Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 108 dự cảm bất hảo

Lúc này, Hồ Đại Bảo đang ở trên núi lớn phía sau Hồng Tinh đại đội, thấy không có ai đuổi theo, hắn cũng không dám đi sâu vào trong núi, vì hắn vốn dĩ không có chỗ để đi, tr·ê·n người lại không một xu dính túi.
Hắn muốn trở về thành, hắn thà bị người nhà Vương thúc thúc p·h·át hiện chứ không muốn ở lại nơi này, thật sự quá đáng sợ.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn bỏ trốn, hắn luôn để ý đến động tĩnh ở tiền viện, vả lại có t·h·iếu hắn một người cũng căn bản là không ai p·h·át hiện ra.
Không ngờ cái con t·i·ệ·n nhân Tô Tiểu Thanh kia lại nhắc tới, gần đây hắn luôn cảm thấy ánh mắt con t·i·ệ·n nhân này nhìn hắn như thể đã nhìn thấu tất cả.
Trong lòng hoảng hốt, thân thể lại nhanh hơn đầu óc, thế là bỏ chạy.
Đến bây giờ Hồ Đại Bảo mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn không có tiền, không có thư giới t·h·iệu, trở thành một kẻ không có hộ khẩu, trước mắt là một bước khó đi.
Bi kịch hơn nữa là, hắn còn có khả năng bị c·ô·ng an truy nã, ga tàu hỏa có lẽ đã giăng đầy người muốn bắt hắn, đến cơ hội bắt xe lửa hắn cũng không có.
Ngày hôm sau, chuyện Đại học c·ô·ng n·ô·ng Binh không kéo dài thời gian, vì chuyện này đã p·h·át sinh quá nhiều ảnh hưởng không tốt, đại đội trưởng Vương Ái Quốc bây giờ chỉ muốn lập tức ấn định danh ngạch, sớm chút tiễn đám phiền toái đi.
Hôm qua Lưu Thành và Tưởng Tiểu Liên đã bị mang đi, bọn họ phải đối mặt với những năm tháng cải tạo không biết đến bao giờ, có lẽ còn phải làm điển hình ở huyện thành diễu phố thị chúng, đại đội của bọn họ xem như nổi tiếng.
Còn về đứa bé trong bụng Khổng Minh Anh thì cuối cùng không giữ được, nhưng nàng không phạm tội, c·ô·ng an sẽ không t·r·ảo nàng.
Điều khiến người bất ngờ là người nhà họ Lưu cũng không đ·u·ổ·i nàng đi, nàng tiếp tục ở lại Lưu gia, người ngoài nhìn vào thì thấy Lưu gia thật tận tình tận nghĩa.
Còn Khổng Minh Anh sống những ngày như thế nào thì mọi người không ai biết.
Lưu Thanh Thanh đã m·ấ·t đi tư cách báo danh Đại học c·ô·ng n·ô·ng Binh, hôm nay không hề đến sân phơi lúa này, không chỉ riêng nàng, người nhà họ Lưu một người cũng không đến.
Đại đội trưởng Vương Ái Quốc ở tr·ê·n đài nói về quy tắc bỏ phiếu, phần lớn đội viên đại đội dốt đặc cán mai, lần đầu tiên tiến hành bỏ phiếu, cũng không hiểu rõ toàn bộ quy trình, cho nên yêu cầu đại đội trưởng phải giảng giải cẩn t·h·ậ·n.
Vương Ái Quốc cũng là lần đầu tiên không muốn nói chuyện tr·ê·n đài, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.
Lăng Vân Duyệt cũng là lần đầu tiên p·h·át hiện ra tốc độ nói của đại đội trưởng có thể nhanh như vậy, hy vọng hắn có thể tiếp tục giữ vững.
"Nghe nói cái Hồ thanh niên trí thức này là em trai của Tô thanh niên trí thức, mọi người nói chuyện này có liên quan đến Tô thanh niên trí thức hay không?" Dưới đài, Vương Đại Chủy căn bản không quan tâm đến kết quả bỏ phiếu, chỉ muốn bàn tán chuyện ngày hôm qua.
Thật ra thì ngày hôm qua bà ta đã nhìn thấy đại đội trưởng dẫn c·ô·ng an đi qua, chỉ là bà ta đối mặt với c·ô·ng an có cảm giác kính sợ t·h·i·ê·n nhiên, nên dù biết có chuyện p·h·át sinh cũng không dám đi theo.
Đêm qua người trong đại đội đều không ngủ ngon giấc, phần lớn là vì sợ hãi, còn Vương Đại Chủy thì khác, bà ta là vì biết rõ có chuyện p·h·át sinh, lại không thể đi theo xem.
Sự việc p·h·át sinh ở điểm của thanh niên trí thức, mà người duy nhất bà ta quen biết một chút chính là Lăng thanh niên trí thức.
Nếu không phải lúc c·ô·ng an rời đi đã quá muộn, ngày hôm qua bà ta đã chạy tới tìm Lăng thanh niên trí thức để hiểu rõ tình hình.
Cho nên hôm nay vừa khai đại hội, bà ta liền quét một vòng quanh hiện trường, vất vả x·á·c nh·ậ·n được vị trí của Lăng thanh niên trí thức, liền không tự chủ được mà xích lại gần.
Mấy người thím quen biết khác thấy tình hình này, hiểu ý nhau mà liếc mắt một cái, rồi cũng th·e·o lại đây.
