Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 413 đây là cái gì yêu cầu?

“Chưa từng xem qua.” Tạ Vinh Quang vẻ mặt ngơ ngác, hắn độc thân một mình, đi bộ đội thì ở ký túc xá, theo Trình lão sau đó thì ở đại viện, một người ăn no cả nhà không đói, chưa từng phiền não vì chuyện nhà ở.
Trước kia thì có nghĩ tới chờ ngày nào đó xuất ngũ, sẽ tự mua một căn nhà nhỏ sinh sống. Nhưng hiện tại còn chưa có kế hoạch này.
“Hiện tại phòng ốc ở Kinh Thị biến động khá lớn, nếu có điều kiện thì nên mua một căn đi, nếu không đủ tiền thì ta cũng có, muốn mua đất, không cần nhà lầu.” Lăng Vân Duyệt nhắc nhở. Thời buổi này mua gì cũng không đáng giá bằng đất.
“Vậy để con nghỉ ngơi rồi đi xem.” Tạ Vinh Quang ngơ ngác gật đầu, mấy năm nay Vân Duyệt bọn họ vẫn luôn mua nhà, hắn không phải không biết, chỉ là không để tâm. Nhưng nếu nàng đề nghị, hắn cứ nghe theo là được.
“Khụ, nếu muốn mua thì mua căn nào tốt một chút, ít nhất có thể ở được.” Trình Học Minh có chút không yên tâm dặn dò, đừng có học cháu gái lớn nhà ông, mua mấy thứ tồi tàn về.
Lăng Vân Duyệt:??? Đây là yêu cầu gì vậy? Chẳng lẽ nhà không thể ở được sao?
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cho ta chỉnh đốn lại tinh thần." Trình Học Minh nói rồi đứng lên, nhắc đến chuyện này ông cũng lần đầu, năm đó cháu gái lớn nhận về thì con đã có, ông cũng không có cơ hội thể hiện vai trưởng bối, giờ phải về sửa soạn lại bản thân, không thể thất lễ.
Trên lầu hai, trong phòng.
"Ngươi nói ta mặc cái này được không?" Lăng Vân Duyệt lấy ra một chiếc váy màu đỏ ướm lên người so sánh.
Trâu Tư Khang nghe vậy ngước mắt nhìn qua, đang định nhận xét vài câu, thì bên kia nàng đã tự phủ định, nên anh dứt khoát im miệng.
"Không được, cái này nhìn có vẻ lấn át." Lăng Vân Duyệt lắc đầu. Sau đó lại cầm lấy một chiếc váy màu lam.
"Cái này thì sao?" "Không được không được, cái này nhìn không thân thiện lắm." Lăng Vân Duyệt tiếp tục phủ định, nàng là muốn ra dáng em dâu thân thiện mà.
Trâu Tư Khang... Ngày mai Tạ Vinh Quang xem mắt hả? Vợ anh có cần khẩn trương vậy không? Nhớ năm đó gặp anh đâu có đãi ngộ này, có khi làm công về quần áo dính bùn cũng chưa thay.
Trong nháy mắt ý nghĩ thay đổi liên tục, vợ anh đã biến mất không thấy đâu. Tuy biết rõ đối phương có không gian, nhưng đột nhiên gặp phải chuyện này, anh vẫn hoảng sợ.
Một lát sau.
Lăng Vân Duyệt mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dáng dài. Trong tay cầm một chiếc khăn lụa màu đỏ.
"Tặng cái này cho Miên Miên chắc được nhỉ?" Lăng Vân Duyệt nâng niu chiếc khăn lụa như hiến vật quý cho Trâu Tư Khang xem.
"Cái này đổi từ cô nương ở vị diện cổ đại kia hả?" Trâu Tư Khang nhướng mày. Ba năm trước, không gian của vợ anh đột nhiên xuất hiện dị thường, làm họ sợ đến mức suốt đêm đào hố khắp nơi để giấu tiền, không ngờ không gian vẫn không có động tĩnh gì. Bất đắc dĩ họ lại tốn vài ngày đem số tiền chôn xuống đào lên.
Cho đến năm ngoái, không gian của vợ anh đột nhiên phong bế hơn nửa tháng không hề báo trước, đến khi có thể vào lại thì đã thay đổi rất nhiều.
Nghe nói trong không gian có thêm nhiều công năng, bất ngờ nhất là trong hư không có thêm một cái thương thành có thể giao dịch với dị giới, không biết bên trong môi giới là gì.
Nhưng thương thành này không phải cái gì cũng mua được, hiện tại chỉ có thể giao dịch vị diện với người cùng cấp bậc, cái này chỉ có chủ nhân không gian mới thấy được, anh chỉ nghe vợ kể lại thôi, chứ chưa tận mắt chứng kiến.
Nhưng anh từng may mắn nhận được một đôi cổ trùng do vợ tặng, coi như quà kỷ niệm ngày cưới, nghe nói là một cô nương Miêu Cương thời cổ đại hữu nghị tặng.
Cái thứ này mà ăn vào, chỉ cần con trùng mẹ có chút ý nghĩ không trung thành, lập tức nổ tan xác mà chết, không chút do dự, làm anh thời gian đó nằm mơ cũng nhớ phải tỏ lòng trung thành. Cũng may sau đó cổ trùng bị vợ trả lại.
"Khụ, yên tâm, em chọn theo kiểu dáng thời nay mà." Tuy ông nội nói, nàng là em chồng không cần chuẩn bị quà gặp mặt, nhưng nàng vẫn muốn bày tỏ chút lòng thành.
Hơn nữa Tạ Vinh Quang tuy lớn hơn nàng, nhưng Chung Miên lại nhỏ hơn nàng, với cả tính tình Tạ đại ca như vậy, nếu nàng là em dâu tương lai mà không biểu hiện thân thiện chút, lỡ dọa người ta chạy thì sao.
Đương nhiên tiền đề là đối phương tốt thì nàng mới tặng, nếu không tốt thì nàng trả lại.
Sáng sớm hôm sau.
"Sao con còn ở đây?" Trình Học Minh có thói quen mỗi sáng rời giường sớm đi hai vòng trong đại viện tập thể dục, kết quả vừa vào sân đã thấy Tạ Vinh Quang đang rửa mặt.
Tạ Vinh Quang khẽ giật mình, có chút không xác định nhìn đồng hồ. 6 giờ 30 phút, có vấn đề gì sao??
Nhắc đến chuyện tối qua, hắn quá kích động nên mãi đến gần sáng mới ngủ được, giờ vẫn còn ngơ ngác.
"Mấy giờ rồi còn chưa mau xuất phát, đừng để người ta chờ lâu." Trình Học Minh không nhịn được thúc giục. Giới trẻ bây giờ sao không ai khẩn trương chút nào, nhớ năm xưa ông đi gặp Nguyên Sương, nửa đêm đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Một lát sau, Tạ Vinh Quang cầm bánh bao thịt Trình lão dúi cho, ngơ ngác đứng ở ngoài cổng lớn, hắn hẹn Chung Miên lúc 10 giờ, đây là muốn đi sớm vậy sao? Thôi, hay là ra ngoài đường cái đi dạo hai vòng vậy.
"Có phải Tạ đại ca ra ngoài không? Mau đỡ ta dậy, đừng để người ta cảm thấy con em dâu này khó ở chung." Lăng Vân Duyệt mơ màng nghe thấy tiếng xe jeep nổ máy, vừa lẩm bẩm vừa vùng vẫy muốn dậy.
"Còn sớm mà, buồn ngủ thì ngủ thêm lát nữa đi." Trâu Tư Khang buồn cười ấn người về lồng ngực, vợ anh tốt tính vậy, nếu người ta thấy khó ở thì chắc chắn là do người ta có vấn đề.
Một giờ sau, trong đại sảnh tầng một.
Trâu Nghiên mặc quần áo xong đã sớm đến trường, Trâu Tư Khang thì đang trên lầu hầu hạ nhóc con mặc quần áo, nên lúc này chỉ có Lăng Vân Duyệt và Trình Học Minh.
"Ông nội, ông có nóng không?" Lăng Vân Duyệt nhìn ông nội cứ lượn qua lượn lại trước mặt mình, không nhịn được hỏi.
Tháng tư rồi, tuy nói vẫn còn se lạnh, nhưng cũng không đến mức phải mặc áo bông chứ? Nhìn thôi con cũng thấy nóng.
"Không sao, ta thấy vẫn ổn, nghiêm túc cảm nhận thì vẫn hơi lạnh." Trình Học Minh đang quạt phe phẩy khựng lại một chút, sau đó làm như không có gì ngồi xuống vị trí chủ tọa đợi.
Ông tìm nát tủ quần áo đêm qua, màu sắc quần áo thích hợp mùa này đều quá nặng nề, chỉ có bộ này là tươi tắn một chút. Nóng chút cũng được, dù sao cũng chỉ một ngày thôi.
Nói đến cái này vẫn là cháu gái lớn mua cho ông hồi Tết.
Lăng Vân Duyệt sợ ông bị cảm nắng mùa xuân, còn muốn khuyên thêm vài câu, nhưng đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng xe jeep.
"Về rồi à?" Trình Học Minh vừa nói vừa vội vàng nghênh ra ngoài.
Lăng Vân Duyệt thấy vậy cũng nhanh chân theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận