Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 114 ngươi đối tượng mấy ngày hôm trước không phải trường như vậy

Trên xe kéo ai nấy đều ôm những bọc lớn nhỏ, càng về sau càng chen chúc, mệt mỏi cả ngày, mọi người chẳng còn tâm trí đâu mà tán gẫu.
Lưu Xuân Hoa ôm chặt cái sọt của mình, sợ người khác phát hiện bà ta mua thịt.
Lăng Vân Duyệt cõng vải vóc, đâu phải không ai thấy, chỉ là giờ ai cũng mệt, với lại cái món hời của mấy thanh niên trí thức cũng chẳng dễ chiếm, thôi thì giữ sức còn hơn.
Mọi người ai nấy đều một lòng lên đường, nào ngờ cái khu thanh niên trí thức giờ này cũng loạn thành một nồi cháo.
Khu thanh niên trí thức.
Hôm nay là ngày nghỉ của đám thanh niên trí thức, ai cũng không phải làm việc. Đang lúc mọi người hóng mát, thì Lữ Giang dẫn theo một cô nương đến tận cửa, cả hai lại còn có vẻ thân mật.
Thế là người ta ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.
Đối tượng của Lữ Giang là Lưu Thanh Thanh, ai mà chẳng biết. Rõ ràng là cô nàng trước mặt không phải.
Đang lúc đám thanh niên trí thức đoán già đoán non, thì Lữ Giang làm một câu kinh người, chủ động giới thiệu:
"Đây là ái nhân của ta, đồng chí Lư Diễm Linh, hôm nay chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi." Cả đám thanh niên trí thức: ơ???
Nếu nhớ không nhầm, thì mấy hôm trước đối tượng của ngươi đâu phải người này.
Trong khoảnh khắc không ai kịp hoàn hồn để đáp lời hắn, không khí có chút ngượng ngùng.
"Này, người ta đang nói chuyện với các người đó, các người sao vậy?" Lư Diễm Linh có chút bực dọc, đám người này là sao vậy? Lữ Giang đã nói bọn họ đăng ký kết hôn rồi, mà chẳng ai buồn đáp lại lấy một tiếng, dân thành phố kiểu gì mà bất lịch sự vậy?
"Khụ, ngại quá, thật sự là hơi đột ngột, thành ra có chút thất lễ. Chúc mừng hai vị." Hà Phương Viên vốn định ngày mai kết hôn, ai dè lại có người không kèn không trống vượt mặt mình.
Hắn cũng xem như nhận ra, đây chẳng phải là cháu gái nhỏ của Lư kế toán sao?
Thấy cô nương này tết hai bím tóc, da ngăm đen, dáng người hơi béo phì, trong thời buổi này được xem là tướng có phúc.
Nét mặt bình thường, không tính là xinh xắn, so với Lưu Thanh Thanh trước đây thì kém xa.
Nhưng mà nhà họ Lưu giờ coi như tàn rồi, vì chuyện của Lưu Thành, ngay cả chức bí thư chi bộ của Lưu Lập Đức cũng bị ảnh hưởng, nghe nói bên công xã đã chuẩn bị chọn bí thư chi bộ mới thay thế.
Đến nỗi những người khác trong nhà họ Lưu cũng bị vạ lây vì thành phần của Lưu Thành, Lưu Thanh Thanh xem như vĩnh viễn không thể học công nông binh đại học.
Nghĩ như vậy, mọi người cũng hiểu ra ý đồ của Lữ Giang, lập tức trong lòng có chút khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn khách khách khí khí, ai mà chẳng biết diễn kịch.
"Chúc mừng hai vị." "Cảm ơn, chuyện là thế này, Hà thanh niên trí thức, tôi nghe nói phòng của Trâu thanh niên trí thức dạo này không mấy ai ở, nên muốn nói với Trâu thanh niên trí thức và bên đại đội một tiếng, nhường lại cái phòng đó cho tôi. Tôi sẽ trả tiền thuê đầy đủ." Lữ Giang nói vòng vo.
Thật ra hắn biết Hà thanh niên trí thức đã sớm nhắm đến cái phòng của Trâu thanh niên trí thức, nhưng còn chưa nói rõ ràng mà, hắn vẫn còn cơ hội.
Hắn cũng chẳng muốn thế này, nhưng bên nhạc gia không phải loại dễ dãi gì, vừa nghe Lư Diễm Linh nói đòi gả cho hắn, liền phản đối kịch liệt.
May mà Diễm Linh kiên quyết, con gái này tuy hơi xấu, nhưng được cái nghe lời. Nhà họ Lưu thì dựa dẫm không được nữa, chờ sau này nhà họ Lư giúp hắn về thành, thế cũng không tệ.
Ban đầu hai cô gái này đều có cảm tình với hắn, nhưng nhìn bộ dạng của Lư Diễm Linh, hắn thật sự không nuốt nổi, đành chọn Lưu Thanh Thanh.
Nghĩ đến Lưu Thanh Thanh, Lữ Giang lại thấy hơi bực, hắn cứ tưởng nhà họ Lưu sụp rồi, thì kiểu gì Lưu Thanh Thanh cũng bám lấy hắn không buông.
Hắn đã tính toán sẵn vài đường lui, ai ngờ Lưu Thanh Thanh nghe hắn nói chia tay, chỉ im lặng nhìn hắn hai mắt rồi đồng ý.
Đó thì là chuyện tốt, nhưng Lưu Thanh Thanh dứt khoát như vậy lại khiến Lữ Giang có chút khó chịu.
Ông Lư bí thư cũng đâu có ngốc, thấy cháu gái nhất quyết đòi sống chết, trực tiếp bảo bọn họ đi đăng ký kết hôn, rồi dọn ra ở riêng.
Lữ Giang thì chẳng sao cả, dù gì hắn cũng chẳng muốn ở nhà họ Lư, để người ta bảo hắn ở rể thì cũng chẳng hay ho gì. Ở khu thanh niên trí thức càng tốt, miễn là quan hệ còn đó.
Hà Phương Viên lập tức tối sầm mặt, hắn đã nói chuyện xong xuôi với Trâu thanh niên trí thức từ mấy hôm trước, cái phòng đó sẽ sang lại cho hắn, người sáng mắt ai chẳng biết hắn đang sửa soạn tân phòng. Lữ Giang còn nói câu đó là ý gì?
"Lữ thanh niên trí thức, chuyện này e là không được, cái phòng đó giờ là của tôi, là phòng tân hôn của tôi." Hà Phương Viên lần đầu tiên dùng giọng điệu cứng rắn như vậy, rõ ràng là giận lắm rồi.
Lữ Giang tỏ vẻ kinh ngạc, rồi làm ra vẻ hơi khó xử, nhìn Hà thanh niên trí thức, rồi lại nhìn Lư Diễm Linh phía sau hắn.
Lư Diễm Linh không muốn người yêu khó xử, lập tức lên tiếng hỗ trợ: "Hà thanh niên trí thức, dù sao giờ các anh cũng chưa dọn vào ở, tôi với Lữ Giang hôm nay mới đăng ký, tối nay còn chưa có chỗ ở, hay là các anh nhường lại cho chúng tôi đi, các anh tìm phòng khác cũng kịp." Lư Diễm Linh giờ có chút oán trách ông mình, biết rõ nàng gả cho thanh niên trí thức, mà ngay ngày nàng đăng ký còn đuổi nàng ra khỏi nhà. Nhưng chuyện này nàng cũng không tiện nói với người ngoài, chỉ có thể nói là không muốn để Lữ thanh niên trí thức phải chịu cảnh ở rể.
Mọi người... Cái lý lẽ này có chút thách thức tam quan của mọi người. Ai đời lại nghe nói phòng tân hôn còn nhường cho người khác ở trước, đây là cái kiểu gì vậy?
"Lữ Giang, hai người có ý gì?" Vệ Mỹ Lệ nãy giờ ngồi một bên, lúc này cũng có chút không chịu nổi. Thời buổi này mà còn có người đi tranh phòng tân hôn, còn nói nghe như đúng rồi, đây là cái trò quái quỷ gì?
Thật đúng là nhìn lầm, bình thường thấy Lữ thanh niên trí thức trầm mặc ít nói, không mấy khi lui tới với người trong khu thanh niên trí thức, ai ngờ vừa có suất công nông binh thì người ta liền phát điên lên.
"Vệ thanh niên trí thức, cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ nghĩ Hà thanh niên trí thức chẳng mấy nữa sẽ vào đại học, cô ở một mình cái phòng thuê thì cũng phí, chi bằng ở ký túc xá, còn tiết kiệm được chút tiền." Lữ Giang nhắc đến chuyện vào đại học thì có chút tiếc nuối. Nếu lúc trước chọn Lưu Thanh Thanh, thì hắn còn có chút nắm chắc lấy được cái suất đó, đúng là công toi một phen.
"Vậy thì đa tạ Lữ thanh niên trí thức lo lắng cho chúng tôi, tiền thuê nhà chúng tôi vẫn trả nổi." Vệ Mỹ Lệ vốn còn không muốn phí tiền thuê nhà, giờ thì không thuê cũng phải thuê.
Lăng Vân Duyệt và những người khác vừa hay lúc này trở về.
Không khí khu thanh niên trí thức đang căng thẳng, thấy có người về, mọi người đều dồn hết tầm mắt về phía họ.
Lăng Vân Duyệt... Tình huống là sao? Sao có chút hoảng vậy?
"Anh là Trâu thanh niên trí thức phải không? Chúng tôi muốn thuê cái phòng của anh, có được không?" Lư Diễm Linh nhìn mấy người, liếc mắt một cái đã nhận ra Trâu Tư Khang, lập tức tiến lên. Nếu nói bên kia không thông, thì trực tiếp tìm chủ nhà chẳng phải tốt hơn sao. Với lại nàng là cháu gái của kế toán, ông nàng cũng có chút mặt mũi.
Trâu Tư Khang nhìn xung quanh, có người tức giận, có người dửng dưng.
"Xin lỗi, cái phòng không còn là của tôi nữa. Có gì tìm Hà thanh niên trí thức mà thương lượng." Nói xong chẳng thèm để ý đến ai, dẫn theo Lăng Vân Duyệt đi về, nơi thị phi không nên ở lâu.
Cố Hưng ngay sau đó cũng dẫn theo Tô Tiểu Thanh đi về.
Hồ Trân nhìn hai người ngày càng thân mật, chợt cảm thấy cứ thế này cũng chẳng thú vị gì. Cô cúi đầu nhìn đôi tay ngày càng thô ráp của mình, không biết ý nghĩa trọng sinh của mình là gì?
Trong lúc hoảng hốt, cô như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Hứa Lai Đệ đang hả hê một bên. Phải rồi, còn có cô ta. Những kẻ hại cô đời trước đều phải có báo ứng, sao có thể thiếu cô ta được.
Đường này không thông, Lữ Giang và Lư Diễm Linh đành chọn một gian phòng không có giường đất. Cũng may giờ vẫn còn mùa hè, còn có thể tạm chấp nhận. Nghĩ đến ngày mai còn phải tốn tiền mướn người làm giường đất, lại thấy xót cả ruột. Cái phòng của Trâu thanh niên trí thức vốn có đủ cả, có thể tiết kiệm được bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận