Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 463 nàng mua này quần áo thời điểm rất đứng đắn

"Ai... Mọi người đừng k·í·c·h đ·ộ·n·g, ta... là ta c·ắ·t, ta chỉ tùy t·i·ệ·n thử một chút thôi, nhưng mọi người yên tâm, vẫn còn cứu vãn được, ngày mai... không, lát nữa ăn cơm xong ta sẽ khai c·ắ·t." Trình Học Minh tin tưởng tràn đầy mà bảo đảm, vừa nói vừa lặng lẽ hồi tưởng lại những chỗ còn thiếu sót khi c·ắ·t tóc buổi sáng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông vẫn cảm thấy mình p·h·át huy khá tốt, hiện tại xảy ra vấn đề, chắc là do tiểu Đoàn Tử.
"Thuyền Thuyền cũng rất vừa lòng, không tin thì cứ hỏi nó." Trình Học Minh chỉ vào tiểu Đoàn Tử, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu bảo nó biểu lộ thái độ.
"Thuyền Thuyền rất vừa lòng ạ." Tiểu Đoàn Tử vừa mới giãy giụa xuống khỏi tay phụ thân, nghe thấy thái ngoại c·ô·ng hỏi, không chút suy nghĩ trả lời.
Trình Học Minh nghe vậy liền hài lòng cho tiểu Đoàn Tử một ánh mắt tán thưởng.
Nhưng vừa dứt lời, không khí tr·ê·n bàn ăn có vẻ quỷ dị.
Lăng Vân Duyệt?? Thật sự không cần mà!
Trâu Tư Khang??? Con của hắn có phải gu thẩm mỹ có vấn đề rồi không?
"Khụ, buổi tối c·ắ·t tóc không tốt, chuyện này để sau đi rồi nói, mọi người đều đói bụng rồi, ăn cơm trước đi." Một lúc sau, Lăng Vân Duyệt ngồi trở lại vị trí của mình, trong lòng âm thầm tính toán sáng mai sẽ mang tiểu Đoàn Tử đi. May mắn đi c·ô·ng tác trở về còn có một ngày nghỉ bù.
Trình Học Minh không có cơ hội tự chứng minh bản thân, còn có chút tiếc nuối. Nhưng ông cũng không nói nhiều, nhìn thấy Tạ Vinh Quang vẫn còn đứng đó, định lên tiếng mời anh ngồi xuống.
"Trong bếp vẫn còn đồ ăn, tôi đi bưng ra." Tạ Vinh Quang lặng lẽ thở phào một hơi cho tiểu Đoàn Tử, kết quả vừa cúi đầu liền chạm phải ánh mắt của Trình lão, sợ tới mức anh vội vàng tìm cớ t·r·ố·n đi.
Nếu mà đầu của anh bị Trình lão c·ắ·t cho, thì chắc mười ngày nửa tháng anh không dám đi gặp đối tượng mất.
Trình Học Minh:???
Sau khi ăn xong, Lăng Vân Duyệt bắt đầu mở một chiếc túi hành lý lớn trước mặt mọi người.
Cô đơn giản dạy mọi người cách sử dụng nồi cơm điện.
"Thời đại khác rồi, đúng là cái gì cũng có." Trình Học Minh có chút cảm khái, nhưng lại rất dễ dàng tiếp thu. Mấy năm nay cháu gái lớn của ông làm cái nghề này, rất nhiều đồ điện trong nhà đều được thay mới, ngay cả máy giặt mà người khác cầu còn không được thì nhà ông đã thay rồi.
"Cái này còn nhiều nữa, còn có cái radio này, có thể thu âm, có thể phát băng, đừng nhìn nó nhỏ như vậy, nhưng bật to lên thì ông Lý ở bên cạnh cũng nghe thấy." Lăng Vân Duyệt vừa nói vừa lấy ra chiếc radio cô cố ý mua cho ông mình.
Cô thuận t·i·ệ·n bỏ băng ghi âm mới mua vào, ấn nút khởi động, liền nghe thấy một tràng tiếng điện lưu nhỏ, sau đó là giai điệu du dương vang lên.
Phát chính là ca khúc của ngôi sao ca nhạc đương thời, dù là thế hệ của ông cô nghe xong cũng phải khen vài câu.
"Cái này so với cái cũ còn nhỏ hơn nhiều." Trình Học Minh hứng thú, cẩn t·h·ậ·n đ·á·n·h giá một phen, ngoài việc nhỏ hơn ra, các nút bấm dường như không có gì thay đổi. Nói đến thì nhà ông vốn dĩ có radio, nhưng cái cũ to nặng, ông xách cũng thấy mệt.
"Ai, cái này có phải còn chưa cắm điện không?" Tạ Vinh Quang cũng có chút nghi hoặc.
"Đây là kiểu mới nhất, không cần cắm điện, xem phía sau có chỗ để pin, chỉ cần thay pin là có thể mang ra ngoài dùng." Lăng Vân Duyệt vừa nói vừa chỉ vào vị trí đặt pin ở phía sau.
"Khụ, thời gian còn sớm, ta qua nhà lão Lý ngồi chơi, mấy hôm nay không gặp, có chút nhớ hắn. À phải rồi, Duyệt Duyệt hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ ta về." Trình Học Minh nghe vậy thì mắt ông đảo một vòng, vươn tay cầm lấy chiếc radio.
Tạ Vinh Quang:??? Lâu ngày không gặp? Lão Lý sáng nay còn sang nhà ngồi cả buổi sáng. Nguyên nhân là vì lão Lý vừa mới đào được một miếng ngọc cổ, vui vẻ sang khoe cả buổi sáng, lúc lão Lý về, Trình lão còn bực bội nói gần đây không muốn gặp mặt ông ta nữa cơ mà.
Khóe miệng Lăng Vân Duyệt giật giật, Lý gia gia tối nay chắc sẽ mất ngủ mất.
Cô cũng không nói gì, đem quà mua về chia hết cho mọi người, cho hai đứa con trai là ô tô đồ chơi, cho con trai lớn thêm mấy quyển vở bài tập.
Nói đến thì con trai lớn của cô đi học rất ngoan, việc học cũng không cần cô phụ đạo. Nhớ tới những lời phàn nàn của những người khác về con cái, cô khó được cảm thấy có chút áy náy.
Một trái tim người mẹ già thôi thúc cô phải bồi thường cho con, nên khi ở Cảng Thành, cô không chút do dự mà mua mấy bộ sách luyện tập, lo lắng nội dung quá đơn giản con sẽ chê, cô vẫn chọn phiên bản khó, tốn của cô không ít tâm tư.
Trâu Nghiên Xuyên:???
"Giống ca ca, Thuyền Thuyền t·h·í·c·h ạ." Tiểu Đoàn Tử hưng phấn ôm lấy món đồ chơi của mình.
Tạ Vinh Quang thì được một bộ mỹ phẩm dưỡng da thời đại này, cho đối tượng h·ẹ·n hò của anh vừa vặn.
"Cảm ơn." Tạ Vinh Quang không ngờ mình cũng có phần, vui vẻ cảm ơn. Vì bận rộn việc xây nhà mới, anh đã có một thời gian không gặp đối tượng của mình, giờ vừa vặn có lý do để đi gặp.
Cho Trâu Tư Khang là một bộ âu phục nguyên bộ, cả cà vạt cũng được phối hợp sẵn.
"Các con mệt rồi, giải tán hết đi." Trâu Tư Khang nhìn lướt qua, không biểu lộ quá nhiều, thấy chia quà xong, liền giục vợ lên lầu nghỉ ngơi.
Trong phòng tr·ê·n lầu hai.
"Vợ à, anh đi rửa mặt trước nhé, em chờ anh." Trâu Tư Khang vừa thấy vợ rửa mặt xong, liền ôm đồ của mình đi vào phòng tắm.
Lăng Vân Duyệt đang lau tóc, theo bản năng gật gật đầu, không để ý lắm.
Một lát sau, cửa phòng tắm lại bị người mở ra.
"Sao mà lâu thế..." Lăng Vân Duyệt nghe thấy tiếng động, buông khăn lông trong tay xuống, đang định lẩm bẩm vài câu.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông của mình mặc bộ quần áo cô mới mua. Áo sơ mi đen được sơ vin vào quần tây, càng làm tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, vai rộng eo thon. Cổ áo dường như cố ý để hở hai nút, lộ ra x·ư·ơ·n·g quai xanh ẩn hiện.
Mái tóc vừa gội xong còn hơi ẩm ướt, thỉnh thoảng có một hai giọt nước theo cổ trôi xuống, cuối cùng thấm vào chiếc áo sơ mi đen.
Người đàn ông chạm phải ánh mắt của cô, khóe môi còn nở một nụ cười nhẹ.
Lăng Vân Duyệt cố gắng khống chế nhịp tim không bình thường của mình, trong lòng nhịn không được th·é·t c·h·ói tai, c·h·ế·t mất, lúc cô mua bộ quần áo này trông rất nghiêm chỉnh mà!!
Trâu Tư Khang nhìn vợ ngây người, vừa lòng nở nụ cười tươi hơn, may mà anh đã cởi hai nút áo trước khi ra ngoài. Ừm, lần sau có thể cân nhắc cởi thêm một nút nữa.
"Vợ à... Đẹp không?" Trâu Tư Khang vừa chậm rãi tiến lại gần, vừa nhẹ nhàng hỏi.
"Đẹp..." Lăng Vân Duyệt ngơ ngác gật đầu, tuy rằng kết hôn nhiều năm như vậy, cô vẫn sẽ vì anh mà rung động, chuyện xuống n·ô·ng thôn thực ra rất nhiều đã không còn rõ ràng, nhưng cảm giác rung động khi đó cô vẫn nhớ rất rõ.
"Vậy..." Trâu Tư Khang vươn tay ôm lấy người vợ ở ngay trước mắt, đầu không ngừng ghé s·á·t lại.
Lăng Vân Duyệt hiếm khi có chút ngượng ngùng nhắm mắt lại, kết quả đợi một hồi lâu vẫn không thấy người tới gần. Lén mở một mắt ra, liền thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của người đàn ông nhà mình, đối phương nhìn cô, khóe môi cười càng rõ.
??
Lăng Vân Duyệt nhíu mày, định hôn một cái sao còn dài dòng thế? Mất kiên nhẫn vươn tay nắm lấy quần áo đối phương, kéo xuống, mình ngửa đầu tiến lên.
Trâu Tư Khang hơi sững người, ngay sau đó ôm chặt lấy người, bất động thanh sắc phối hợp.
Một lát sau, Trâu Tư Khang đang định tiến thêm một bước, liền cảm nhận được dị năng d·a·o động trong không khí.
Vừa ngẩng mắt lên, liền nhìn thấy tiểu Đoàn Tử đang ôm gối nhỏ trên g·i·ư·ờ·n·g, hai mắt nhìn nhau, lúc này tiểu Đoàn Tử còn ôm chặt chiếc gối nhỏ trong n·g·ự·c, đáng thương nhìn bọn họ.
???
Bạn cần đăng nhập để bình luận