Lăng Vân Duyệt... Khi mấy người họ lại đây, cô đã có dự cảm không lành, không đợi cô lui lại thì đã bị bắt được, đáng lẽ cô không nên có tiếp xúc bằng mắt với Vương Đại Chủy.
"Thím à, thím nói thế là sao, ngày hôm qua không phải thím tận mắt thấy, Hồ thanh niên trí thức kia m·ấ·t tích, là do Tô thanh niên trí thức nhắc nhở hay sao?" Cô đâu phải người không có tâm nhãn, dù thật sự có liên quan, cũng không thể nói ra từ miệng cô được, không muốn s·ố·n·g nữa hay sao?
"Ồ, sớm đã nghe nói tình hình của hai chị em này có chút khác nhau, thảo nào." "Không phải sao, nói như vậy thì Tô thanh niên trí thức vẫn là có c·ô·ng lao đấy." "Ôi, tôi đã bảo rồi, hai chị em này họ còn không giống nhau, quan hệ tốt đến đâu cho được." La Diệu Hương ra vẻ đã nhìn thấu tất cả, hoàn toàn đem chiêu 'mã hậu p·h·áo' này từ suy diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
"Mọi người nói cái Hồ thanh niên trí thức này không có thư giới t·h·iệu, còn có thể chạy đi đâu được? Chắc là lại t·r·ộ·m về thành rồi?" Vương Đại Chủy thật ra khá hy vọng Hồ Đại Bảo này trở về thành.
Dù sao hắn ở lại cái Hồng Tinh đại đội này một ngày là một quả b·o·m hẹn giờ, ai biết cuối cùng hắn còn làm ra chuyện p·h·át rồ gì nữa.
Mấy người thím khác tỏ vẻ tán đồng, từ đêm qua nghe được thông báo, các bà một đêm đều không ngủ ngon giấc, người nhà các bà, cứ cách một đoạn thời gian lại phải rời g·i·ư·ờ·n·g kiểm tra đại môn một chút.
Chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy lại p·h·át sinh ở ngay bên cạnh mình.
"Ài, mọi người lát nữa bỏ phiếu chọn ai?" Đề tài vòng đi vòng lại lại quay về lúc ban đầu.
"Không biết nữa, nghe nói hôm qua mấy người đi tìm đại đội trưởng bên kia yêu cầu rút khỏi báo danh." "Theo tôi thì tranh cái này có ích lợi gì, thà làm c·ô·ng cho tốt còn hơn. Mấy người xem nhà lão Vương kìa, danh ngạch còn chưa tới tay đâu, đã t·h·ả·m như vậy rồi, thật là đen đủi." La Diệu Hương xưa nay không cảm thấy đọc sách là tốt, giống như Đại Nha nhà bà, một ngày học cũng chưa từng đi, mà vẫn s·ố·n·g tốt đấy thôi, lại còn sắp gả chồng được rồi.
Người khác đi học thì con bà có thể giúp bà làm việc nhà, bình thường có thời gian còn có thể lên núi c·ắ·t ít cỏ h·e·o, mỗi ngày cũng được hai c·ô·ng điểm, vẫn hơn là không có gì.
Con gái đọc nhiều sách như vậy cuối cùng cũng phải gả người thôi, lấy được sính lễ là được rồi.
Lời La Diệu Hương nói không ai tiếp, tuy rằng các bà không đọc sách, nhưng cũng biết biết thêm chữ thì không có gì xấu.
Thế hệ của các bà không có điều kiện, nhưng thế hệ nhỏ hơn thì các bà vẫn hy vọng chúng có thể đi học.
"Lăng thanh niên trí thức, lát nữa cô định chọn ai, người ở điểm thanh niên trí thức cô quen tương đối, hay là chúng tôi theo cô nhé." Nghe nói bỏ phiếu còn có người đến tận nhà lấy trứng gà để k·é·o phiếu, mà đêm qua không có chút động tĩnh nào, ai mà biết đầu ai bây giờ.
"Tôi cũng không biết nữa, lát nữa xem thế nào đã." Thím à, các thím nói thế này làm tôi áp lực quá.
Lăng Vân Duyệt thật ra cũng không biết nên chọn ai, nếu là theo ý cô thì có lẽ sẽ chọn Hà thanh niên trí thức, anh ấy là một trong những thanh niên trí thức đến sớm nhất, làm việc cũng tận chức tận trách.
Nhưng Vệ Mỹ Lệ lại đang qua lại với Hà thanh niên trí thức, cô có chút lo lắng nếu Hà Phương Viên rời đi thì Vệ Mỹ Lệ nếu cứ mãi quẩn quanh trong lòng thì sao?
Cô vẫn bênh vực người của mình hơn.
Lăng Vân Duyệt nhìn Vệ Mỹ Lệ, thấy cô ấy và đám người Hà Phương Viên đã được mời lên tr·ê·n đài, mỗi người trên tay còn bưng một cái thùng.
Vì người trong đại đội đều không biết chữ, cho nên đại đội trưởng mời tất cả nhân viên tham gia báo danh lên tr·ê·n đài, lát nữa đại đội sẽ phát cho mỗi người một tờ giấy, chọn ai thì bỏ phiếu vào thùng của người đó.
"Quy tắc là như vậy, còn ai không hiểu không? Nếu không ai nói gì, vậy bắt đầu nhé, mọi người xếp hàng lên bỏ phiếu đi." Vương Ái Quốc thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy ấm nước bên cạnh uống ừng ực, cuối cùng cũng nói rõ ràng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận