Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 314 tìm người

Đáng tiếc ông trời chẳng chiều lòng người, những hạt mưa lớn bắt đầu rơi xuống xôn xao. Việc buôn bán t·h·ị·t kho cũng từ trong viện chuyển vào nhà.
"Ai da, sao lúc này lại đổ mưa, xem chừng mưa này còn lâu mới tạnh." Tiễn xong tốp kh·á·c·h hàng cuối cùng, Lục lão bà t·ử đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn trờ·i, có chút lo lắng, thường thì giờ này là lúc việc buôn bán tốt nhất trong ngày, mưa thế này thì kh·á·ch chẳng đến, vậy làm sao bây giờ?
"Không sao đâu, con thấy t·h·ị·t trong nồi cũng chẳng còn bao nhiêu, cùng lắm thì tối nay con ăn thêm một bữa, tự thưởng cho mình một bữa ngon." Lăng Vân Duyệt lại chẳng vội, làm ăn buôn bán là vậy mà. Phải đủ t·h·i·ê·n thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, có mùa thịnh vượng thì cũng có mùa ế ẩm.
"Đợi tạnh mưa rồi thì tốt thôi, Tống đồng chí ở nhà bên cạnh hôm qua còn dặn ta giữ lại chút ít để bán cho hắn đó." Lục lão bà t·ử không nói thêm gì, đồ ăn này là của chủ quán, phải để bán kiếm tiền, bà sao có thể mang về nhà.
Nhắc đến Tống đồng chí thì ông ta là kh·á·c·h quen lâu năm của quán, cứ hai ngày là ghé mua một lần, hôm nay vì có việc phải ra ngoài nên dặn bà giữ lại ít t·h·ị·t để tối về mua.
Nhưng mà cũng có thể gói một ít mang về cho chủ quán đổi món, cả nhà đang tuổi ăn học cả, cần phải bồi bổ.
Hai người nói chuyện dăm ba câu, Lục Tri Tiết thì lẳng lặng dọn dẹp vệ sinh trong bếp, bà m·ẹ nó nói, đồ ăn bỏ vào bụng, khâu vệ sinh cần phải làm cho cẩn thận.
Đúng lúc này, một phụ nữ trẻ tuổi lấy tay che đầu chạy ào tới mái hiên trước cửa.
Cô gái trẻ cột kiểu tóc bím thịnh hành thời bấy giờ, vài sợi tóc con ướt sũng bết vào mặt, cả người từ trên xuống dưới đều ướt như chuột lột, trông có chút chật vật.
Chỉ là cô không ngờ mưa lại lớn đến vậy, mái hiên trước cửa chỉ bé tí, chẳng đủ che mưa che gió, cô chỉ còn cách cố gắng đứng sát vào tường.
"Ôi, cô nương, vào đây t·r·ố·n mưa đi con." Lục lão bà t·ử thấy vậy không đành lòng, gọi cô vào nhà. Người trẻ không biết, con gái con đứa mà dầm mưa là sau này hối hận không kịp.
Thấy mưa có vẻ không tạnh, lại thêm quần áo ướt hết cả, Lương Nhược Nam đang tính xem có nên quay về nhà khách hay không.
Bỗng nghe tiếng gọi phía sau, một bà lão vẫy tay với cô. Lương Nhược Nam nghĩ ngợi rồi chạy vào, vừa đến gần đã nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn các người, đợi tạnh mưa tôi sẽ đi ngay, không làm phiền việc buôn bán của các người đâu ạ." Cô đến Kinh Thị cũng đã được một thời gian, rất nhiều lần đi ngang qua quán này, hình như việc buôn bán cũng khá tốt.
"Ôi dào, ảnh hưởng gì đâu mà ảnh hưởng. Ngoài trời mưa to thế này, sao cô không mang ô dù? Cô xem quần áo ướt hết cả rồi kìa." Lục lão bà t·ử thấy người như vậy thì không nhịn được mà lải nhải vài câu.
"Hôm nay tôi ra ngoài tìm người, không ngờ mưa lại lớn như vậy. Sức khỏe tôi tốt, chút mưa này chẳng nhằm nhò gì." Lương Nhược Nam đưa tay lau nước mưa trên mặt, cảm nh·ậ·n được t·h·iện ý của đối phương, vừa nói vừa cười với hai người.
Cô nói thật lòng, tổ tiên nhà cô mấy đời nay đều làm nông, chủ yếu là trông trời mà sống, những khi vào vụ, cả đội phải chạy đua với thời gian, gặp trời mưa to thế này cô làm cũng chẳng hề nhăn mày.
Đừng nói là cô, ngay cả bọn trẻ trong đội cũng tự giác ra đồng giúp đỡ, dù sao cả năm chỉ trông chờ vào số thóc gạo đó mà sống.
"Ê, nghe giọng cô hình như là người Hà tỉnh nhỉ?" Lục lão bà t·ử nghe giọng nói có chút ngạc nhiên, năm xưa cả nhà bà bị đưa xuống vùng Hà tỉnh đó.
Mười mấy năm trời, cái giọng này, bà nghe ra ngay, nhớ đến ông nhà và vợ chồng thằng con thứ hai không thể trở về, lòng bà lại thấy buồn bã.
"Vâng, quê tôi ở Hà tỉnh. Vậy bác đã từng đến đó rồi ạ?" Lương Nhược Nam đến Kinh Thị đã được một thời gian, hiếm khi gặp được người quen thuộc với quê mình, có chút k·í·c·h ·đ·ộ·n·g.
"Từng đến rồi. Cũng lâu lắm rồi, à, đây là chiếc khăn mặt để ở đây từ trước, chưa dùng mấy, cô không chê thì lau tạm đi nhé." Lục lão bà t·ử không muốn hồi tưởng lại những chuyện năm xưa bị đưa đi.
Nơi đó có ông nhà bà, còn có cả vợ chồng thằng con thứ hai nữa, bà chỉ muốn giữ kín trong lòng thôi, không muốn cứ nhắc đến lại gợi lại những chuyện đau lòng năm đó.
Lục lão bà t·ử vừa nói vừa tìm chiếc khăn mặt đưa cho cô, con gái con đứa không giữ gìn khi còn trẻ, đến già sẽ khổ.
"Khăn này tốt quá, sao lại chê được chứ, cảm ơn bác." Chiếc khăn này trông chẳng có một vết sờn nào cả, sao lại chê được, Lương Nhược Nam nhận lấy cảm kích, lau vội tóc.
"À đúng rồi, ở xa thế này, cô đến đây làm gì vậy?" Lục lão bà t·ử thấy cô loay hoay mãi, mới lên tiếng hỏi.
"Tôi... tôi đến tìm chồng tôi, anh ấy tên Quách Đôn, là sinh viên Kinh Đại, không biết các bác có nghe qua không?" Lương Nhược Nam đang lau tóc thì khựng lại một chút, ngẫm nghĩ rồi hỏi thẳng, giọng nói mang theo một tia mong chờ không thể bỏ qua.
Cô đến Kinh Thị từ cuối tháng tám, đến nay đã hơn mười ngày, chồng cô cứ như đá chìm đáy biển, chẳng có tin tức gì.
Hiện tại cô đang ở nhà khách, mỗi ngày mở mắt ra là tiền, tìm không thấy người thì cô phải về Hà tỉnh thôi, nhưng mấy ngày nay cô cũng thấy quán này buôn bán không tệ, lại có không ít kh·á·c·h là sinh viên Kinh Đại, biết đâu lại có tin tức gì.
"Ôi, sao thế? Người tốt lành sao lại bặt vô âm tín? Có khi nào cô tìm nhầm địa chỉ không?" Lục lão bà t·ử nghe vậy có chút lo lắng, nhưng chuyện này bà già này cũng chịu thôi, bà có quen ai là sinh viên đâu.
Nếu mà tìm người bán rau ngoài chợ thì bà còn có thể kể ra vài người, như con cháu nhà bà Lâm bán rau ở chợ hôm trước còn đến mua t·h·ị·t, bà nhận ra ngay.
Lăng Vân Duyệt nghe vậy cũng tỉnh táo hẳn, Kinh Đại ư? Cô chẳng phải cũng là sinh viên Kinh Đại hay sao?
"Anh ấy là sinh viên Kinh Đại à? Học ngành gì? Có phải anh ấy nói cho cô địa chỉ này không?" "Tôi không biết, tôi không hỏi, địa chỉ là tôi tự nhớ." Thời gian này cô vẫn luôn quanh quẩn ở các cổng của Kinh Đại, hầu như ai cô cũng hỏi câu này.
Nhưng cô chưa từng học đại học, nên chẳng biết ngành với chả nghề, chẳng phải đều là đại học sao? Sao còn phân chia rạch ròi thế?
"Anh ấy bị mất tích à? Cô đã nghĩ đến việc báo c·ô·ng an chưa?" Lăng Vân Duyệt nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi.
"Có đi báo, nhưng tôi không có giấy chứng nhận kết hôn, nên không báo được. Nhưng tôi nói thật mà, chúng tôi tuy chưa đăng ký kết hôn, nhưng đã làm lễ cưới ở đội rồi. Cả đội chúng tôi đều có thể làm chứng.
A Đôn là thanh niên trí thức ở đội chúng tôi, nhưng từ khi anh ấy t·h·i đậu đại học năm ngoái, tôi đã không tìm thấy anh ấy nữa.
Ban đầu tôi có gửi cho anh ấy mấy lá thư, nhưng mãi không thấy hồi âm, cũng không biết có phải là không nhận được hay không, hay là đã xảy ra chuyện gì, tôi lo lắng quá nên muốn đến đây tìm một chút." Lương Nhược Nam sợ người ta không tin lời mình, có chút lo lắng, nên nói hết mọi chuyện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận