lục lão bà tử đến bệnh viện này trông nom.
Thật là chưa làm thì không biết, cả buổi sáng hôm đó, nàng đến một ngụm nước cũng chưa uống được, sau đó mấy ngày nay đơn giản là đóng cửa hàng nghỉ luôn.
"Đúng rồi, em đi chậm thôi." Trâu Tư Khang đi phía sau vợ, một tay che chở, một tay xách theo cái bình giữ nhiệt kiểu cũ làm bằng sắt tráng men, bên trong đựng canh hắn nấu sáng nay.
Trâu Nghiên Xuyên ôm cái túi vải nhỏ của mình đi theo phía sau.
"Lăng đồng chí, sao cô lại tới đây?" Lục lão bà tử tay còn cầm bình nước nóng, định thừa dịp cháu trai còn chưa tỉnh thì ra ngoài lấy thêm nước sôi, không ngờ vừa lấy nước sôi xong, quay người lại đã thấy cả ba người.
Cũng là chủ nhân tốt bụng, thấy biết tiết (Tri Tiết) đứa bé kia vừa phẫu thuật xong cần người chăm sóc, nên cho bà nghỉ mấy ngày, bà mới có thời gian đến đây chăm sóc.
"Vừa hay hôm nay có thời gian nên đến xem sao, đúng rồi, Tri Tiết tỉnh chưa? Có đỡ hơn không?" Lăng Vân Duyệt bước lên lầu 3, đang định dừng lại để chồng mình lên dẫn đường, không ngờ lại gặp luôn, đỡ mất công.
"Bác sĩ nói rất thuận lợi, chỉ là hai ngày nay ngủ nhiều quá, cũng không biết làm sao." Lục lão bà tử thật ra cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết bác sĩ nói là rất thuận lợi, còn những chuyện khác đều là hiện tượng bình thường.
Đứa bé Tri Tiết kia hai ngày nay tuy có tỉnh, hỏi nó cái gì, nó cũng chỉ cười cười, khoa tay múa chân vài câu nói mình không sao, nhưng bác sĩ vẫn chưa cho xuống giường, bảo nó nằm truyền nước, bà trong lòng cũng không yên.
Bà biết đứa bé đó bướng bỉnh thế nào, sợ nhất là nó giấu giếm chuyện gì đó, cố ý lừa bà, lúc này thấy Lăng Vân Duyệt bọn họ thì không nhịn được nói thêm vài câu.
"Nếu bác sĩ đã nói vậy thì chắc chắn không có gì trở ngại đâu, bác đừng lo lắng quá, Tần gia gia cũng nói, ca phẫu thuật của Tri Tiết rất thuận lợi, sau này cứ từ từ bồi dưỡng là khỏe thôi." Lăng Vân Duyệt hiểu tâm trạng của bà, vừa đi vừa khuyên giải an ủi, nói ra thì cũng trùng hợp, hôm đó Trâu Tư Khang dẫn hai ông cháu đến đây thì vừa lúc gặp được Tần Phong, sau đó rất nhiều việc đều do ông ấy sắp xếp kiểm tra, nếu Tần gia gia nói thuận lợi, thì chắc chắn là không sai được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận