Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 273 đều là nhân chi thường tình!

"Ông xã? Con... Con trai?" Không khí tốt đẹp bị người đánh gãy, vẻ ngượng ngùng trên mặt Cao Tịnh còn chưa kịp tan đi, đang định mời người đi.
Nghe vậy, sắc mặt nàng trắng bệch, có ý gì? Chẳng lẽ người mà nàng ngưỡng mộ bấy lâu đã kết hôn? Đến con cũng có rồi sao?
Ánh mắt Cao Tịnh hoảng loạn quay đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, mong chờ nghe được lời phủ nhận từ anh, nhưng người đàn ông hoàn toàn không để ý đến cô, vẻ lạnh nhạt vừa rồi đã biến mất, giờ phút này anh đắm chìm nhìn về phía người vừa đến, điều mà cô chưa từng thấy. Đáp án không cần nói cũng biết.
Cao Tịnh theo tầm mắt anh nhìn sang, lúc này mới để ý đến dung mạo đối phương sáng rỡ, đôi mắt to tròn xoe thanh khiết sáng ngời, da thịt óng ánh như ngọc.
Lúc này, nụ cười trên môi cô ấy rạng rỡ nhìn cô, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, càng khiến cả người tươi đẹp động lòng người, nhất thời cô có chút ngây người. Cao Tịnh phục hồi tinh thần lại có chút ngượng ngùng, bọn họ thật xứng đôi, tựa hồ không ai có thể chen chân vào được.
Nhớ lại từ khi mới khai giảng, cô đã chú ý đến người đàn ông này, giáo sư Trần dạy bọn họ có tật xấu thích chọn người trả lời câu hỏi, mỗi lần đến giờ học đều khiến người người hoảng sợ, và cô không may bị chọn đúng câu hỏi mà cô không biết, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó.
Sau đó, giáo sư Trần lại chọn bạn học Trâu này trả lời, không ngờ những vấn đề trúc trắc khó hiểu đối với cô, trước mặt anh dường như không là gì, lúc trả lời câu hỏi cả người anh tỏa sáng.
Khoảnh khắc đó, cô dường như biết rõ người mình luôn tìm kiếm là như thế nào.
Từ ngày đó trở đi, động lực học tập của cô lại nhiều thêm một thứ. Để thu hút sự chú ý của anh, nhiều lần cô cố ý làm rơi đồ trước mặt anh, đáng tiếc người đàn ông căn bản không hiểu ý cô.
Hôm nay là ngày thi cuối kỳ, nghĩ đến việc phải một thời gian dài nữa mới có thể gặp lại anh, lòng cô khó chịu đến muốn khóc, hôm nay thật vất vả hạ quyết tâm chủ động tấn công, lại nhận được kết quả này.
"Đây là bà xã của ta, bất quá ta và ngươi khả năng không tiện đường, ngươi hỏi một chút các bạn học khác đi." Trâu Tư Khang trả lời câu hỏi của cô gái.
Hôm nay vừa ra khỏi trường thi, anh liền đạp xe đến đón người, chỉ là anh vừa dừng xe chưa được bao lâu, bạn học Cao này liền đột nhiên đi tới, nói xe đạp hỏng rồi, có thể ngồi xe anh về không. Anh còn chưa kịp trả lời thì bà xã anh đã xuất hiện.
"Nga, vậy... Vậy tốt, ta... Ta không quấy rầy các ngươi, tạm biệt." Cao Tịnh khó khăn nặn ra một nụ cười, thật vất vả mới lấy hết dũng khí, không ngờ lại thành trò cười, Cao Tịnh có chút khó chịu, còn có chút khổ sở, nói xong cô bụm mặt chạy đi không ngoảnh đầu lại.
Lăng Vân Duyệt thấy vậy có chút ngượng ngùng, vừa rồi có phải cô hơi quá đáng không? Ra tay hơi nặng rồi? Thôi vậy, sau này góc tường này vẫn là để ông xã cô tự mình canh giữ đi.
"Duyệt Duyệt." Trâu Tư Khang thấy người thất thần, nhẹ giọng gọi.
"Ừ? Về thôi." Lăng Vân Duyệt thuận thế ngồi lên ghế sau xe đạp.
"Vậy... Chúng ta đi trường học đón con tan học trước nhé?" Trâu Tư Khang nhịn không được trêu chọc một câu.
Nhắc đến chuyện hôm qua anh tranh thủ thời gian đến đại viện thăm con, con anh không mấy để ý đến anh, chỉ mải kết bạn mới, chơi đến quên trời đất. Cứ thúc giục anh về sớm, lý do đều tìm sẵn, nói là đừng để mẹ chờ.
Lăng Vân Duyệt... Vừa rồi cô có phải đã nói nhìn thấy ông xã còn động tâm không? Cô muốn rút lại lời nói đó!!
"Khụ, cái đó, vừa rồi vị kia là bạn học của anh?" Xe đạp chạy được một đoạn đường, Lăng Vân Duyệt vẫn không nhịn được tò mò trong lòng.
"Ừ, bạn học cùng lớp." Trâu Tư Khang không nhịn được cong cong khóe miệng, bà xã anh dường như đang ghen. Bất quá Cao Tịnh này xác thật là bạn học của anh, lớp bọn họ tỷ lệ nam nữ mất cân bằng, mấy bạn nữ rất được hoan nghênh.
Nhưng bạn học Cao này dường như không thông minh lắm, cả ngày vụng về, chỉ riêng anh thấy đã không ít lần.
Lăng Vân Duyệt ừ ừ đáp một tiếng, cô không phải người hay ghen tuông vô cớ, chỉ đơn thuần là hơi tò mò thôi mà, đó là lẽ thường tình! Không trách cô được.
Sau kỳ thi cuối kỳ, Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, liền lại xuất hiện trên tàu hỏa đến Kinh Thị.
Đúng vậy, lần này là chuyến đi mà họ đã lên kế hoạch từ trước. Mở sạp hàng sớm đã là chuyện ván đã đóng thuyền, không chỉ ở Kinh Thị, mà một số địa phương xa xôi khác đã có thể thoải mái buôn bán. Chỉ cần không quá khác người, căn bản không ai quản.
Lần này hai người họ ăn ý lựa chọn đến Quảng Thị ở phương Nam. Dựa vào vị trí địa lý ưu việt, nơi đây là tuyến đầu của cải cách mở cửa, gần Hương Giang và Tiểu Ngư Thôn nhất, hàng hóa càng là đại diện cho trào lưu của thời đại này.
Hơn nữa Lăng Vân Duyệt cảm nhận rõ rệt rằng số lượng người ở ga tàu lần này nhiều hơn hẳn, hiện tại không phải ngày lễ ngày tết, bình thường thời điểm này là mùa ế ẩm của tàu hỏa, không ngờ giờ đã bắt đầu chật kín người.
Chuyến tàu từ Kinh Thị này chủ yếu là sinh viên từ các địa phương khác đến đây học. Rất nhiều người lần đầu tiên rời nhà đến một nơi xa xôi như vậy, kỳ nghỉ hè đã đến, phần lớn mọi người chọn về nhà một chuyến, niềm vui trong mắt giấu cũng không giấu được.
Ở ga tàu hỏa còn có một bộ phận lớn là thanh niên trí thức hồi hương, hiện tại tuy chưa đến thời điểm thanh niên trí thức ồ ạt trở về thành phố, nhưng đã có chút manh mối, những gia đình có điều kiện đã bắt đầu thu xếp cho con cháu hồi hương, xem tình hình này việc hồi hương rải rác đã bắt đầu rồi.
"Nhường một chút, nhường một chút, cảm ơn." Trâu Tư Khang vừa che chở bà xã nhà mình chen qua đám đông trong xe, vừa nói với mọi người hai bên lối đi.
Lăng Vân Duyệt theo sát bước chân Trâu Tư Khang, một tay khẽ đặt lên bụng, không dám lơ là, may mắn lần này hai người đi ra ngoài không mang theo con trai.
Nói đến việc con trai cô lần này ở đại viện chơi đến quên trời đất, hoàn toàn không muốn cùng họ đi.
Ông cụ nhà cô càng hận không thể để cháu đích tôn thường trú ở đó, vì thế còn vô cùng sảng khoái giúp hai người khai giấy giới thiệu, rất chu đáo dặn họ đừng vội về Kinh, cho nên hai người họ hiện tại tay không ra trận, chỉ mang theo một cái túi vải nhỏ.
Hai người vất vả lắm mới đến được giường nằm trong toa xe của mình, vé tàu vẫn là ông cụ nhà cô nghe được họ muốn đi Quảng Thị, thức đêm nhờ Tạ Vinh Quang đưa tới.
Trong toa xe đã có một đôi nam nữ trẻ tuổi, hai người cùng ngồi trên giường tầng dưới bên trái, bên cạnh còn để đầy hai túi hành lý lớn, bụng người phụ nữ phồng lên, trông như đã mang thai bảy tám tháng. Chắc hẳn đây là một đôi vợ chồng.
Thấy có người đến, họ gật đầu chào, ăn ý không làm phiền đối phương.
Lăng Vân Duyệt nhìn bụng người phụ nữ có chút sững sờ, theo bản năng đưa tay đỡ bụng mình, ngay sau đó gật gật đầu, dời tầm mắt đi.
Hạ Cẩm Nhi nhìn thấy động tác tay của Lăng Vân Duyệt, há miệng muốn nói gì đó, đột nhiên nhớ đến lời ông xã đã dặn trước khi lên tàu, lại nuốt lời định nói xuống.
Thôi vậy, lát nữa ông xã giận, cô dỗ không nổi đâu, cô hiện tại đã mang thai tám tháng, cẩn thận một chút vẫn hơn. Bất quá cô gái xinh đẹp như vậy chắc không phải người xấu đâu nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận